Nhiệm vụ hộ tống bị kéo dài
(Nhớ Vanh với mn quá nên lại phải lên chương )
Sáng sớm Thiệu Vanh đã nhận được tin của tư lệnh.
"Hộ tống Thôi Hòa tiểu thư, nhiệm vụ kéo dài ba ngày."
Hai quân y đã đi nhờ phi thuyền quân bộ trở về, còn nàng bị dẫn đi gặp Thôi Hòa.
Thiệu Vanh cau mày, không rõ ý tư lệnh.
Nàng đã đưa Thôi Hòa đến khách sạn Hòa An mà Thôi thị yêu cầu, chẳng lẽ ở ngay tại nhà mình mà cũng gặp nguy hiểm sao?
Bị đưa tới tầng 60 khách sạn Hòa An, cũng chính là tầng cao nhất.
Nơi này không có phòng, cũng không có sảnh yến hội,
Vừa ra thang máy, chính là đại sảnh rộng mở, sàn nhà với chất liệu sang quý bóng loáng phát sáng phản quang.
Đại sảnh có một cái bàn dài, Thôi Hòa đang dùng dao nĩa ăn bữa sáng, chung quanh đứng đầy vệ sĩ mặc đồ đen, mặt ai nấy cũng đều nghiêm túc, toàn bộ không gian áp lực đến mức làm Thiệu Vanh cũng trở nên lo lắng.
Cứ cảm thấy sai sai chỗ nào.
Nàng tiến lên nói, "Thôi tiểu thư, nhiệm vụ hộ tống tiếp theo vẫn do tôi phụ trách."
"Xin hỏi, tiếp theo cô an bài hành trình thế nào."
"Khoan hãy vội, ăn sáng chưa? Có muốn ngồi xuống ăn chút gì không?"
Thôi Hòa nhìn nàng cười, Thiệu Vanh lại không tìm thấy cái gọi là tích cực trong đôi mắt nheo lại vì cười kia.
"Không cần, nếu đã có hành trình, yêu cầu tôi phải luôn tỉnh táo."
Thiệu Vanh nhận thấy, ánh mắt những người ở đây đều dính lấy nàng như keo.
Không đúng, nếu bọn họ là vệ sĩ bảo vệ chuyến này cho Thôi Hòa thì phải giám sát chặt chẽ Thôi tiểu thư mới đúng chứ?
"Thôi vậy, trực tiếp vào chính đề nào."
Thôi Hòa lấy chiếc khăn bên cạnh, gấp lại lau khóe miệng, "Tuy rằng yêu cầu hộ tống, nhưng vì một số vấn đề trước đây của cô nên tôi không quá tín nhiệm cô."
"Cho nên, tôi cần phải kiểm tra năng lực hộ tống của cô."
Nghe xong, Thiệu Vanh lập tức cau mày, "Vậy ra cô không tin tưởng quân bộ.
Tôi là thượng tướng, là chiến sĩ thân kinh bách chiến, dù kẻ địch có là thứ gì thì tôi đều có thể bảo vệ cô."
"Tôi nghe nói cô mắc chứng rối loạn tin tức tố?" Thôi Hòa dựa vào lưng ghế, đáy mắt không đọng ý cười, sắc mặt lạnh lùng, "Tôi là Omega, ai biết liệu cô có làm ra chuyện gì với tôi hay không?"
"Tôi làm sao chống lại được 'thượng tướng' như cô."
Lời lẽ hết sức châm chọc khiến Thiệu Vanh thái dương nhảy dựng.
Khống chế cảm xúc của mình, nàng quả thật hiếm khi nhận nhiệm vụ hộ tống, nhưng......!
Đây rõ là khiêu khích táo bạo trắng trợn.
"Được, vậy cô muốn kiểm tra thế nào."
Thích ứng hoàn cảnh cũng là một phần của nhiệm vụ.
"Cô hãy đánh với người của tôi, các nàng đều là quân nhân xuất ngũ, khá là dày dặn kinh nghiệm.
Cô mà thiếu cảnh giác là sẽ thua thảm đấy."
Thôi Hòa nâng một chén rượu lên, đặt bên môi nhấp nhẹ một ngụm, hàng lông mi dày rũ xuống che đi làn sương mù dày đặc trong mắt nàng.
Bên kia,
Thiệu Vanh đã nghênh chiến với hắc y nhân.
Không hổ là quân nhân, tuy rằng hồi lâu không ra chiến trường, động tác ráp nối có chút xa lạ, nhưng tốc độ ra đòn cực nhanh, phối hợp cũng rất nhuần nhuyễn, chỉ cần nhìn là biết đã luyện tập cùng cộng sự hồi lâu.
Chỉ là......!
"Cô không nói là tôi phải một đánh ba!"
Thiệu Vanh chặn lại một quyền, lập tức liền có cái chân khác đá về phía bụng dưới, hơi gió bay tới làm nàng nhạy bén nhận ra, nhanh chóng lui ra sau một bước né đòn.
Thế công liên miên không dứt làm nàng không rảnh đâu mà để ý tới Thôi Hòa.
Vết thương trên đầu vai bắt đầu trỗi dậy đau đớn.
May là ngày hôm qua nghỉ ngơi đầy đủ đã giúp thân thể khôi phục rất nhiều.
Thiệu Vanh nhịn đau, tìm kiếm cơ hội phản công.
Nàng nhân lúc kẻ địch loạn đội hình, dùng tốc độ cực nhanh ra sau một người, khóa chặt hai tay đối phương quăng ngã xuống đất.
"Hô......"
Thở hộc ra một hơi, mới vừa bắt được sơ hở của một người khác, dùng chân quật ngã, thì sau lưng lại tới một trận kình phong.
Thiệu Vanh không kịp phòng thủ bị đánh trúng giữa lưng, lảo đảo mấy bước về phía trước.
Sau đó đầu vai truyền đến đau đớn xuyên tim.
Đúng là bị người còn lại bóp chặt chỗ bị thương.
"Xin lỗi......"
Người mang kính râm màu đen khóe miệng trễ xuống, có chút không đành lòng nghiêng đầu đi không nhìn nàng.
Không đợi Thiệu Vanh giơ tay phản kích, cổ đã bị siết chặt.
Nàng dùng dư quang nhìn thử, quả nhiên......!Người vừa bị nàng quật ngã còn chưa kịp đứng lên.
"Thôi tiểu thư......!Cô làm vậy quá đê tiện."
Như sợ nàng chạy thoát, ba bốn hắc y nhân liền giữ chặt lấy nàng làm nàng không thể động đậy.
"Hả......!Tôi đê tiện á?"
Thôi Hòa chậm rãi đi đến trước mặt nàng, ngưng cười giả tạo, lộ ra nụ cười chế nhạo trong lòng.
"Đây là tôi trả thù cô đấy, Thiệu Vanh."
"Không phải cô thật sự cho rằng, sẽ có nhiệm vụ hộ tống kế tiếp gì đó chứ?"
"Ngay cả quân bộ của các cô, thượng cấp của cô cũng chấp nhận tôi làm thế này với cô.
Mới bi thảm làm sao, rõ ràng cô còn dám liều cả mạng vì đám người kia."
Thiệu Vanh mặt vô cảm nhìn Thôi Hòa, lúc bị khống chế cố gắng tích lũy sức lực chờ phản công.
Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy Thôi Hòa ra hiệu.
Chuông cảnh báo trong lòng xao vang, vừa định dồn toàn lực tránh thoát.
Trên cổ liền truyền đến đau đớn xuyên tim.
°° vote đi bé °°
Nhìn thấy xong thấy nhức đầu dùm Vanh, xong cái tui nghĩ ra cảnh này ở tầng 60 mấy bà ơi .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...