Trước khi Trần Minh Ngôn uống trà, hắn cầm ấm trà đổ xuống đất nửa vòng, sau đó mới bưng ly trà trước mặt lên, uống hết, buông ly mới nói: "Ai da...!Nữ nhân không thông minh luôn rườm rà."
Mộ Dung Phỉ nhìn Trần Minh Ngôn châm trà xuống đất, có điểm nghi hoặc nhíu mày, động tác này đại biểu cái gì? Nàng biết quy củ trà đầy bảy phần, trà đầy tiễn khách, nhưng lại chưa bao giờ nghe nói qua có quy củ như vậy.
Chẳng lẽ là...!Ám hiệu nào đó?
Tàng Huyền Thanh thủy chung vẫn bình tĩnh, nhìn thoáng qua vết nước trà trên mặt đất, diễn cảm không có bất kỳ biến hóa nào, cũng cầm lấy ly trà, phụ hoạ uống hơn phân nửa.
Nghe Trần Minh Ngôn nói, cô mỉm cười, nhưng trong lòng không hoàn toàn tin Trần Minh Ngôn nói lời này là xuất phát từ chân tâm, Trần Minh Ngôn không muốn người ta biết, hắn có rất nhiều bí mật, ai biết lúc con trai hắn 3 tuổi, hắn đột nhiên cùng thê tử ly hôn, có phải chỉ vì bảo hộ vợ con của hắn mà thôi? Đem ly trà trống không thả vào khay, Tàng Huyền Thanh hỏi: "A? Vậy vì sao trước kia Trần thúc thúc lại không chọn một nữ nhân thông minh ngay từ đầu?"
Trần Minh Ngôn tiếp tục châm trà, cũng giống như lần trước, đổ xuống đất nửa vòng, mới cầm lấy ly uống một ngụm, cúi đầu nhìn ly trà còn lại phân nửa, suy tư một hồi mới đáp: "Ta sống đến bây giờ, nữ nhân thông minh có thể thuyết phục ta chỉ có hai người, một là con gái của tổng tài Vu thị tiền nhiệm Vu Chi Hoa, Vu Vận Nhiễm; hai...!Là mẫu thân con, Trương Nghiên Khánh.
Chỉ tiếc...!Ta và hai bà ấy hữu duyên vô phận."
Tàng Huyền Thanh lúc nhỏ cơ hồ không hề đi ra Tàng gia, sau khi mẫu thân hương tiêu ngọc vẫn, người bên cạnh cô cũng không dám nhắc tới bà trước mặt cô, đây là lần đầu tiên trừ bỏ phụ thân Tàng Thiên Hải và Kinh Luân, Tàng Huyền Thanh nghe người khác tán dương mẫu thân mình, vì thế cô phi thường có hứng thú muốn nghe tiếp, cô muốn xem thử, trong mắt mọi người xung quanh, mẹ rốt cuộc là người thế nào.
Nhưng ở mặt ngoài cô lại tuyệt không luống cuống, chỉ là chậm rì rì uống một ngụm trà, nói ra một từ nghi vấn "hửm?" tỏ rõ việc mình đối chủ đề của Trần Minh Ngôn rất có hứng thú.
Trần Minh Ngôn để ly trà xuống, tựa lưng vào ghế, đầu hơi ngẩng lên, lâm vào cảm xúc hoài niệm, chỉ nghe thấy hắn chậm rãi tự thuật: "Vu Vận Nhiễm là một nữ nhân rất lạnh lùng, thích sống một mình, tính cách quái gở, cho dù là người hiểu biết bà ấy cũng chưa chắc thấy bà ấy cười.
Sự thông minh của bà ấy là ở chỗ có tâm kế, nghe nói Vu thị lúc đó có thể phát triển đến tình trạng kia, hơn phân nửa công lao đều là thuộc về bà ấy.
Mà mẫu thân con, sự thông minh là ở chỗ hiểu được đúng mực và nắm chắc ưu thế...".
||||| Truyện đề cử: Nuông Chiều Riêng Em |||||
Nói tới đây, Trần Minh Ngôn dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Tàng Huyền Thanh, phát hiện trên mặt cô cơ hồ không có một điểm ba động, chỉ có nụ cười vô tâm vô phế, trong lòng hắn thầm than, dung mạo Tàng Huyền Thanh cực kỳ giống Trương Nghiên Khánh năm đó, nhưng tính cách lại giống lão hồ ly Tàng Thiên Hải kia hơn, nửa thật nửa giả cười khiến hắn vĩnh viễn đoán không được trong lòng cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Chỉ nhìn thoáng qua, hắn tiếp tục nói: "Huyền Thanh, mẫu thân con đích thực là một người thiện tâm, nhưng con đừng tưởng rằng bà ấy chưa từng làm qua chuyện ác gì, bà ấy mà ác lên thì so với bất luận kẻ nào đều ngoan tuyệt hơn, ngoan tuyệt đến nỗi làm cho người ta bắt không được một chút nhược điểm.
Nếu không phải mẫu thân con giúp đỡ phụ thân con, làm nhiều việc thiện như vậy, giúp ông ta có thanh danh tốt, tạo ra một kim thân ánh vàng rực rỡ, khiến ông ta chiếm được hảo cảm của rất nhiều người, ông ta tuyệt sẽ không dễ dàng có được thành tựu như ngày hôm nay."
Tàng Huyền Thanh phát hiện khi Trần Minh Ngôn nhắc đến Vu Vận Nhiễm, hắn chỉ là đơn thuần thưởng thức, mà khi nhắc đến phụ thân và mẫu thân mình, lại tựa hồ có một chút hâm mộ cùng ghen tị, điều này làm cho nụ cười của cô trở nên sâu sắc, cha mẹ mình quả nhiên là nam nhân nữ nhân tốt nhất thế giới.
Nhưng đồng thời cô lại nhớ tới việc bọn họ đều mất, liền có dục vọng muốn ngáp rất mãnh liệt, Trần Minh Ngôn là trưởng bối, cô cũng không dám quá mức thất lễ, vì thế vẫn là cố chấp nhịn xuống, sau đó chỉ nghe thấy Trần Minh Ngôn đột nhiên hỏi: "Huyền Thanh, phụ thân con có nói cho con chuyện trước kia của chúng ta không?"
Tàng Huyền Thanh khẽ nhíu mày nhớ lại, sau đó mỉm cười lắc đầu: "Có nói, nhưng rất ít, con biết không nhiều lắm."
Trong trí nhớ của Tàng Huyền Thanh, Tàng Thiên Hải tương đối nghiêm túc, lời nói quan tâm rất ít, nhưng lại luôn có thể làm cho người ta cảm giác được quan ái nồng đậm.
Trần Minh Ngôn không nói gì thêm, lại châm trà, lại đổ trà, lần này hắn uống trà như uống rượu, một ngụm hết luôn! Sau đó vẻ mặt tựa hồ có điểm vắng vẻ nhìn ly trà rỗng nói: "Lão hồ ly rốt cuộc thì đi trước ta, cũng tốt, hắn gây ra họa nhiều lắm, như vậy cũng có thể giảm bớt số lượng tai hoạ."
Lúc này Mộ Dung Phỉ mới biết được, Trần Minh Ngôn đổ trà, toàn bộ là vì nhớ một người, Tàng Thiên Hải.
Chỉ là mấy người ở chỗ này đều là cái loại không thể dùng lẽ thường để phân tích, nhớ một người, ai cũng hiểu, nhưng cái gì cũng không nói.
Trần Minh Ngôn lại tựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn phía trên, ngay cả thanh âm đều có thể nghe ra được cảm xúc nồng đậm hoài niệm: "Trước kia ngoài ta và lão hồ ly ra, còn có một người, tin tưởng khi ta nói ra, con là không thể không biết, dù sao hắn thân là tổng tài một trong thập đại xí nghiệp, lại đang ở H thị."
Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ vừa nghe Trần Minh Ngôn nói câu kế tiếp, trong đầu đều tự nhiên phản ứng, búng ra một cái tên, Trương Nghiêm Đình.
Tổng tài Trương thị đương nhiệm Trương Nghiêm Đình, đừng nói là H thị, cho dù là cả nước, có ai chưa từng nghe qua cái tên truyền kỳ này đâu?
Trần Minh Ngôn nghiêng đầu nhìn thoáng qua thần sắc của Tàng Huyền Thanh, tiếp tục nói: "Đúng vậy, đích thực là Trương Nghiêm Đình.
Lúc đó ba chúng ta thân thiết giống như huynh đệ, điều kiện của chúng ta hơn người thường không biết bao nhiêu, nhưng cơ hồ một chút ưu thế đều không có.
Tuy rằng phụ thân ta và lão đầu tử đồng vai đồng lứa, hơn nữa đều từng là tướng quân, lập được công lao, nhưng cha ta lại vô tâm kinh doanh, một lòng chỉ nghĩ thoái ẩn, trải qua cuộc sống bình tĩnh, cho nên chầm chậm bị phai nhạt, lực ảnh hưởng kém hơn lão đầu tử không chỉ một mảng lớn.
Mà Trương gia ngay lúc đó, mặc dù ở thương giới có chút danh tiếng, nhưng trong mắt những đại thương gia, cũng chỉ xem như một tiểu tử đả tiểu nháo thôi; lại càng không cần phải nói phụ thân con, hoàn toàn không có một chút của cải, hoàn toàn là rễ cỏ bậc thềm."
"Nhưng ba chúng ta đều là người có dã tâm, đều không cam lòng, lúc ấy chúng ta giống như người uống nước biển, càng uống lại càng khát, dã tâm cũng càng lúc càng lớn...!Cho nên ba chúng ta cố gắng cùng nhau mở ra một đại 'vương triều'! Ta, Trương Nghiêm Đình, và Tàng Thiên Hải.
Nhất bạch, nhất thương, nhất hắc.
Tổ hợp hoàn mỹ cỡ nào, lần đầu hợp tác liền cho chúng ta biết nó có lực lượng thế nào, ta từ một nhân viên công vụ bình thường không có tiếng tăm gì, trong vòng hai năm đã trở thành một khu trưởng của H thị; Trương Nghiêm Đình cũng cưới được thiên kim Vu thị Vu Vận Nhiễm, cắn nuốt khúc xương khó nhằn nhất; Tàng Thiên Hải cũng bắt đầu bộc lộ tài năng, đứng vững ở H thị, có địa bàn riêng của mình."
Mộ Dung Phỉ nhìn Trần Minh Ngôn đầy nhịp điệu kể ra, phát giác Trần Minh Ngôn lúc này hoàn toàn bất đồng với hình tượng trên báo chí và TV, Trần Minh Ngôn trên truyền thông luôn luôn bình tĩnh thân hòa, Trần Minh Ngôn bây giờ lại giống như một người sinh sai thời đại, hiện tại hắn càng giống Đại tướng quân ở thời kỳ Chiến Quốc, dã tâm, quyết đoán, khí thế...!
Tàng Huyền Thanh bị nhấc lên hứng thú, theo Trần Minh Ngôn miêu tả, cô cũng có thể đoán ra tổ hợp kia có uy lực đáng sợ cỡ nào, nhưng cô biết trong đó khẳng định có biến chuyển, bằng không cũng sẽ không phải cảnh tượng như ngày hôm nay, trong ba người cũng sẽ không thiếu đi Trương Nghiêm Đình.
Vì thế cô đối lời nói tiếp theo của Trần Minh Ngôn càng có hứng thú, không có mở miệng ngắt lời, im lặng chờ Trần Minh Ngôn kể tiếp.
Quả nhiên, biến chuyển xuất hiện khi Trần Minh Ngôn kể tiếp, chỉ thấy hắn thở dài một hơi nói: "Nhưng ba chúng ta cuối cùng vẫn là mỗi người một ngả, đều do Tàng Thiên Hải lão hồ ly kia.
Lúc ấy hắn biết rõ gia quy lụi bại của Trương gia, biết rõ tỷ tỷ của Trương Nghiêm Đình là Trương Nghiên Khánh đã có hôn ước, nhưng vẫn trộm cùng bà ấy quan hệ, chưa hôn mà dựng, làm cho tổ hợp hoàn mỹ hoàn toàn vỡ tan.
Bất quá...!Ta cũng bội phục lão hồ ly can đảm, một mình chống lại Trương gia cùng áp lực hôn ước gia tộc của Trương Nghiên Khánh, một chút cũng không do dự đoạt Trương Nghiên Khánh đang bị Trương gia giam lỏng ra ngoài."
Tàng Huyền Thanh nghe đến đó, nhớ tới bang phái nhiều năm trước bị Thanh Liên Hội đánh tan, bang phái kia chính là kẻ đầu sỏ hại mẫu thân hương tiêu ngọc vẫn, lúc ấy cô một lòng chỉ muốn báo thù, cũng không có nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại hẳn là bởi vì sự kiện này đi, cho nên cô mới không thể bước ra cửa, ngược lại mẫu thân bị bắn chết.
Tàng Huyền Thanh không muốn tiếp tục nghe Trần Minh Ngôn kể nữa, dục vọng muốn ngáp càng thêm mãnh liệt, vì thế cô xem thân ảnh vừa vặn lướt qua ngoài cửa, nói sang chuyện khác: "Trần thúc thúc, lão giả kia hẳn là 'Đao Si' đi, không nghĩ tới Trần thúc thúc quá lợi hại, ngay cả 'Đao Si' nhân vật như vậy cũng có thể thu phục."
Trần Minh Ngôn cũng không có tiếp tục dây dưa chủ đề vừa rồi, nghe Tàng Huyền Thanh nói, cười cười: "Con hẳn là đã sớm phát hiện, chỉ là đến bây giờ mới nhắc tới đi? Đao Si không phải ta thu phục, ta không có bổn sự kia, là cha ta.
Hơn nữa có gia tộc nào sẽ không thu lưu một người lợi hại, tỷ như Trần gia có Đao Si, Tàng gia có Kinh Luân đại sư, Trương gia cũng có, lão đầu tử bên kia càng không cần phải nói, hơn nữa không biết đến tột cùng có bao nhiêu, ta còn biết Tây Bắc Côn Vương và Thái Cực Phong Tử."
Tàng Huyền Thanh đối người Trương gia ẩn giấu rất có hứng thú, liền hỏi: "A? Trương gia rốt cuộc có ai?"
Trần Minh Ngôn híp híp mắt nói: "Lãnh Huyết Thiết Xử Nữ, nam nhân chết vì độc dược của ả ta không biết có bao nhiêu, giết người không kém Đao Si là mấy.
A, cũng không biết ả Lãnh Huyết Thiết Xử Nữ phát điên cái gì, bao nhiêu thế lực muốn thu phục ả không thành công, lại không nghĩ rằng Trương gia không tìm ả, ả lại tự tìm tới, còn đối mẹ Trương Nghiêm Đình nói gì nghe nấy."
Kinh Luân cùng Mộ Dung Phỉ giờ phút này tựa hồ trở thành hai pho tượng đá, hoặc là hai người trong suốt, không mở miệng, cũng không muốn mở miệng, bất quá hai người đều sẽ không bởi vì vô vị mà ngáp mấy ngày liền, Kinh Luân hận không thể ngay cả thời gian ăn cơm cũng không lãng phí, lấy ra kinh văn hảo hảo niệm tụng, bù lại tội nghiệt ngập trời chưa bao giờ kể ra với bất kỳ ai.
Mộ Dung Phỉ không cảm thấy nhàm chán, bởi vì nàng hứng thú nghe chủ đề giữa Trần Minh Ngôn và Tàng Huyền Thanh, hơn nữa có thể thưởng thức mạt đỏ bừng xinh đẹp tới cực điểm trên môi Tàng Huyền Thanh.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy Trần Minh Ngôn cùng Tàng Huyền Thanh chỉ nói lặt vặt, hoàn toàn giống như nói chuyện phiếm, nàng không biết Tàng Huyền Thanh tới nơi này để làm chi.
Trước khi rời đi, nàng mới biết được mục đích thật sự của Tàng Huyền Thanh, chỉ nghe Tàng Huyền Thanh hỏi Trần Minh Ngôn: "Trần thúc thúc, ngài cảm thấy chuyện của cha, có thể có liên quan tới...!Lão đầu tử không?"
Trần Minh Ngôn nhíu mày nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: "Không có khả năng, tuy rằng H thị là thành phố phồn hoa nhất cả nước, nhưng lão đầu tử lại luôn luôn chú ý kinh thành, không phải ở đây.
Hơn nữa theo ta được biết, hắn cũng chỉ thả Sở Thu ở đây mà thôi.
Bên ngoài...!Ta cũng không biết.
Bất quá...!Sao con lại nghĩ là lão đầu tử?"
Tàng Huyền Thanh híp mắt lại, thanh âm có điểm trầm thấp nói: "Hung thủ giết cha con, một chút manh mối đều tra không đến, con đã lùng sục toàn bộ hắc đạo, nhưng kẻ chân chính có lá gan làm việc này lại bí ẩn như vậy cũng không có ai...!Bỏ hắc đạo ra, đối thủ một mất một còn lớn nhất của Thanh Liên Hội chính là Sở Thu, con biết thân phận của hắn, ước thúc của hắn, hắn nhất định có thể làm được, nhưng không để lại chút dấu vết, cho nên con hoài nghi là lão đầu tử sau lưng hắn..."
Nghe được cái tên Sở Thu, Mộ Dung Phỉ nhìn thấy môi Tàng Huyền Thanh mím lại một chút, trên mặt cô không có một chút sơ hở, ở trong này chỉ có nàng có thể tuyệt đối khẳng định, Tàng Thiên Hải chết, không phải do Sở Thu làm.
Trương Nghiêm Đình, Vu Vận Nhiễm, Tàng Thiên Hải, Trương Nghiên Khánh, rắc rối vcl....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...