Cực kỳ chán ghét Alpha, nguy hiểm ập tới
Liên hệ cảm tình......!
Là cảm tình ở phương diện kia?
Thiệu Vanh vừa ngưng thần tự hỏi vừa chạy tới sân bay quân bộ.
Lúc nàng đi xe moto chuyên dụng tới,
Một đám người tụ ở lối vào phi thuyền, tình hình rất hỗn loạn.
Một tiếng quở mắng thanh lãnh sắc bén vang lên,
"Tôi đã nói! Lũ Alpha các người cút xa tôi ra, tôi không cần các người đưa đi!!"
Vài người trong đội hộ tống đang chật vật ôm đầu tán loạn, mà người đang la lối bị chắn bên trong không thấy rõ mặt.
Vị "đối tượng mục tiêu" kia cầm súng, đã kéo chốt an toàn, ra là thật sự có ý định nổ súng.
Thiệu Vanh đẩy mấy người ra, bước nhanh vào trong.
Quả nhiên, họng súng tối om lập tức nhắm ngay nàng.
Omega cầm một cây súng lục bỏ túi, sắc mặt khó coi.
"Đội trưởng! Cứu mạng với, vị đại tiểu thư này chẳng cho bọn em cơ hội nói năng gì, cứ thế đòi nổ súng!"
Đội viên nhân cơ hội tố khổ, "Nếu không phải bọn em né nhanh thì đã được cáng ra bệnh viện cả rồi."
"Tất cả ra hết phía sau tôi xếp hàng."
Thiệu Vanh chỉ huy tiểu đội ra sau nàng, sau đó nói với đối phương.
"Xin chào, Thôi Hòa tiểu thư, tôi là đội trưởng của đội hộ tống lần này, Thiệu Vanh."
Nàng giữ khoảng cách an toàn nhất định, không tới gần, "Cho hỏi, cô không muốn bọn họ đến gần là vì lý do gì vậy?"
"Chúng tôi không phải người xấu, là đội hộ tống, chịu trách nhiệm bảo vệ cho cô."
Ngoài dự đoán, Thôi Hòa hóa ra là một Omega trẻ trung xinh đẹp ăn mặc thời thượng.
Nàng đột nhiên hiểu ra, 'liên hệ cảm tình' mà tư lệnh nói là có ý gì, hơi nhíu nhíu mày không mấy tán đồng.
"Tôi ghét nhất là mùi Alpha, nghe thấy là khó chịu ngứa ngáy.
Tôi tự trở về được rồi, không cần các người đưa."
Thôi Hòa cất súng, "Cô là người phụ trách ở đây phải không? Rõ ràng tôi đã nhấn mạnh vấn đề này với quân đội các người rồi mà."
Omega trước mặt mặc váy lụa trắng dài, rất tự nhiên mang theo khí chất bề trên, hơi hơi ngẩng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp là thần sắc khinh thường.
Thiệu Vanh yên lặng thầm thở dài trong lòng,
Đây đâu phải "có hơi" phiền phức, mà là vô cùng phiền phức mới đúng.
Khả năng là quân bộ đã không coi trọng lời Thôi Hòa.
Ngại thân phận đối phương, cũng không thể xử lý mạnh tay được.
Sau một hồi suy xét, Thiệu Vanh thỏa hiệp: "Thế này nhé, Thôi tiểu thư."
"Tôi sẽ cho toàn bộ đội viên Alpha rời đi, chỉ để lại hai quân y Beta lên phi thuyền, nhưng, Tôi,"
Từ "Tôi" này nàng nhấn mạnh, "Cần phải lên phi thuyền."
"Nếu không có mệnh lệnh của tôi, bất cứ phi thuyền nào cũng không được phép rời khỏi quân bộ."
Đồng thời, Thiệu Vanh lại nhấn mạnh: "Cần phải có người đảm bảo an toàn cho cô, nếu xảy ra vấn đề, quân đội của chúng tôi sẽ không cách nào giải thích với Thôi thị."
Nàng hơi cúi người, lịch sự nói, "Xin cô yên tâm, nếu không cần thiết tôi sẽ không tới gần cô trong phạm vi 1 mét."
Thôi Hòa không kiên nhẫn nhìn nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng lạnh mặt nói một câu: "Thôi được......" Liền lên phi thuyền.
"Hầy......"
Thiệu Vanh thả lỏng lại, hơi đau đầu bắt đầu an bài hành trình tiếp theo.
Nơi này cách chủ thành không tính quá xa, lộ trình ước chừng một ngày một đêm là có thể tới khách sạn theo chỉ định của Thôi thị.
Nhưng Thiệu Vanh vẫn vô cùng đề phòng,
Lực lượng chuẩn bị chiến đấu không đủ, nếu trên đường xuất hiện hải tặc không gian bắt cóc Thôi Hòa, nàng cần phải nghĩ trước cách ứng phó.
Khoang phi thuyền không lớn, chia thành hai phần.
Thôi Hòa một mình ở riêng một khoang, Thiệu Vanh ở cùng hai quân y ở khoang trước.
Trừ việc Thôi Hòa luôn mồm nhấn mạnh không cho phép Alpha đến gần khoang của nàng thì Thiệu Vanh có thể tùy ý đi ngang qua kiểm tra các vấn đề bất thường.
Thiệu Vanh ngồi trên ghế, khom vai thẳng lưng, ổn định hơi thở chờ đợi.
Trong lòng nhớ đến chuyện Trịnh Thước bị thương, tính toán sau khi xong nhiệm vụ sẽ đi bệnh viện thăm hỏi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút,
Chợt khoang sau vang lên một tiếng hét ngắn ngủi cơ hồ nghe không rõ lắm, đúng là tiếng của Thôi Hòa tiểu thư.
Thiệu Vanh bỗng mở mắt ra, súng ống lên đạn, ý bảo quân y phía sau tạm thời đừng nhúc nhích.
Khoang sau không có tiếng động, yên tĩnh đến mức làm nàng có dự cảm bất an.
Bất ngờ kéo cửa khoang ra,
Mùi thơm nồng nặc lạ lùng làm Thiệu Vanh thầm nghĩ không ổn, vội che miệng mũi.
Đập vào mắt là hình ảnh Thôi Hòa đang bị một con trùng rất lớn bắt cóc, váy vừa rồi còn trắng tinh không tì vết đã bị rách lỗ chỗ.
Chuông cảnh báo xao vang trong lòng.
Thiệu Vanh bình tĩnh không biến sắc đóng cửa khoang lại, từ sau lưng trở tay rút đao, đi từng bước nhỏ tới trước.
Thấy rõ ràng bộ dáng trùng, Thiệu Vanh càng cắn chặt răng, ngừng thở.
Cư nhiên là dâm trùng!
Loại trùng này là đáng ghê tởm nhất
Mồm nhỏ sức tấn công yếu.
Không thích cùng tộc, nhưng thích ký sinh, thân thể nhỏ, đặc biệt am hiểu gieo giống vào khoang sinh sản của giống cái khác loài, một khi ngửi thấy giống cái thích hợp, liền sẽ lâm vào cuồng nhiệt, phát ra khí kích dục cực độ.
Mà một khi giống cái bị gieo giống thành công, sáu tiếng đồng hồ sau trùng loại sẽ sinh trưởng trong bụng, sau đó bắt đầu sinh nở, từ trong bụng chui ra, làm cơ thể mẹ nổ mạnh mà chết.
Số lượng tuy ít nhưng là tộc loại mà binh sĩ ưu tiên chém giết trước.
Rốt cuộc là ai đã xuống tay với Thôi Hòa? Lại còn dùng cách tàn độc như vậy?
Thiệu Vanh xé miếng dán ức chế xuống, điên cuồng vận chuyển tin tức tố, làm khí vị anh túc thôi miên hòa vào trong không khí.
Nàng nhanh chân tiến lên, một đao nhắm ngay vào chỗ thân trùng không bị Thôi Hòa chắn.
Con trùng tức khắc kêu ré lên, táp tới Thôi Hòa.
Ở quá gần, đao còn chưa rút ra,
Thiệu Vanh nâng tay trái chắn trước người Thôi Hòa, để nó cắn lên cánh tay mình, xuyên qua giáp tay, phạm vào thịt.
Nhân lúc đang dính với dâm trùng,
Nàng rút đao ra, một đao chặt bỏ đầu, một đao đâm thủng tim trùng.
Thôi Hòa đã ngất xíu ngã ra đất,
Thiệu Vanh nhanh chóng kiểm tra một lượt, trên người Omega không có dấu vết bị dâm trùng xâm phạm, chỉ lộ ra dấu vết xây xát trên da.
°° vote đi bé °°
Mấy con trùng tộc Zerg trong này phát gớm lắm nên tui ko thích minh họa, mà mấy bà coi phim Alien đi cho biết cái vibe của truyện .
Phần 4 này có hint pede đã lắm .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...