Phàm là người lần đầu tiên nhìn thấy Tàng Huyền Thanh, đều cũng sẽ không tự chủ được xem vài lần, sau đó bị cô hấp dẫn, không chỉ là bởi vì bề ngoài xinh đẹp tinh xảo, mà còn giả dạng đặc thù cùng khí chất mờ ảo như tiên.
Cố Dao không phải lần đầu thấy Tàng Huyền Thanh, cô đã từng thấy qua một người xinh đẹp hệt như Tàng Huyền Thanh, người kia cùng Tàng Huyền Thanh giả dạng giống nhau như đúc, chẳng qua trên tay Tàng Huyền Thanh có thêm một chuỗi ngọc chất Phật châu thôi.
Cố Dao tỉnh bơ nhìn Tàng Huyền Thanh, sau đó ánh mắt của cô bị một thân ảnh bên cạnh Tàng Huyền Thanh hấp dẫn.
Đó là một cô gái khoảng 15-16 tuổi, bộ dạng thật là tinh xảo, nhưng lại có điểm gầy yếu, biểu tình trên mặt quá mức lãnh khốc.
Cô nghi hoặc nhìn thiếu nữ kia, người bên cạnh Tàng Huyền Thanh cô cơ hồ đều biết cũng quen thuộc, nhưng bé gái này cô lại chưa bao giờ thấy qua.
Cố Dao dời ánh mắt, lộ ra một tia khó hiểu kinh ngạc, Tàng Huyền Thanh còn nắm tay cô bé nữa, theo cô biết, trừ bỏ vợ chồng Tàng Thiên Hải và Trương Nghiên Khánh, Tàng Huyền Thanh chưa bao giờ tiếp xúc thân thể với bất kỳ ai, mặc kệ là nam hay là nữ, cũng sẽ bị chị ấy ngăn cách ngoài phạm vi nửa thước, cho dù là cô và Lâm Tử Vận cũng thế.
Nhưng lúc này, Tàng Huyền Thanh nắm tay thiếu nữ, trên mặt cô bé không có biểu tình, cấp cho Cố Dao một cảm giác rất quái dị, cô bé tựa như rối gỗ không có tư tưởng, dây khống chế rối gỗ thì bị Tàng Huyền Thanh nắm trong tay.
Tàng Huyền Thanh tựa hồ là sớm quen việc bị nhìn chăm chú, dưới đông đảo các ánh mắt, cô bình tĩnh vẫn duy trì nụ cười nên có, nhìn Sở Thu đứng phía trước nói: "Tổ trưởng tổ trọng án, Sở Thu?"
Sở Thu vừa vào cửa thì đã nhìn bao quát hết gian phòng, trừ bỏ Tàng Huyền Thanh và Kinh Luân là hắn còn chưa thấy qua cùng chưa giao thủ, còn có Mộ Dung Phỉ đặc thù tồn tại, người khác đều xem như "lão bằng hữu quen biết đã lâu".
Ánh mắt của hắn lúc tiến vào có dời qua Mộ Dung Phỉ, diễn cảm bình tĩnh, một chút dừng lại cũng không có, chỉ là nhìn đến Tàng Huyền Thanh nắm tay Mộ Dung Phỉ, trong khoảnh khắc đó mi mắt bỗng nhúc nhích.
Nghe Tàng Huyền Thanh hỏi, Sở Thu đối diện Tàng Huyền Thanh, lợi hại như diều hâu phương Đông, nhưng Tàng Huyền Thanh vẫn miệng cười doanh doanh, tựa hồ không phát giác gì.
Sở Thu thầm nghĩ trong lòng là quả nhiên không đơn giản, sau đó cam chịu hỏi ngược lại: "Con gái Tàng Thiên Hải, Tàng Huyền Thanh?"
Tàng Huyền Thanh hơi chọn mi, mỉm cười cũng là cam chịu, vốn là lòng hiểu mà không nói, nếu Sở Thu còn không rõ cô là ai, Tàng Huyền Thanh cũng sẽ chửi hắn rất ngu.
Cô nghiêng đầu ý bảo Trần Dương.
Trần Dương tuy rằng luôn luôn cúi đầu đùa bỡn ly rượu, toàn thân lại như có mắt, đầu cũng không ngẩng lên, nhận được Tàng Huyền Thanh chỉ thị, cũng đọc hiểu ý tứ trong đó, hắn trầm mặc đứng lên, đi đến cửa.
Trần Dương tuổi không tính lớn, nhưng ở H thị, bất kể là người nào, danh tiếng của hắn đều thật lớn, người không biết hắn rất ít, ai lại không biết Thanh Liên Hội Tàng Thiên Hải có một tên thủ hạ chó điên rất nghe lời chủ, tùy thời đều cắn người chứ.
Tổ trọng án cũng biết con chó điên này, hơn nữa còn rất quen thuộc, trong lòng bọn họ, hệ số nguy hiểm của người này chỉ thấp hơn Tàng Thiên Hải có vài phần, nhưng tuyệt đối cao hơn các lão đại khác.
Đây là người hoàn toàn không thể phán đoán theo lẽ thường, tùy thời đều có thể cắn người.
Trần Dương đi về phía bọn hắn, trừ bỏ Sở Thu cùng Sở Thanh Phong, còn có Cố Dao và Trần Hy, mọi người theo bản năng trành hắn, thân thể theo tiềm thức tiến vào trạng thái đề phòng, thậm chí có một số người không nhịn được liền sờ hông, dưới quần áo đặt tay lên súng.
Sở Thanh Phong lạnh lùng nhìn Trần Dương, nàng có thể không lo lắng sự an toàn của bản thân, nhưng Cố Dao thì không, nàng theo bản năng liền cầm tay Cố Dao, kéo cô gần lại mình một chút.
Trần Dương nguyên lai là mặt không chút thay đổi, nhưng khi thấy tổ trọng án phản ứng, liền tuyệt không che giấu gợi lên khóe miệng, châm chọc nở nụ cười, còn mang theo một tia kiêu ngạo.
Một người có thể làm cho nhiều đội viên cẩn thận đối đãi như vậy, hắn cũng đích xác hẳn là kiêu ngạo.
Trần Dương cũng không muốn làm gì, hắn chỉ muốn tìm một chỗ đứng thôi, mang theo nụ cười châm chọc lại thoáng kiêu ngạo, lướt qua các đội viên, sau đó đứng ở bên cửa, xoay người tựa vào tường, hai tay đặt ở trong túi quần, bất động thanh sắc.
Chờ Trần Dương đứng lại, Tàng Huyền Thanh cũng ý thức được tổ trọng án đối Trần Dương cảnh giác, vì thế nụ cười liền mở rộng một chút, biên độ cực kỳ nhỏ, nhưng mà kỳ dị nhượng tất cả mọi người cảm thấy son đỏ trên môi trở nên càng thêm tươi đẹp, càng thêm ghê người.
Cô vẫn là cười, nhìn Sở Thu dùng ánh mắt ý bảo Trần Dương đã chừa chỗ trống cho hắn: "Mời ngồi."
Sở Thu là người ăn nói có ý tứ, Tàng Huyền Thanh mời, hắn cũng là thoáng nghĩ một chút, liền vô cảm đi đến sô pha bên cạnh Tàng Huyền Thanh ngồi xuống.
Chờ Sở Thu ngồi xuống, Tàng Huyền Thanh liền chú ý tới Sở Thanh Phong phía sau Sở Thu.
Cô xem Sở Thanh Phong, nhớ lại lời Tàng Thiên Hải từng phân tích, Tàng Thiên Hải nói: "Trong tổ trọng án H thị, có thể làm cho ta hơi kiêng kị một chút, cũng chỉ có Sở Thu.
Thủ hạ của hắn đều là lính tôm tướng cua, bất quá có một người Thanh nhi con phải chú ý nhiều hơn, đó là con gái Sở Thu, Sở Thanh Phong, sau khi nó lớn lên, tuyệt đối sẽ không kém hơn Sở Thu.
Sở Thu khiến ta kiêng kị là nhờ chỗ dựa vững chắc sau lưng hắn, lão đầu tử, nhưng nếu là Sở Thanh Phong, có lẽ không chỉ là lão đầu tử thôi đâu."
Tàng Huyền Thanh chưa từng biết Sở Thanh Phong, ngay cả Sở Thu cô cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng khi thấy Sở Thanh Phong đứng thẳng, lơ đãng toát ra khí khái anh hùng, Tàng Huyền Thanh liền tin tưởng nhận định, người này chính là Sở Thanh Phong.
Bởi vì lời Tàng Thiên Hải nói, trong lòng Tàng Huyền Thanh, phân lượng của Sở Thanh Phong sẽ không thấp hơn Sở Thu, thậm chí là cao hơn, vì thế cô nhìn Sở Thanh Phong hỏi: "Tổ phó tổ trọng án, Sở Thanh Phong?"
Đối mặt Tàng Huyền Thanh mỉm cười, Sở Thanh Phong cũng cực kỳ lãnh đạm, không tươi cười, cùng Tàng Huyền Thanh mỉm cười hình thành tương phản mãnh liệt, nàng gật đầu một cái, thanh âm cũng là lãnh đạm nói: "Đúng."
Tàng Huyền Thanh tựa hồ cũng không so đo Sở Thanh Phong lãnh đạm, lập trường vốn là đối lập, cô cũng không có xấu hổ a, vô tình mỉm cười, ý bảo bên cạnh Sở Thu còn chỗ trống: "Mời ngồi."
Sở Thanh Phong lạnh lùng nhìn Tàng Huyền Thanh một hồi, khẩu khí thoáng châm chọc đáp lại: "Không cần, tôi thích sạch sẽ, tôi nghĩ tôi đứng ở chỗ này sẽ cảm thấy thoải mái hơn."
Vị trí kia gần Tàng Huyền Thanh, người ở chỗ này đều nghe được, Sở Thanh Phong những lời này nếu không phải nói chỗ ngồi không sạch sẽ, thì phải là người không sạch sẽ.
Ai cũng không ngu ngốc, hơn nữa Sở Thanh Phong cũng không che giấu, cho nên mặc cho ai đều có thể hiểu nàng là nhằm vào Tàng Huyền Thanh.
Tàng Huyền Thanh nghe nói như thế, cũng không quá mức để ý, học được "chế nộ" là Tàng Thiên Hải yêu cầu cô từ nhỏ, mà cô chưa từng khiến Tàng Thiên Hải thất vọng qua.
Bất quá Tàng Huyền Thanh luôn luôn không phải người hào phóng, có thù tất báo là tác phong của cô, bị người đánh không hoàn thủ cũng không phải thói quen của cô, cô cười đến yêu mị, mắt sắc phát hiện Sở Thanh Phong cư nhiên nắm tay Cố Dao, giả vờ lơ đãng nói: "Ta phát hiện vị tiểu cảnh sát bên cạnh ngươi vô cùng xinh đẹp đó nha."
Sở Thanh Phong trong lòng buộc chặt, nàng nghĩ Tàng Huyền Thanh là uy hiếp mình, hơn nữa đối với thân phận của Tàng Huyền Thanh, lấy người thân cận của người khác để uy hiếp tựa hồ cũng là chuyện thường xảy ra, cho nên Sở Thanh Phong lập tức nắm chặt tay Cố Dao đích tay, ánh mắt nghiêm túc, chăm chú nhìn Tàng Huyền Thanh, lóe lên hàn quang.
Tàng Huyền Thanh kỳ thật không có tâm tư đi uy hiếp Sở Thanh Phong, cô chỉ nghĩ trên đầu lưỡi trả thù Sở Thanh Phong mà thôi, cô không thèm để ý Sở Thanh Phong ánh mắt lạnh lùng, ngược lại là đem tầm mắt đặt ở hai tay Sở Thanh Phong và Cố Dao: "Không nghĩ tới tổ phó tổ trọng án còn có yêu thích đặc thù như vậy, thật sự là phu thê tình thâm a, ta phát hiện ngươi và vị tiểu cảnh sát xinh đẹp này chưa từng nới lỏng tay nhau ra đó nha."
Phu thê tình thâm, này thành ngữ là có ý gì, người có trình độ trên trung học cơ sở đều biết, Tàng Huyền Thanh ngoài sáng và trong tối ám chỉ, người ở chỗ này đều nghe ra sự đắc ý, ánh mắt mọi người lập tức phóng tới Cố Dao cùng Sở Thanh Phong tay nắm tay.
Sở Thu nhíu mày, lại không toát ra nhiều tình tự, trong ánh mắt các đội viên khác cũng nhịn không được lộ ra một ít quái dị, bọn hắn cùng Sở Thanh Phong đồng sự nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nghe nói qua Sở Thanh Phong có kết giao bạn trai, cũng chưa từng thấy nàng cùng người nào thân mật.
Mà tư sắc tốt nhất Cố Dao vừa mới gia nhập không lâu, cũng cùng Sở Thanh Phong quá gần, hai người thân mật tất cả mọi người nhìn ở trong mắt, Tàng Huyền Thanh còn cố ý âm thầm dẫn đường, bọn hắn không muốn nghĩ đến phương diện kia cũng không được.
Cố Dao da mặt mỏng, dưới nhiều ánh mắt thâm ý, cô đỏ mặt, mặc dù trong lòng biết Tàng Huyền Thanh nói cũng không phải sự thật.
Cố Dao có dục vọng muốn thoát đi, giãy bàn tay bị Sở Thanh Phong cầm, muốn tránh né xấu hổ, nhưng cô không biết làm như vậy, ngược lại là khẳng định lời Tàng Huyền Thanh nói.
Cố Dao không biết, nhưng Sở Thanh Phong lại biết đạo lý này, trước mặt lời đồn đãi, không phải trốn tránh, mà là bỏ qua hoặc dũng cảm đối mặt.
Nàng nắm tay Cố Dao chặt hơn nữa, Cố Dao giãy hai cái cũng chưa rút ra được.
Tuy rằng Sở Thanh Phong cũng biết Tàng Huyền Thanh cố ý, nói một số thứ căn bản không phải sự thật, nhưng chẳng biết vì sao tim nàng vẫn là kìm lòng không đậu đập gia tốc.
Dưới sự tức giận, Sở Thanh Phong liền đem tim đập nhanh quy kết thành tâm lý giận dữ.
Trên thực tế, nàng đích xác là tức giận, nếu Tàng Huyền Thanh chỉ nhằm vào nàng, nàng căn bản là chẳng muốn đi hiểu, nàng chưa từng để ý người khác có cái nhìn gì về mình, nhưng việc này liên luỵ Cố Dao, lời đồn đãi là dễ đả thương người ta nhất, cho nên ánh mắt nàng nhìn Tàng Huyền Thanh càng lạnh hơn, sau đó lơ đãng thấy Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ cũng nắm tay nhau, tựa hồ tìm được phương pháp trả thù.
Sở Thanh Phong lạnh lùng cười, hào phóng nói ra: "Cố Dao là người mới, tôi làm tiền bối đương nhiên là phải chiếu cố em ấy, hơn nữa chúng tôi khá ăn ý, đã sớm kết nghĩa tỷ muội."
Sở Thanh Phong vốn không cần cùng Tàng Huyền Thanh giải thích cái gì, nhưng nàng là vì Cố Dao, tránh cho ngày sau cô bị lời đồn phiền nhiễu, vẫn là nhân cơ hội này giải thích rõ ràng đi, lời nàng nói nhìn như là nói với Tàng Huyền Thanh, nhưng thật ra là nói với tổ trọng án.
Nói xong, nàng bắt đầu trào phúng: "Nhưng mà Tàng lão đại...!Tôi nghĩ là bản thân cô có ham mê đặc thù đi, cho nên mới có thể liên tưởng đến trên người tôi.
Hơn nữa, Tàng lão đại cô khẩu vị khá nặng nha, cô bé kia hình như còn là trẻ vị thành niên đi?"
Tàng Huyền Thanh kỳ thật cũng không có lôi ti chi hảo, chẳng qua là bởi vì trải qua Lâm Tử Vận dĩ vãng thầm mến, cô mới mẫn cảm một chút mà thôi.
Cô nhìn bộ dáng Sở Thanh Phong bình tĩnh ứng đối, trong lòng càng đồng ý với quan điểm của Tàng Thiên Hải về Sở Thanh Phong.
Cô không thèm để ý Sở Thanh Phong bôi đen mình, cô luôn xem nhẹ vấn đề thanh danh, dù sao cô tự nhận không phải xuất thân từ gia đình đàng hoàng, cũng không có hứng thú làm thục nữ.
Sở Thanh Phong muốn nhìn cô quẫn bách phiết thanh, cô lại không cho Sở Thanh Phong đắc ý, ngược lại là xinh đẹp cười, mang theo kiêu ngạo nửa thật nửa giả, nâng bàn tay đang nắm Mộ Dung Phỉ lên hỏi Sở Thanh Phong: "Đúng, ngươi đoán đúng rồi.
Vậy...!Ngươi thấy ánh mắt của ta thế nào?"
Càng về sau càng tếu lâm =)).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...