Tận lúc ngồi ngồi lên xe, Phần Kiều vẫn hơi mệt mỏi.
So với Kiều Mãng, có lẽ Phần Kiều còn may vì cô gặp được Cố Diễn.
Nhưng Kiều Mãng không thể dựa vào ai, cái tôi cũng không cho phép cậu ấy nương tựa người khác.
Nếu Kiều Mãng nghỉ học thật, thế giới rộng lớn như vậy, sau buổi tối từ biệt hôm nay thì Phần Kiều không biết đến khi nào cả hai mới có thể gặp lại.
Đôi khi trong cuộc sống có rất nhiều việc lực bất tòng tâm.
Nghĩ thế, Phần Kiều chợt càng cảm thấy kiệt sức.
“Cố Diễn…..”.
Cô nghiêng người ôm eo anh, muốn tìm một chút an ủi xoa dịu cõi lòng đang dậy sóng.
“Chuyện gì vậy em?” – Cố Diễn dịu dàng xoa đầu Phần Kiều.
“Không phải khi nãy vẫn ổn sao?”.
Tựa bầu trời tháng sáu, tâm trạng Phần Kiều khi quang khi sầm rất khó lường.
“Kiều Mãng buộc phải bỏ học…..vậy mà em không thể giúp gì cho cậu ấy” – Phần Kiều dụi vào vai Cố Diễn, giọng nói bị cảm thều thào tràn đầy sự bất lực.
Cô không quen nhiều người, bạn bè ít ỏi đếm trên đầu ngón tay.
Phần Kiều muốn giữ Kiều Mãng lại nhưng vô phương.
Bệnh cảm và tâm trạng tồi tệ cùng đánh úp Phần Kiều, Cố Diễn sờ trán cô, may quá, không sốt.
Thở một hơi nhẹ lòng, Cố Diễn từ tốn khuyên nhủ: “Kiều Kiều, trên thế giới này tồn tại rất nhiều hoàn cảnh bất hạnh, em không thể giang tay cứu giúp hết, em cần học cách thích ứng”,
“Em chỉ giúp mỗi cậu ấy thôi” – Phần Kiều mở to hai mắt, hỏi với giọng điệu khó hiểu.
“Anh thích nghi được chưa? Anh vẫn cứu em đấy thôi”.
Cố Diễn cạn lời, vậy nên đáng đời anh vì bỗng dưng mềm lòng đúng không?.
May thay, nhờ nốt giáng vừa rồi, Phần Kiều trông có sức sống hơn một chút.
Cố Diễn vỗ về Phần Kiều, khởi động xe.
“Kiều Kiều, thắt dây an toàn”.
Hả?
Phần Kiều mới thất thần nên nghe không rõ, Cố Diễn thở dài, giây tiếp theo anh chồm người qua cài dây an toàn cho cô.
Phần Kiều gần như chạm sườn mặt anh, cô chỉ nghe Cố Diễn thấp giọng thốt một câu: “Người bất hạnh trên thế giới này rất nhiều, nhưng Phần Kiều, em chính là người may mắn”.
Thanh âm mềm mỏng thổi gió từ vực sâu phe phẩy trong lòng Phần Kiều.
Cô chưa kịp mổ xẻ câu nói của anh, Cố Diễn nói tiếp: “Vì vậy em đừng lo, Kiều Mãng sẽ không bỏ học đâu”.
Phần Kiều quay sang, ngạc nhiên không thể tin vào tai mình: “Nhưng Kiều Mãng nộp đơn xin nghỉ học rồi”.
“Vậy phải xem Sùng Văn đồng ý duyệt lá đơn đó không đã” – Cố Diễn bâng quơ đáp lời, thuận tiện lái ra khỏi bãi đỗ xe.
Chiếc Maybach cưỡi gió về nhà.
Hệ thống điều hòa hà hơi ấm lan tỏa khắp xe.
Phần Kiều nới lỏng áo khoác, trái tim dần bình ổn, phiền muộn khi nãy hóa thành hư không.
Cô biết Cố Diễn không đồng ý dễ dàng như vậy, nếu anh đã chấp thuận thì bất kể giá nào Kiều Mãng cũng sẽ không bỏ trường lớp.
Thật ra Cố Diễn nói đúng, cô quả là người may mắn.
Bởi vì sau khi gặp anh, nữ thần Tyche[2] lập tức rọi sáng cuộc đời cô.
[2]: Nữ thần giám hộ vận may và những điều ngẫu nhiên của số phận.
......
Kỳ nghỉ đông của đại học nhàn nhã thoải mái, mỗi sáng sớm Phần Kiều đến hồ bơi chuyên nghiệp luyện tập, buổi chiều thì khi La Tâm Tâm kéo đi dạo phố, thỉnh thoảng thì cùng Cố Diễn tới công ty giải quyết công việc.
Bây giờ quầy lễ tân đã nhẵn mặt Phần Kiều, mỗi lần cô đi ngang qua, cả nhóm cúi đầu chào, không dám thở mạnh.
“Trông tôi đáng sợ lắm à?” – Phần Kiều quái gở quay đầu nhìn vệ sĩ áo đen phía sau.
Khí hậu Vân Nam ôn hòa, không khí trong lành, rất thích hợp để dưỡng bệnh.
Cố Diễn không đưa Vương Triều về Đế Đô, phái một người khác theo chân Phần Kiều.
Anh vệ sĩ này tên Lâu Thanh, trầm tính ít nói không khác gì Vương Triều.
Diện mạo thoạt nhìn hung tợn hơn Vương Triều, trông không khác gì một thần chết, đôi lần Phần Kiều quay lại phát khiếp mém ngã ngửa.
“Không có” – Anh ta cúi đầu, cung kính trả lời.
“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy” – Phần Kiều nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới, nghiêm trang gật gù.
Tất cả nguyên nhân của những ánh mắt sợ hãi chắc chắn bắt nguồn từ Lâu Thanh.
Là do anh ta quá đáng sợ.
Gần đây, ảnh chụp Phần Kiều được lan truyền điên cuồng khắp trong phòng ban ngoài hành lang toà tháp đôi.
Bọn họ không biết mối quan hệ cụ thể giữa Phần Kiều và Cố Diễn là gì, chỉ biết cô được tự do lên tầng cao nhất, được phép dùng thang máy chuyên dụng nên lờ mờ đoán mò.
Bất kể ở công ty nào, cấp dưới thích nhất là say sưa nhiều chuyện tầm phào xoay quanh sếp tổng.
Nhiều nhân viên lâu năm của Cố thị chưa từng gặp Cố Diễn quá hai lần, ấn tượng về chủ tịch y hệt những gì truyền thông và nội bộ công ty đồn đại.
Lạnh lùng, cương nghị, uy quyền nắm trong tay mọi quyền lực như Thượng Đế.
Sự xuất hiện của Phần Kiều nhất thời thỏa mãn những cái miệng chem chép về đời sống sinh hoạt và ảo tưởng về Cố Diễn.
Cũng có nhân viên nữ vỡ tan ảo mộng hão huyền, sau khi xem ảnh Phần Kiều xong thì thừ người một lúc lâu, một góc nào đó của lương tâm nhen nhóm tấm tắc trong sự ghen tị: Vẻ đẹp cỡ này thì….
Phần Kiều bên này vừa đến văn phòng Cố Diễn, không kìm được hắt xì vài cái.
Cô siết chặt áo khoác, lạ nhỉ, chẳng lẽ lại cảm.
Hiện tại là hai mươi chín tháng chạp, ngày mai là ba mươi Tết, nếu không có gì bất ngờ thì đây là năm đầu tiên cô và Cố Diễn trải qua khoảnh khắc giao thừa cùng nhau.
Chiều nay đội tuyển bơi lội đã được nghỉ Tết, Phần Kiều sang công ty Cố Diễn ngay, cùng anh về nhà.
Tết năm ngoái là thời gian đáng sợ nhất cuộc đời Phần Kiều, người ta đoàn tụ sum vầy, Phần Kiều laij cô độc, không thể về chính ngôi nhà của mình, phải ăn nhờ ở đậu nhà người khác.
Ôm nợ đứa con chồng trước thay Cao Lăng, mợ ngày càng thành kiến với cô, Lương Lương con cô ta lại ngỗ nghịch hỗn hào.
Bình thường khi thời khắc tạm biệt năm cũ qua đi, Phần Kiều không nán thêm, đi thẳng một mạch về phòng.
Người khác đón năm mới với đèn lồng, quây quần bên nhau hưởng thụ niềm vui tiếng cười, bất luận náo nhiệt ra sao thì hết thảy đều không liên quan tới Phần Kiều.
Thứ duy nhất làm bạn với cô là chồng đề chễm chệ trên bàn học, hệt khi Phần Kiều vùi đầu vào bài tập, cô có thể tạm quên sự khác biệt giữa mình và thế giới.
......
Khi Cố Diễn tan làm, Đế Đô đã rực rỡ sáng đèn.
Vàng đai hai kẹt cứng, Trương Hàng phải đi vòng qua mấy ngã tư.
Giờ phút giao thừa mỗi lúc một gần, người người tản ra từ mọi ngõ nhỏ, nơi nơi thơm nồng mùi vị Tết.
Xe chạy ngang chợ, ánh đèn màu lóe lên muôn hình vạn trạng, các hàng thức ăn vặt lấp đầy con đường với mùi hương thơm lừng.
Ngay cả trời lạnh cũng không thể ngăn nhà nhà nôn nao sắm Tết.
Đế Đô vừa hủy bỏ lệnh cấm đốt pháo, ngồi trong xe, thi thoảng Phần Kiều thấy vài đóa hoa lửa nở rộ trong không trung, kèm theo tiếng đì đùng vui tai.
Ánh mắt Phần Kiều sáng ngời, cô hạ kính xe.
Kiều Kiều, trời lạnh” – Cố Diễn nhíu mày nhắc nhở.
Hệ thống điều hòa đã mở, cửa kính xe chớm mở, hơi lạnh tràn vào vô hiệu hóa cả hệ thống sưởi.
Cố Diễn không sợ lạnh, chỉ sợ mới đầu năm Phần Kiều sẽ bệnh nằm bẹp trên giường.
“Không sao, em mặc quần áo dày lắm” – Từng hơi lạnh thoát ra cùng lời Phần Kiều nói, tuy lạnh nhưng không muốn đóng cửa sổ.
Mười ngón tay Phần Kiều đông cứng đo đỏ, cô vẫn cố chấp gác tay lên cửa xe, hình ảnh thế giới nhộn nhịp phản chiếu trong mắt, xinh đẹp tuyệt trần.
Cố Diễn thấy vậy cũng ép cô nữa, chỉ liếc mắt chỉ thị, Trương Hàng lập tức hiểu ý giảm tốc độ để Phần Kiều ngắm rõ hơn một chút.
Thành thật thì năm mới ở Đế Đô và Vân Nam có khác nhau là bao?.
Thật ra khoảnh khắc chào năm mới chỉ mang tính nghi thức, khi nào trải qua một năm cùng người thân thiết, tin cậy mới có ý nghĩa.
Nếu một mình đơn độc thì dù náo nhiệt đến đâu cũng tủi thân hơn thôi.
Mọi ngõ ngách “ngựa xe như nước, áo quần như nêm”, ánh mắt Phần Kiều nhạy bén chộp đúng một hàng sủi dìn[3].
[3]: Sủi dìn là món bánh trôi tàu có nguồn gốc từ Trung Quốc.
Sủi dìn làm bằng bột gạo nếp, nhân đậu xanh hay vừng đen.
Bên ngoài lăn vừng đen và nấu trong nước gừng nóng, rắc thêm một vài sợi dừa nạo.
Sủi dìn của người Hoa có rất nhiều loại nhân, ngon nhất là nhân vừng đen, hạt sen nấu với táo tàu khô.
Món ăn này hợp với khí hậu lạnh của mùa đông, thường được bán kèm với chí mà phù (chè mè đen) và lục tàu xá (đậu xanh nát nhuyễn).
Sủi dìn (bánh trôi tàu)
Sủi dìn (bánh trôi tàu)
Chí mà phù
Lục tàu xá (tàu xá)
“Bánh trôi kìa” – Phần Kiều như phát hiện thế giới mới.
“Cố Diễn!” – Phần Kiều quay phắt lại, vẻ mặt tràn ngập mong chờ.
“Em muốn ăn”.
Hàng rong tạm bợ thế này không hợp quy cách, thường cũng không đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm.
Chắc chắn những khi khác Cố Diễn nhất định sẽ không cho phép, nếu muốn ăn thì bảo đầu bếp chuẩn bị.
Nhưng người đòi ăn là Phần Kiều, người mà ngay cả sơn hào hải vị phải vừa dỗ vừa dọa mới chịu ăn, đúng là một cô công chúa nhỏ kén cá chọn canh.
Cố Diễn chưa từng thấy cô chủ động đề nghị ăn món gì bao giờ.
Cố Diễn đối diện với vẻ thèm thuồng sáng rỡ của Phần Kiều, mở miệng đáp ứng ngay.
......
Bà chủ bưng bánh lên, hơi nóng bốc ngào ngạt đặt trước mặt Phần Kiều.
Bánh trôi xinh xắn núng nính như từng mặt trăng tròn ngày rằm, từng viên to bằng quả óc chó trắng nõn, mềm mịn nằm gọn trong chén sứ trắng ngà.
Phần Kiều liếm liếm răng, chợt nhận ra mình đã quên béng vị bánh trôi như thế nào.
Người phương Bắc mừng năm mới với bánh chẻo, còn đa số người miền nam thích trải qua ngày đầu năm với bánh trôi nhân vừng đen.
Mỗi dịp Tết đến, trong kí ức Phần Kiều chỉ đọng lại hình ảnh mình vùi vào chén bánh, gẩy qua chọc lại đến khi bánh vỡ, nhân vừng chảy ra thì không muốn ăn nữa.
Khi ấy Phần Kiều gầy khô, một trận gió to có thể xô cô ngã nhưng không một ai trong nhà nhận ra sự khác thường đó.
Họ nghĩ đơn giản cô dậy thì, đang trong thời kì nhạy cảm nên không thích nói chuyện.
Múc một viên bánh bỏ vào miệng, bánh trôi trơn nhẵn bùi thơm ngọt thanh không hề ngán, bùng nổ một hương vị mới lạ.
Ban đầu là Phần Kiều muốn ăn bất chợt, cô không thích bánh trôi đến thế.
Nhưng khi viên bánh chạm vào lưỡi, nụ vị giác của cô dường như được đánh thức.
Mặc dù Phần Kiều đã ăn tối nhưng cô vẫn ăn liên tiếp mấy muỗng đến khi hơi no mới ngừng.
Cô giữ muỗng, lẳng lặng nhìn Cố Diễn đối diện, hôm nay anh mặc vest như mọi khi, ngồi nghiêm chỉnh giữa hàng bánh nhỏ bé, đợi Phần Kiều ăn xong.
Từ khí chất, diện mạo, đến trang phục đều không hòa hợp với những ồn ào xung quanh.
Bất chợt Phần Kiều nổi ý trêu anh, cô kéo dài âm giọng: “Cố Diễnnnn ——”.
Cố Diễn vừa nghe đã biết Phần Kiều tinh quái nghĩ gì, ngay sau đó y như rằng nghe cô hỏi: “Anh muốn ăn bánh trôi không?”.
“Ăn không anh?” – Phần Kiều ngây ngô, ngập tràn mong mỏi.
Có thể trong mắt người khác, Cố Diễn không kiêng ăn gì, món nào cũng đụng đũa.
Nhưng mỗi iPhần Kiều phát hiện, khi ăn đồ ngọt anh đều nhíu mày, anh luôn đeo mặt nạ âm trầm xa cách, không bộ lộ lộ hỉ nộ ái ố trước mặt người đời.
Phần Kiều càng thích trêu anh hơn.
“Kiều Kiều ——” – Cố Diễn tóm được ý định của cô nhỏ, chưa nói gì thì Phần Kiều đã nhíu mày, bĩu môi chán nản.
Cố Diễn vươn tay lấy chén bánh sang, tiện tay vớ luôn chiếc muỗng trên tay Phần Kiều.
“Anh ăn”.
Nhưng đó là muỗng của em! Không để Phần Kiều kịp phân bua, Cố Diễn bình thản múc từng viên từng viên bánh vào miệng.
Không phải anh không thích ăn sao?.
Cớ gì tay anh múc lia lịa thế?.
Phần Kiều choáng váng nhìn chén bánh chớp mắt trống rỗng..