Hôm nay là ngày mở phiên toà xét xử vụ án của Mộ Dung Phỉ.
Mộ Dung Phỉ đã ngồi trong phòng giam 5 ngày, 5 ngày này, nàng ngủ rất ít, mỗi ngày chỉ 4 tiếng.
Nàng không lo lắng mình sẽ bị ngồi tù, căn bản không có nghĩ qua, đối với hoàn cảnh, nàng không có yêu cầu, đối với việc mình có ngồi tù hay không, một chút cũng không lo lắng, Sở Thu ở trong phòng thẩm vấn, nói với nàng câu sau cùng là: "Nghĩ biện pháp lấy sổ sách của Thanh Liên Hội."
Mộ Dung Phỉ thiên tính lương bạc, Sở Thu dùng một nửa tiền lương nuôi nấng nàng lớn lên, nàng cũng không có quá nhiều cảm tình cùng cảm kích, Sở Thu giúp nàng, chỉ là bởi vì mình có giá trị lợi dụng, hơn nữa Mộ Dung Phỉ luôn loáng thoáng, tất cả chuyện này đều là do Sở Thu thiếu nàng.
Nguyên nhân thật sự khiến Mộ Dung Phỉ sinh ra cảm giác này, chính nàng cũng không biết, đoạn trí nhớ trước kia đã thất lạc.
Mộ Dung Phỉ bắt đầu ghi nhớ từ lúc 5 tuổi, trước đó tựa hồ là bị người lau đi, cái gì cũng không nhớ nổi, nàng có cảm giác, trí nhớ của nàng mất đi khẳng định cùng Sở Thu có quan hệ.
Cho nên từ đầu đến cuối, Mộ Dung Phỉ không lo lắng cho mình, cũng không phải nàng tín nhiệm Sở Thu, nàng chỉ tín nhiệm mình, nàng chỉ tín nhiệm mình đối với Sở Thu, còn có giá trị lợi dụng không thể thay thế.
Nếu không lo lắng, vậy nguyên nhân mỗi ngày nàng không thể đi vào giấc ngủ là gì? Chỉ có nàng biết, trong đầu nàng luôn xuất hiện hai vật, một nét son hồng, lả lướt mềm ấm ôm ấp.
Hai thứ này luân phiên hiện ra trong đầu Mộ Dung Phỉ, có đôi khi còn xuất hiện cùng lúc.
Mộ Dung Phỉ cũng không phải loại người đa sầu đa cảm, nàng chỉ biết hai thứ này đến từ người nào, trừ bỏ chúng nó, nàng chỉ muốn nhìn thấy người kia, có lẽ đến lúc đó sẽ nhận được một vài kết quả.
Sau khi Sở Thu thẩm vấn Mộ Dung Phỉ, tựa hồ đã quên chuyện này, hắn hoàn toàn không để ý tới, giao cho Sở Thanh Phong toàn quyền xử lý, từ đó về sau không có hỏi qua một câu.
Hôm nay là ngày xét xử, Sở Thanh Phong làm người phụ trách, hơn nữa thân là nhân chứng, cũng là bị gọi đến thượng đình, Cố Dao làm đương sự, làm người thụ hại, lại càng không cần nhiều lời.
8h sáng, Mộ Dung Phỉ bị bảo an dắt ra phòng giam, sau đó nàng liền nhìn thấy bốn người, mà bốn người kia nàng gặp qua, đều là thành viên tổ trọng án xuất hiện ở Bóng Đêm tối hôm đó, nhưng nàng chỉ nhớ rõ tên hai người, một là Sở Thanh Phong, hai là Cố Dao, hai người khác nàng không có ấn tượng.
Sở Thanh Phong lần này an bài Lưu Hướng Lan và một vị nữ cấp dưới phụ trách áp giải Mộ Dung Phỉ đến pháp viện, nàng cùng Cố Dao đều sẽ ra toà đối chứng.
Nàng thấy Mộ Dung Phỉ mặt không đổi sắc, như hàn băng vạn năm, vĩnh viễn chỉ có lãnh mạc, không còn gì khác, cho dù Cố Dao từng bị Mộ Dung Phỉ thương tổn, nàng cũng xem qua loa, hoàn toàn không cần trông cậy vào trên mặt Mộ Dung Phỉ sẽ xuất hiện biểu tình xin lỗi hoặc là áy náy.
Kỳ thật Cố Dao cũng không có hận Mộ Dung Phỉ, đối với cô mà nói, Mộ Dung Phỉ chỉ là mục tiêu trong nhiệm vụ, muốn báo thù, cô thấy là vô căn cứ, Mộ Dung Phỉ không phải Tàng Huyền Thanh, Cố Dao sẽ không mềm lòng, không hận cũng không yêu.
Cô là cảnh sát, Mộ Dung Phỉ là tội phạm, đối với Cố Dao, quan hệ giữa Mộ Dung Phỉ và cô chỉ đơn giản như thế.
Sở Thanh Phong thản nhiên nhìn Mộ Dung Phỉ, sau đó ánh mắt ý bảo Lưu Hướng Lan hai người áp giải Mộ Dung Phỉ.
Hai người nhận được lệnh của Sở Thanh Phong, đi đến hai bên trái phải Mộ Dung Phỉ, đều tự đem một bàn tay đặt lên vai Mộ Dung Phỉ.
Tay Mộ Dung Phỉ bị còng, cho nên đây là phương thức áp giải cực kỳ tiêu chuẩn.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Mộ Dung Phỉ thoáng chốc lạnh xuống, cơ thể tự nhiên căng cứng, hai người kia đứng sau lưng nàng, còn ngăn chặn hai bả vai, đối với nàng mà nói, là một động tác rất nguy hiểm, nếu bọn họ muốn công kích nàng, nàng sẽ rất khó phản kháng.
Đối Sở Thanh Phong, Mộ Dung Phỉ là một nhân vật cực độ nguy hiểm, lúc ấy tại Bóng Đêm, đội viên tổ trọng án ở đó, mà nàng còn dám động thủ, Sở Thanh Phong làm cảnh sát lâu như vậy, cũng chỉ là đụng tới hai người, người thứ nhất là Trần Dương, nam nhân giống như chó điên, mà người thứ hai chính là Mộ Dung Phỉ.
Cũng bởi vì như vậy, cho nên nàng không hiểu hành vi của Sở Thu.
Nàng không dám thả lỏng cảnh giác, thấy Lưu Hướng Lan hai người đặt tay lên vai Mộ Dung Phỉ, Mộ Dung Phỉ lập tức biến sắc, Sở Thanh Phong nhanh chóng cảnh cáo: "Mộ Dung Phỉ, ngươi tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta chỉ mang ngươi đến pháp viện mà thôi.
Nếu ngươi khăng khăng một mực, ta tuyệt không để ý tăng thêm một tội cho ngươi."
Mộ Dung Phỉ nghe Sở Thanh Phong nói, ánh mắt tràn ngập âm lãnh.
Vừa vặn, trong đầu nàng lại xuất hiện một nét son hồng và mềm ấm ôm ấp.
Thật là thần kỳ, Mộ Dung Phỉ cứ như vậy yên tĩnh trở lại, nhanh chóng nhìn thấy người kia là chuyện khẩn thiết nhất.
Ánh mắt âm lãnh thoáng chốc lại đổi thành lãnh mạc, không tồn tại một tia cảm xúc.
Sở Thanh Phong như thế nào lại không thấy trong mắt Mộ Dung Phỉ bao hàm gì đó, thấy Mộ Dung Phỉ rất nhanh đã khôi phục sự lãnh mạc, nàng không nói gì nữa, chỉ nói với cấp dưới: "Xuất phát."
Sau khi xoay người, Sở Thanh Phong cau mày, trong lòng trầm ngâm: "Quả nhiên hệt như kẻ điên, người này ngày sau sợ là còn đáng sợ hơn cả Trần Dương."
Đi ra cục cảnh sát, một chiếc xe đang chờ trong đại viện, Sở Thanh Phong đi trước, Cố Dao đi sau, Lưu Hướng Lan cùng một vị nữ đồng sự khác áp giải Mộ Dung Phỉ cuối cùng, dọc theo đường đi Mộ Dung Phỉ đều là thành thật, trầm mặc đến đáng sợ.
Thấy đám người Sở Thanh Phong đi ra, Chu Vân mở cửa xe, Sở Thanh Phong dừng bước gật đầu với Chu Vân một cái, sau đó nghiêng đầu ý bảo Lưu Hướng Lan hai người áp giải Mộ Dung Phỉ lên xe.
Cả quá trình Mộ Dung Phỉ không hề phản kháng, trầm mặc lên xe, sau đó ngồi trên ghế da mềm, bị Lưu Hướng Lan hai người kẹp ở giữa, mà Chu Vân ngồi ở đối diện, nhìn còn tại ngoài xe Sở Thanh Phong và Cố Dao.
Cố Dao vừa định lên xe, nhưng Sở Thanh Phong giữ cô lại, cô quay đầu nghi hoặc nhìn Sở Thanh Phong, thấy Sở Thanh Phong cũng không nhìn cô mà là nhìn Chu Vân, chỉ nghe thấy nàng nói với Chu Vân: "Áp giải Mộ Dung Phỉ không cần nhiều người như vậy, mấy người đi trước đi, tôi lái xe theo sau, tiện thể quan sát tình huống."
Chu Vân nghe xong, chân mày cau lại, nhìn thoáng qua Cố Dao muốn nói gì, nhưng mà Sở Thanh Phong không hề chừa cho hắn một chút cơ hội, hắn còn chưa mở miệng, Sở Thanh Phong đã đóng cửa xe lại.
Sở Thanh Phong đóng cửa xe, đi đến phạm vi tài xế có thể nhìn thấy từ kính chiếu hậu, xua tay ý bảo tài xế có thể lái xe.
Chờ xe đi, nàng mới nhìn Cố Dao một cái, nói: "Đi thôi."
Cố Dao có điểm phục tùng Sở Thanh Phong, bất kể là công tác hay là sinh hoạt, cô nhu thuận "à" một tiếng, liền đi theo Sở Thanh Phong đến xe của nàng.
Toà án xét xử Mộ Dung Phỉ cũng không công khai, cho nên không ai vây xem, nhưng vì thị bình công chính, vẫn cho phép thân nhân của bị cáo có mặt quan sát toàn bộ quá trình, tất cả mọi người không nghĩ tới, người nhà Mộ Dung Phỉ tới tham gia, cũng không phải Tàng Huyền Thanh son sắt tuyên bố mình là người giám hộ Mộ Dung Phỉ, mà là đệ nhất trung khuyển của Thanh Liên Hội, Trần Dương.
Đi theo Trần Dương có một nam nhân tuổi hơn 40, âu phục thẳng thớm, Mộ Dung Phỉ cũng không nhận ra người này, nàng chưa bao giờ thấy qua.
Nàng không quan tâm, Trần Dương đến nàng cũng không có cảm giác nào, không vui mừng cũng không thất vọng, bởi vì nàng muốn nhìn không phải Trần Dương, mà là Tàng Huyền Thanh, nhưng Mộ Dung Phỉ biết, Tàng Huyền Thanh tuyệt đối sẽ vắng mặt.
Trần Dương xem thấy mình liền đứng dậy mỉm cười, Mộ Dung Phỉ cũng chỉ thản nhiên liếc mắt, gật đầu một cái thôi.
Làm nhân chứng, Sở Thanh Phong và Cố Dao cũng ngồi ở thính phòng, đợi gọi tên.
Tuy rằng Tàng Huyền Thanh vẫn chưa có mặt, nhưng thấy Trần Dương ở đây, Sở Thanh Phong cùng Cố Dao đều phủ nhận việc Tàng Huyền Thanh không coi trọng Mộ Dung Phỉ, Trần Dương là nhân vật nào, ở Thanh Liên Hội có địa vị ra sao, các nàng đều rõ ràng.
Làm công tố viên, Diệp Tuệ Linh không phải lần đầu nhìn thấy Mộ Dung Phỉ, trước khi phiên toà mở, nàng đã đến cảnh cục gặp Mộ Dung Phỉ một lần, xác định tính chân thật của khẩu cung, hoặc là bổ sung một ít thứ cảnh sát có thể quên, nhưng Mộ Dung Phỉ đối với câu hỏi của nàng, lại chưa từng nói qua một chữ.
Lúc này thấy Mộ Dung Phỉ trầm mặc cúi đầu ngồi trước vành móng ngựa, có vẻ an tĩnh, tóc đen hiền thục như tơ lụa thẳng tắp hạ xuống, cỡ nào giống tinh linh, nhưng nàng không thể tưởng được là, một cô gái giống tinh linh như vậy, lại làm ra hành vi đánh lén cảnh sát.
Làm luật sư biện hộ, Lâm Tử Vận tựa hồ cũng không áp lực, cô ngồi tại vị trí, ánh mắt trắng trợn nhìn đối thủ, Diệp Tuệ Linh.
Thấy Diệp Tuệ Linh nhìn về phía Mộ Dung Phỉ, Lâm Tử Vận cũng xem qua, trong lòng nghĩ, Mộ Dung Phỉ trầm tĩnh, quả nhiên là giống tinh linh, nhưng chỉ có tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Phỉ ánh mắt cũng không nháy, liền đem phi đao trát người khác Lâm Tử Vận mới biết, Mộ Dung Phỉ cho dù là tinh linh, cũng là tinh linh hắc ám.
Lâm Tử Vận đối Mộ Dung Phỉ hứng thú, xa xa không bằng Diệp Tuệ Linh, cô chỉ nhìn Mộ Dung Phỉ một cái, liền đem ánh mắt quay lại trên người Diệp Tuệ Linh.
Vừa vặn lúc này Diệp Tuệ Linh cũng thu hồi ánh mắt, quay đầu chống lại Lâm Tử Vận.
Diệp Tuệ Linh thoáng bối rối tránh né, cố trang không phát hiện ánh mắt Lâm Tử Vận, lo cúi đầu nhìn tài liệu.
Nàng không biết vì sao, trước kia Lâm Tử Vận trực tiếp nhiệt lạt, nàng có thể không để ý lãnh mạc đối chi, nhưng sau khi Lâm Tử Vận trộm hôn nàng rồi, nàng bình tĩnh không nổi a.
Cúi đầu, vẫn còn cảm nhận được Lâm Tử Vận nhìn thẳng, Diệp Tuệ Linh thầm mắng Lâm Tử Vận đúng là yêu tinh họa quốc!
2 "má con" sắp trùng phùng ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...