Lúc quay về căn hộ thì trời đã tối muộn.
Trăng sao thưa thớt, Phần Kiều mở cửa kính xe mặc cho gió đêm tạt vào mặt, gió buốt lạnh thổi mái tóc bay tán loạn.
Phần Kiều vươn tay ra ngoài, năm ngón tay nhâm nhi cơn gió lùa qua kẽ tay.
Chưa kịp bi thương phút giây nào, cô bị Cố Diễn kéo lại, nghiêm nghị nhắc nhở: “Không được đưa đầu ra ngoài”.
Phần Kiều nhìn sườn mặt anh.
Trong chiếc xe lờ mờ, khuôn mặt Cố Diễn dịu dàng mềm mại pha chút mỏi mệt.
Thi thoảng ánh đèn đường lướt vùn vụt, phủ lên chóp mũi anh tuấn, sau đó trượt xuống môi.
Đôi mắt hai mí thoạt nhìn ấm áp hơn, càng thêm hấp dẫn, du hoặc.
Phần Kiều muốn chạm tay lên đó.
Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Phần Kiều rất nhiều lần nhưng cô không dám, không biết vì sao tối nay Phần Kiều lớn gan đến thế.
Khi Phần Kiều đạt được mục đích, mắt Cố Diễn hơi chớp chớp nhưng không tránh né, buồn cười: “Phần Kiều, em không còn nhỏ nhít gì nữa”.
Ngón cái và chín ngón tay còn lại đang đo chiều dài lông mi Cố Diễn, nghe anh nói thế, cô dứt khoát dùng sức bứt một cọng xuống.
Cố Diễn khẽ cau mày: “Phần Kiều, tối nay em hư quá”.
Phải nói là rất không vâng lời, một mực im lặng cả buổi chiều, không ăn uống, nói gì cũng không chịu nghe, cứ lang thang trong cõi thần tiên.
Phần Kiều giả điếc, bứt tiếp một cọng rồi miết trong đầu ngón tay.
Cô soi trước ánh đèn vàng chợt lóe.
Nhìn ngó chán chê một hồi, Phần Kiều buồn tẻ bĩu môi kết luận: “Còn dài hơn em”.
Nhưng cô lập tức nghĩ đến gì đó, đắc ý nói tiếp: “Nhưng tóc em thắng nhé”.
Quả thật tóc Phần Kiều sắp cập ngang lưng, vừa xõa tung là một dải tóc đen bóng mềm mượt đung đưa.
Cố Diễn thở dài thật nhẹ, tay vỗ nhẹ mái tóc Phần Kiều.
Linh cảm mách bảo anh tâm trạng Phần Kiều không ổn.
Quả nhiên, vẻ đắc chí dần dần tan biến, ánh mắt rơi xuống vùng tối tăm.
“Em thật sự rất ngỗ nghịch sao?”.
Giọng nói nhẹ bẫng, yếu đuối tựa như tự nhủ.
Cố Diễn dợm trả lời thì Phần Kiều lại nói.
“Em cũng muốn ngoan ngoãn”.
Kính xe vẫn hạ xuống, gió lạnh bao lấy người Phần Kiều, nhưng cô cố chấp không chịu nâng lên.
Cô nghiêng người, vói tay luồn quanh eo anh ôm thật chặt, vùi sâu vào áo choàng, cảm nhận nhịp tim ấm áp qua lớp áo mỏng.
“Em mệt lắm không?” – Cố Diễn ôn tồn hỏi.
“Ừm…”.
Mãi mới có tiếng trả lời, xa dần xa dần, có lẽ buồn ngủ thật.
Cố Diễn vỗ lưng Phần Kiều theo từng nhịp, trong não bắt đầu lục tìm xem người nào có khả năng gặp Phần Kiều ở phủ đệ Cố gia chiều nay khiến cô bỗng khác thường.
Cảm giác ánh nhìn trên đỉnh đầu rời đi, Phần Kiều từ từ mở mắt.
Anh luôn đốt xử với cô tốt như vậy…..
Anh luôn bao dung cho sự bướng bỉnh, sự giận dỗi của Phần Kiều.
Cố Diễn dạy cô cách can đảm giao tiếp với người lạ, giúp cô chữa bệnh.
Cố Diễn tốt đến mức cô suýt quên mình là một người cần cảm thông và giúp đỡ.
Chính người nhà cũng không còn đoái hoài đến cô nữa, thậm chí họ đã bỏ rơi Phần Kiều, chỉ mỗi Cố Diễn chấp nhận làm bạn, giang rộng vòng tay che chở.
Ngẫm lại những ngày địa ngục tối tăm ở Vân Nam, cô kinh hãi cảm nhận dường như từng khắc đương thời bị đánh cắp, nói không chừng Đế Đô chẳng chào đón cô một sớm tinh mơ nào nữa.
Cố Dự Minh không hoàn toàn sai.
Là Phần Kiều sợ bị đuổi về Vân Nam.
Nhưng không phải Phần Kiều quyến luyến Đế Đô, cô chỉ không biết nếu rời xa Cố Diễn thì mình phải sống thế nào.
Hệt ngày ba lìa xa nhân thế, mỗi ngày Phần Kiều đều bị nhốt trong kí ức đau thương, lúc tỉnh lúc mê, đôi mắt chưa từng khô ráo.
Thế nhưng còn cách nào khác chăng?.
Phần Kiều vẫn phải trải qua thôi.
Suy nghĩ suốt một buổi chiều, Phần Kiều đúc kết ra một điều.
Cho dù Cố Diễn hứa sẽ không kết hôn, nhưng cô có thể ngăn cản anh được sao?.
Ngay cả vì nhà họ Cố, Phần Kiều cũng không thể cấm anh cả đời.
Cố Diễn gánh vác tương lai Cố gia, Phần Kiều hiểu trách nhiệm này quan trọng với anh đến nhường nào.
Không giống Phần Kiều, cô có thể từ bỏ trọng trách đó.
Cố Diễn nhất thời mềm lòng hứa hẹn, đối đãi với cô như con cháu trong nhà.
Phần Kiều không những không biết ơn mà còn đòi hỏi những điều phi lý.
Lòng kiêu hãnh không cho phép cô ngậm ngùi lánh mặt đi, cô đành tự cách xa một khoảng an toàn vừa đủ.
Không phải Phần Kiều không thông suốt những nguyên tắc này, nhưng thời điểm thấu hiểu tất cả thì trái tim đã bị tầng tầng lớp lớp lưới quấn chặt lấy, càng ngày càng thít lại không thể hít thở nổi.
Xe tiến vào đậu trong garage, Trương Hàng tắt máy xe, quay đầu phía sau đã thấy Cố Diễn ra hiệu im lặng.
Phần Kiều ngủ trong lòng anh trông vô cùng nhỏ bé, tiếng hít thở đều đều từ khuôn mặt khuất sau lồng ngực.
Cảnh tượng bỗng hài hòa trước mắt sưởi ấm tận tâm can, loại bỏ mọi tạp niệm.
Không thể chứng kiến được một góc dịu dàng của người đứng đầu tập đoàn Cố thị uy nghiêm, cao ngạo bậc nhất.
Trương Hàng không nghĩ ngợi thêm, gật đầu đáp lời rồi cung kính cúi chào, tự lui xuống.
Cố Diễn vén mấy sợi tóc vụn vặt ra sau tai, cẩn thận bế Phần Kiều, bước vào thang máy, lên lầu.
Người giúp việc thấy Cố Diễn trở về với Phần Kiều ngủ say, liên tục mở cửa thay anh đến lúc cô yên vị trên chiếc giường êm ái.
Anh bật đèn ngủ, sắc đèn nồng ấm chan hòa phủ sáng khuôn mặt thanh tú mềm mại.
Rèm mi cong vút, nụ môi hoa anh đào đỏ mọng e ấp, dáng vẻ ngủ say gợi nhớ một thiên thần nhỏ trong những bức tranh sơn dầu châu Âu.
Hóa lỏng trái tim người khác mềm nhũn, rốt cuộc không thể nhớ đến cô gái ấu trĩ, tùy hứng ngày đó nữa.
Cố Diễn bảo cô không biết nghe lời, nhưng ngay cả thế thì tại sao anh vẫn ngon ngọt dỗ dành Phần Kiều.
Mây đen ùn ùn kéo đến bên ngoài cánh cửa, quả nhiên một lúc sau trời đổ mưa.
Vài tia chớp xẹt, xé rách bầu trời xa xa thành hai nửa, hết sức đáng sợ.
Một vài phút tiếp nối, mưa to như trút nước xuống mặt đất.
Hiệu quả cách âm căn hộ rất hiệu quả, nhưng cửa sổ vẫn chưa đóng nên không ngăn được tiếng sấm rền vang khiến người ta sợ hãi.
Nháy mắt sau tiếng sấm nổ, Phần Kiều run bần bật, đôi mắt nhắm nghiền, bàn tay ngay lập tức chộp lấy Cố Diễn ngồi cạnh giường.
Cố Diễn vốn định đứng dậy đóng cửa sổ, nhưng đúng lúc này Phần Kiều bừng tỉnh, nước mắt mênh mông.
Giây tiếp theo giọt đá quý kia sẽ rơi xuống.
Cô mở mắt nhưng xem chừng chưa hoàn toàn tỉnh táo.
“Đừng đi”.
“Anh chỉ đóng cửa sổ thôi, Phần Kiều” – Cố Diễn khe khẽ trấn an.
“Không, em sợ….”.
Mưa ồn ào ngoài cửa sổ đánh vỡ màn đêm im lặng.
Thanh âm Phần Kiều run rẩy, khó nghe một cách kì lạ dù đang ở trong nhà.
“Cầu xin anh, đừng đi….”.
Ngữ khí ẩn chứa vài phần nức nở, gần như van nài.
Cứ như một chiếc lưới thật to giăng rộng tóm chặt người ta, họ không thể động đậy cũng không thể không thỏa hiệp.
Cố Diễn gần như chắc chắn có gì đó kinh động đến cô, anh suy nghĩ miên man hết một buổi chiều.
Điều thất thường/ tùy hứng nhất không phải Phần Kiều không chịu nghe lời Cố Diễn mà cô không thẳng thắn đối diện với chính mình.
Phần Kiều giấu nhẹm tâm hồn, thậm chí đôi khi Cố Diễn cũng không có manh mối.
Bàn tay Phần Kiều run rẩy, cho dù Cố Diễn không hiểu trong não cô là những ý nghĩ gì, trái tim bất giác đau nhói.
Tiếng sấm rền rã rời đi, Phần Kiều vẫn không có ý buông tay.
Một tầng sương mù phủ khắp hàng mi, lông mày nhăn lại, ngủ không yên giấc.
Cố Diễn vắt áo choàng lên đầu giường, nhè nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ bé, từ bỏ suy nghĩ đứng dậy.
......
Phần Kiều tỉnh dậy, Cố Diễn đang tựa vào đầu giường.
Hiển nhiên anh ngủ ngồi nguyên một đêm.
Lòng bàn tay siết chặt tay Phần Kiều.
Phần Kiều chua xót, nước mắt chực rơi, một phần tự trách khiến anh ngủ không thoải mái, một phần nhìn bàn tay giữ lấy tay mình, luyến tiếc chậm rãi buông xa.
Hồi sau, Phần Kiều ngửa đầu, nước mắt chảy ngược vào hốc mắt, tuyệt vọng dốc sức kìm nén trong tim.
Cô cẩn thận rút tay mình khỏi Cố Diễn.
Phần Kiều không đành lòng thì sao? Tất thảy đều vĩnh viễn không thể thuộc về cô.
......
Bữa sáng hôm nay là bánh mì nướng và cháo ngũ cốc.
Hoàn tất nhiệm vụ dọn đồ ăn, người giúp việc im lặng đứng một bên chờ đợi.
Ngày thường Phần Kiều rất ghét ăn cháo, Trương Nghi vắng mặt, người giúp việc sáng nay có vẻ không biết điều này.
Cố Diễn bất giác quan sát thái độ Phần Kiều.
Hình như Phần Kiều không nhận ra trong bát là món ăn mình ghét nhất, cô cúi đầu múc cháo đút vào miệng.
Tay múc, mặt đơ, cứ thế vô hồn ăn từng muỗng một, không nói năng bất kì điều gì.
“Kiều Kiều” – Cố Diễn gọi cô.
Nghe giọng Cố Diễn, Phần Kiều thoáng chốc bừng tỉnh, cô ngẩng phắt lên, đờ đẫn nhìn anh.
“Ăn không nổi thì không cần ép mình ăn hết đâu”.
Sức ăn Phần Kiều không lớn đến mức đó, chắc chắn cô sẽ chướng bụng sau khi ăn xong.
Phần Kiều theo phản xạ đưa mắt xuống bát, do dự, nhưng cuối cùng vẫn không buông muỗng.
“Em sẽ ăn hết”.
“Về sau em sẽ ăn uống thật ngoan”.
Những lời này khẳng định với Cố Diễn, hoặc có thể xem như một lời thề.
Đã đến giờ, Cố Diễn ăn mặc chỉnh chu, anh mang theo cặp táp, đúng giờ ra khỏi cửa.
Phần Kiều lẳng lặng đi theo.
Đến khi Cố Diễn sắp lên xe, bất chợt một lời nói vang lên.
“Chờ một chút”.
Cố Diễn quay đầu, Phần Kiều đang đứng sau lưng, dưới ánh đèn vàng đục tầng hầm đỗ xe, Cố Diễn thấy dáng vẻ mềm mại của Phần Kiều không rõ biểu cảm đứng đó.
Cô bỗng nhiên quay phắt 180 độ, hệt như đã hạ quyết tâm.
Phần Kiều bước về phía Cố Diễn, mỗi lúc một nhanh, chỉ trong hai cái chớp mắt đã vững vàng dừng trước mặt anh.
“Cố Diễn” – Phần Kiều nghiêm túc, ánh mắt thành kính, ngẩng đầu đối diện anh.
“Ừ?” – Cố Diễn cúi đầu, không chút phòng bị, vừa định hỏi tiếp thì Phần Kiều kiễng chân, cánh môi hồng phong ấn những lời anh chưa kịp nói.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, linh hồn Cố Diễn bị rút cạn, trái tim dường như ngừng hoạt động.
Giờ khắc đó, đóa môi anh đào căng mọng dưới ánh đèn tối qua hiện lên trong anh.
Hóa ra lại mềm mại thật, hệt như bây giờ.
Cố Diễn nhộn nhạo rạo rực, từng bọt sóng biển vỗ vào trái tim anh.
Đây không phải lần đầu tiên Phần Kiều hôn anh, không phải là lần đầu tiên anh hoảng hốt, anh không thể miêu tả được cảm xúc này.
Cảm giác không thể kiểm soát ấy thoát khỏi một góc sâu thẳm, lan tràn sự thoải mái sung sướng khắp cơ thể.
Chẳng qua cảm giác này không tồn tại bao lâu, ngay lập tức bị lý trí liều mạng ghì chặt.
Cố Diễn vẫn bình thản, nhưng không một ai biết, nội tâm anh có bao nhiêu lênh đênh.
Cố Diễn cứng rắn kiểm soát bản thân mình.
Anh đặt ra yêu cầu khắc nghiệt cho bản thân đến tận cùng, chuẩn xác đến từng giây, vì vậy hậu quả mới giảm đến mức tối thiểu.
Một người tàn nhẫn với bản thân chính là người khiến người khác sợ hãi, sợ hãi nhất.
Nhưng bây giờ tâm tư đã vượt khỏi tầm kiểm soát, suy nghĩ trong đầu như con ngựa hoang đứt cương, không thể nào bắt giữ, đành phải liều mạng trấn áp.
Cố Diễn biết như thế không đúng, anh vẫn luôn xem Phần Kiều như con em trong nhà.
Phần Kiều thả gót chạm đất, cô tập trung nhìn khuôn mặt anh, không muốn bỏ lỡ bất kì thay đổi nhỏ bé nào.
Cái chính là….không có.
Vẫn là ánh mắt bao ngày, hờ hững mà bình tĩnh.
Đúng, đúng là thế, anh đối tốt với cô, nhưng anh không hề thích cô.
Không thích cô như tình cảm cô dành cho anh.
Cuối cùng cũng thông suốt, sống mũi Phần Kiều không khống chế được nỗi chua xót.
Giờ phút này, cô hy vọng có một ngọn gió cuốn vào gara để khi rơi nước mắt thì tất cả bọn chúng sẽ tan vào hư vô.
“Phần Kiều….” – Cố Diễn gọi cô, vừa sầu thương vừa than thở.
Áp suất nhà xe thấp, rất lạnh.
Phần Kiều cảm nhận được bản thân mình lạnh dần, hai tay buông thõng ngoài áo choàng dài rét căm.
Chắc túi áo sẽ ấm lắm, cô biết, nhưng cố chấp ngược đãi bản thân, không muốn đút tay vào túi.
Phần Kiều khẽ khàng lùi về sau, dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn anh rồi mới mở miệng.
Trước mắt Cố Diễn chỉ còn đôi môi hoa đào kiều diễm mấp máy, tạo ra âm thanh chảy vào trong tai.
“Cố Diễn….Bây giờ anh biết rồi đấy”.
“Em thích anh”.
Ba chữ, em – thích – anh nhỏ nhẹ lắng đọng trong không gian bãi đỗ xe lại trong veo, dễ nghe, mang theo vẻ cố chấp không chịu thua.
Những lời thổ lộ này đã lên men trăm ngàn lần, nhưng lúc này, cuối cùng có thể dũng cảm bày tỏ.
Có lẽ Phần Kiều không hiểu rõ định nghĩa của tình yêu, nhưng có một điều rất rõ ràng là cô muốn được sống một cuộc đời vĩnh cửu cùng Cố Diễn, mỗi sớm mai thức giấc được có anh cạnh bên, và hôn anh.
Chỉ cần nghĩ đến vòng tay Cố Diễn không còn chờ cô mỗi ngày, không còn Cố Diễn dịu êm trò chuyện.
Anh kết hôn, sinh con, ngày ngày bên cạnh một người phụ nữ khác, cô cảm thấy một nỗi đau nặng nề đè lên lồng ngực, trái tim dường như không thể chịu nổi, sắp bị đè đến rách toác.
Nhưng Phần Kiều làm được gì khi đối với anh cô chẳng là gì?
Cô vốn là một đứa trẻ mồ côi, không nhà không cửa, ỷ vào sự chăm sóc của anh mà thôi.
Phần Kiều thích anh.
Cố Diễn biết tính cách Phần Kiều, cô kiêu ngạo, nhạy cảm, không thể dễ dàng lột tâm tư trần trụi như thế.
Cô phải gian nan cỡ nào mới có thể mở những lời này.
Nhưng không nên thế này…
Đóa hoa Phần Kiều đang độ nở rộ, hẳn cô cần một cuộc sống như một người bình thường, gặp một người bình thường, tìm hiểu rồi yêu đương.
Chứ không phải như bây giờ, nhầm lẫn sự dựa dẫm thành tình yêu.
Phần Kiều biết gì chứ? Cô còn trẻ, bất luận cảm xúc hay trải nghiệm đều bằng không.
Nếu tương lai có một ngày, cô hiểu tình yêu là gì, gặp được một người thích thật lòng, liệu cô có hối hận về ba chữ chính miệng mình nói ngày hôm nay không?
Anh không biết.
Anh không biết nhưng không thể không bận tâm.
Phần Kiều vô tư bộc lộ tình cảm của mình, nhưng Cố Diễn mới là người chịu trách nhiệm cho cuộc sống Phần Kiều.
Anh hé môi, âm thanh còn chưa thoát ra, Phần Kiều đã phát hiện ý đồ của anh, dứt khoát cắt ngang.
“Nếu anh không thích em, anh khoan nói gì, hãy nghe em trước”.
Khoang mũi Phần Kiều ngập tràn cay đắng, sớm biết kết quả này nhưng cô không thể nuốt trôi những giọt nước mắt.
“Không cần đối xử tốt với em như vậy, nếu không ngày anh rời xa, em sẽ không thể nào chịu nổi”.
Hốc mắt ấp loáng ánh lệ, an tĩnh nhìn anh, rõ ràng gần ngay trước mắt mà ngỡ như rất xa.
Mỗi ánh sáng garage leo lét thắp sáng toàn bộ thế giới, giữa từng ngọn đèn rải rác chỉ còn hai người.
Bàn tay anh vươn đến muốn chạm vào cô, trong nháy mắt, bàn tay khựng lại, chậm rãi hạ xuống.
Anh không thể, cũng không được phép.
Thay vì thắp ngọn lửa hy vọng dù nhỏ nhoi nhất trong Phần Kiều, chi bằng bây giờ đoạn tuyệt chút xốn xang bây giờ của cô.
Nhưng vẻ trầm mặc ẩn dưới đôi mắt to khiến Cố Diễn mềm lòng, anh chỉ có thể bấu chặt các đốt ngón tay, nhưng anh chợt phát hiện mình không thể kiểm soát đươc bản thân.
“Kiều Kiều, em nghe anh nói đã….” – Cố Diễn nắm lấy tay Phần Kiều.
“KHÔNG!” – Phần Kiều giàn giụa nước mắt, cô vùng vẫy rút tay, chen ngang.
“Anh nghe em nói”.
“Em không nên nằng nặc ở lại căn hộ Côn Lôn, không nên cố ý gây chuyện ép anh không kết hôn”.
“Em đổi ý”.
Cô nghẹn ngào nói từng chữ một, dùng sức cắn vào khoang miệng mình, hai lỗ tai ù ù điếc đặc, nỗi đau đớn lan tràn khắp cơ thể.
Nhưng mỗi câu chữ đều có thể rõ ràng như thế.
“Em sẽ không khóc lóc om sòm ngăn cản anh quay về nhà họ Cố, cũng không cưỡng ép anh đơn độc ở bên em…..”.
“Hãy để em một mình”.
“Không cần đối xử tốt với em như vậy, em sẽ trưởng thành thôi”.
Nước mắt mãi không lăn dài nữa, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
......
Bóng lưngPhần Kiều khuất dạng khỏi gara, cô vừa rời đi, đèn kích hoạt bằng giọng nói cũng tắt.
Cố Diễn chôn chân tại chỗ, không đuổi theo, dáng người cao chìm trong bóng tối tĩnh mịch, suốt một hồi lâu không động đậy.
Phần Kiều rồi sẽ trưởng thành.
Có lẽ cô nói đúng.
Chỉ khi rời khỏi anh, cô mới có thể thực sự sống như một người bình thường.
Không còn trạng thái dựa dẫm, trọng tâm cuộc sống chỉ xoay quanh anh.
Ngay cả khi anh nguyện ý được dựa vào.
Trong bóng tối, anh lặng im bất động, vẻ mặt tận cùng cô đơn.
......
“Kiều Kiều ~”.
“Kiều Kiều!”.
Phần Kiều bất chợt tỉnh giấc, cô xoay mặt sang, chỉ thấy khuôn mặt La Tâm Tâm phóng đại ghé sát đầu giường, đôi mắt hạnh mở to.
“Trước đây cậu không thích ngủ, lây mình à?” – Cô mím môi đắc ý.
“Cậu có để ý hai ngày nay mình rất chăm chỉ, dậy từ hồi sớm không?”.
“Đó là vì thần cupid gõ cửa gọi dậy nên cậu mới dồi dào sức lực làm phiền bạn cùng phòng mỗi sáng đấy”.
Bàng Địch thẳng thừng bóc “phốt”, nhẹ nhàng đá vào chiếc ghế đẩu La Tâm Tâm đang đứng.
La Tâm Tâm phải giẫm lên chiếc ghế mới có thể chồm đến đầu giường Phần Kiều, cú đá này khiến cái ghế xoay tròn, cô sợ đến mức mém ngã từ trên cao xuống.
“Ai nói mình đang yêu!!” – La Tâm Tâm bán sống bán chết bám vào lan can giường Phần Kiều, xoay đầu trừng mắt: “Bàng Địch!”.
Lợi dụng hai tay Bàng Địch bấu víu trên cao, Bàng Địch tới vỗ mông cô hai cái.
“Rõ hơn ban ngày, đừng nói không, từ trước đến giờ mình chưa từng nhìn lầm đâu” – Bàng Địch sưng sỉa cãi lại.
Quả thật La Tâm Tâm đã biết yêu.
Nhưng mà chuyện này chỉ mới tiết lộ với Phần Kiều, chưa kịp nói với người khác.
Đêm đó, Lí Dương cầm những lá thư chưa gửi từ ngày cả hai cùng học cấp 3, đặt mỗi một lá lên một bậc thang thư viện Sùng Văn.
Kiến trúc xa xưa của thư viện Sùng Văn là sự kết hợp hoàn hảo giữa phong cách cổ điển và hiện đại, toát lên hơi thở lộng lẫy và trang trọng.
Có vô số danh nhân lịch sử đảm nhiệm vị trí quản lý thư viện, đây là nơi La Tâm Tâm thành kính sùng bái.
Nhưng chưa có ai được tỏ tình ở đây.
Cô nhặt từng lá từng lá, nhặt rồi lại mở, đến tận bậc thang cuối cùng thì Lí Dương đang kiên nhẫn chờ cô, mỉm cười vươn tay ra phía trước
Khi đó cả hai không biết hình dung cảm xúc bản thân như thế nào.
Ngạc nhiên, hạnh phúc, cảm động muốn rơi lệ, rồi đột nhiên giống như đã có người chờ đợi thật lâu.
Cô ôm một hộp thư tình lớn, trên đường về điều đầu tiên làm là gọi Phần Kiều.
Bàng Địch đoán không sai.
La Tâm Tâm bị chặn họng, cay cú quay lại: “Kiều Kiều, lần trước cậu đồng ý với mình rồi, cậu sẽ cùng mình đi xem trận bóng của Lương Dịch Chi”.
Phần Kiều đang thay quần áo dở, vừa nghe câu này, nghiêng đầu ngây người nhìn cô.
Có sao?.
Cô thật sự đồng ý rồi?.
La Tâm Tâm thường nói đúng chính xác hết mọi chuyện, sắc mặt lại chắc chắn như kiểu Phần Kiều chắc chắn quên mất.
Gấp chăn xong, Phần Kiều ngồi xếp bằng trước mặt La Tâm Tâm: “Mình khẳng định mình không hề đồng ý với cậu”.
Bởi vì căn bản cô không hề muốn đi.
“Đi mà….Kiều Kiều….” – La Tâm Tâm chắp tay, đôi mắt to chớp chớp nhìn cô, giọng nói dẻo quẹo.
“Hôm nay cậu cũng không huấn luyện mà, vé này là Lí Dương cho mình, ba chúng ta đều ngồi ghế đầu….”.
“Coi như vì mình….Nha nha, xin cậu đó….”.
“Sau này, mình sẽ không bao giờ….bắt cậu đi dạo phố với mình nữa!” – La Tâm Tâm giơ thẳng hai ngón tay lên.
Phần Kiều dao động một chút, La Tâm thừa thắng xông lên: “Cùng cậu đến khu hồ bơi luyện tập một tuần!”.
Phần Kiều nghiêng đầu, tựa như đang cân nhắc.
“Hai tuần!” – La Tâm Tâm cắn răng, hốt cú chót.
“Cậu nói rồi đấy!” – Phần Kiều bất chợt mỉm cười.
Vừa thức dậy, thậm chí tuy chưa rửa mặt nhưng nước da trắng sáng không tì vết, lông mày thanh tú cong cong, đôi mắt sáng ngời vẫn biểu thị cho một vẻ đẹp rung động lòng người.
Thấy Phần Kiều cười rộ lên, La Tâm Tâm biết mình đã bị lừa, nhưng trái tim không cưỡng lại được nụ cười đó, đập thình thịch
Ôm trái tim đập liên hồi, La Tâm Tâm không kìm được, buộc miệng: “Phần Kiều, cậu không thể lợi dụng nhan sắc này làm bừa đâu”.
......
Phần Kiều không muốn xem thi đấu bóng đá, bởi vì sân bóng rất đông người, quả nhiên trận đấu chưa bắt đầu mà cổ động viên yêu mến bộ môn này đã hò hét đinh tai nhức óc.
Phần Kiều đem mấy nút tai chuẩn bị từ trước ra, nghiêm túc nhét kĩ càng vào.
Trận đấu này đại học Sùng Văn đến làm khách trên sân đại học Trung Sơn.
Trang phục thi đấu của Sùng Văn là màu xanh trắng, tô vẽ lên sân cỏ những nét đơn giản mà tươi mát.
Cầu thủ bắt đầu ra sân, rất dễ dàng thấy được số 10 anh tuấn cao to Lương Dịch Chi.
Cậu vừa xuất hiện, khán đài Sùng Văn lập tức vang lên một trận thét chói tai.
Lương Dịch Chi liên tục nhìn về phía khán đài, các cô gái ngày càng la hét dữ đội hơn.
“Cậu ta đang nhìn cậu đúng không? Phần Kiều” – La Tâm Tâm nhón một miếng bỏng bỏ vào miệng, tay kia kéo kéo tay áo cô, chỉ về phía Lương Dịch Chi hỏi
Ba người ngồi hàng đầu, Phần Kiều ngẩng đầu đối mắt với Lương Dịch Chi đằng xa.
Cậu hướng về phía Phần Kiều vẫy vẫy tay, nhe hàm răng trắng bóng, nhưng nụ cười không kiêu ngạo như mọi ngày, ngược lại có đôi chút đáng yêu.
Nút tai cũng không thể nào ngăn được tiếng gào thét long trời lở đất nơi đây.
Phần Kiều mù mờ nhìn đông nhìn tây, lúc này mới xác định quả thật Lương Dịch Chi đang chào mình.
Bọn họ quen nhau không?
Khóe môi Phần Kiều giần giật nhưng không thể làm ngơ cúi đầu được nữa, chỉ có thể chuyên tâm xem trận đấu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...