Quá khứ của Thôi Hòa
Tầng tầng lớp lớp ký ức bắt đầu xuất hiện trong đầu.
Những đoạn ký ức mà nàng không muốn nhớ lại.
Trong khoảnh khắc đó như vừa nhấn nút Play, hồi ức phát lại rõ ràng trong đôi mắt nhắm chặt của Thôi Hòa.
Vào đêm tiệc sinh nhật 18 tuổi ở nhà nàng.
Đại yến đã làm xong, hiện giờ là gia yến, chỉ mời những người thân thiết nhất với Thôi gia.
Mẹ nàng dùng bữa với khách ở đại sảnh.
Thôi Hòa trở lại phòng mình đổi một bộ lễ phục khác.
"Đẹp quá!"
Nàng cẩn thận vuốt ve bề mặt váy.
Đây là chiếc váy cao cấp số lượng giới hạn mà nàng vòi vĩnh mẹ thật lâu mẹ mới chịu mua cho nàng.
Hiện giờ bởi vì chiến tranh không yên ổn, tuy rằng ở ngay chủ thành, nhưng nhà nàng cũng thu liễm rất nhiều, mẹ không cho phép nàng tiêu xài hoang phí.
Nhưng nàng rất thích bộ lễ phục màu xanh nhạt này, cố ý để dành mặc vào dịp sinh nhật.
Chiếc váy nhiều tầng phức tạp mỹ lệ, từ thân trên đến làn váy chuyển màu đậm dần, lúc nàng đi lại mặt váy đong đưa càng làm nàng thêm mỹ lệ.
Mặt Thôi Hòa nổi lên đỏ ửng thẹn thùng.
Trước đó một thời gian nàng đã phân hoá thành Omega.
Ở cái tuổi chớm nở yêu đương, trong lòng nàng nổi lên càng nhiều tâm tư vi diệu.
"Két......"
"Ai cho phép......" Thôi Hòa cau mày xoay người, lúc thấy được gương mặt kia, bực dọc vì bị quấy rầy đều tan đi.
Trong ánh mắt hiện lên ánh sáng lấp lánh như sao, "Anh Tử Thân, sao anh lại tới đây.
Em còn chưa thay quần áo xong mà."
Phương Tử Thân cười nhàn nhạt, trở tay đóng cửa lại, tiến lên nói: "Là do anh nôn nóng muốn thấy Tiểu Thôi xinh đẹp quá đó mà."
"Cảm ơn anh Tử Thân!"
Phương Tử Thân là bạn thanh mai trúc mã của nàng, lớn hơn nàng ba tuổi, thường xuyên quan tâm nàng, che chở nàng,
Thôi Hòa cũng rất dựa dẫm vào đối phương, thân thiết như anh em.
"Anh tới sớm quá, em còn định cho anh kinh hỉ."
"Tiểu Thôi, anh cũng muốn cho em một kinh hỉ."
Phương Tử Thân lại sáp tới gần.
"Em cũng thành niên rồi, anh nghĩ là, chúng ta có thể kéo gần quan hệ thêm một chút."
Thôi Hòa kinh ngạc nhìn anh Tử Thân ôn hòa bắt lấy tay nàng, trong lòng cảm thấy có sự khác thường.
Nàng rút tay ra, cười gượng: "Anh Tử Thân có ý gì vậy, em nghe không hiểu lắm."
"Tiểu Thôi, anh đã ở bên em nhiều năm như vậy, không một ngày nào không nghĩ tới em." Phương Tử Thân cơ hồ dán sát nàng nói những lời này, hai tay ôm eo giữ chặt lấy nàng.
Hơi thở hôi mùi rượu nồng nặc phả ra.
Tin tức tố nồng đậm của Alpha bao trùm lấy Thôi Hòa ngây thơ trong sáng.
"Anh Tử Thân, anh uống nhiều rồi, buông em ra rồi chúng ta từ từ nói chuyện được không."
Hô hấp bắt đầu dồn dập, Thôi Hòa kinh hoảng phát hiện.
Dưới vài ba câu dụ dỗ, tuyến thể của nàng đã không chịu khống chế mà tràn ra tin tức tố.
"Tin tức tố của Tiểu Thôi ngọt quá~ Thơm quá đi."
"Không! Đừng!!"
Thôi Hòa sợ hãi hét lên, ra sức phản kháng, tránh thoát Phương Tử Thân.
Nhưng giây tiếp theo, nàng lại bị ném lên giường.
Đảo mắt nhìn lại, là khuôn mặt âm trầm của Phương Tử Thân.
"Tiểu Thôi, sao em lại cự tuyệt anh?"
Môi Thôi Hòa trắng bệch, sợ đến mức nói không ra lời, nàng lùi lại hướng đầu giường.
"Cứu mạng......!Cứu mạng! Ưm a......!Ô ô......"
Phương Tử Thân động tác nhanh lẹ, đột nhiên nhào vào người nàng, bịt kín tiếng Thôi Hòa kêu cứu.
"Tiểu Thôi, vô ích thôi, anh khóa trái cửa rồi, sẽ không ai vào đây cứu em được đâu.
Chỉ cần anh đánh dấu hoàn toàn em thì dì An cũng không phản đối được, rồi đây chúng ta sẽ kết hôn với nhau nhé."
"Ô ô ô......"
Thôi Hòa không dám tin nhìn anh Tử Thân trước mặt.
Khuôn mặt vốn ôn nhu nho nhã bỗng hóa dữ tợn ghê tởm, bởi vì vô cùng hưng phấn mà thở ra nồng nặc mùi rượu khó ngửi.
Nàng liều mạng chống cự giãy giụa đá bay cả giày, lại làm Alpha trên người càng thêm hưng phấn.
"Đừng phản kháng, Tiểu Thôi, anh sẽ làm em thoải mái."
Phương Tử Thân thô lỗ vén váy nàng lên, nắm đùi nàng tách ra.
Cảm giác đau đớn làm Thôi Hòa chảy xuống nước mắt nhục nhã, đùi non mềm của Omega bị siết đến xanh tím.
Phương Tử Thân cởi quần ngay trước mặt nàng, lộ ra dương vật Alpha tím đen xấu xí, mềm mại rũ giữa hai chân lúc ẩn lúc hiện.
"Ô ô ô......"
Xin anh......!Đừng......!
Thôi Hòa chảy ra càng nhiều nước mắt sợ hãi.
Một mặt là vì căm ghét người thân phản bội, một mặt là vì ảo mộng tương lai sắp vỡ vụn tiêu tan.
Tất cả làm nàng không sao chịu được.
"Đệch......!Uống nhiều quá......"
Phương Tử Thân dùng tay tuốt cục thịt kia, nhưng không có phản ứng, cục thịt chỉ hơi săn lại, vẫn còn mềm rũ.
"Thôi kệ, đánh dấu luôn là được."
Alpha hơi thẳng người, bỏ cái tay che miệng ra, tính lật Thôi Hòa lại để đánh dấu.
Thôi Hòa canh chuẩn khoảnh khắc mình vừa được buông ra, liều mạng đá vào giữa háng Phương Tử Thân.
"A a a!!!"
Alpha đau đến cuộn người, ngã sang một bên.
Thôi Hòa run rẩy thân thể, dốc hết toàn lực đi tới cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Bước nhanh đứng trước bệ cửa sổ.
Gió ban đêm không quá lạnh.
Nhưng gió phơ phất xuyên qua khung cửa sổ nhỏ, làm lòng Thôi Hòa lạnh như băng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...