Phản Hồi Sau Hôn Nhân


Chương 27
Người đi trượt tuyết buổi sáng ít hơn buổi chiều, sau khi ăn sáng xong, mọi người chia nhau ra khởi hành.

Lý Thanh Tễ dẫn Giang Nại đến khu vực dành cho tân binh mà cô đã luyện tập lúc sau trong ngày hôm qua, giúp cô củng cố lại heelside falling leaf mà cô học được từ huấn luyện viên.

Giang Nại vẫn chưa thể dùng thái độ bình thường để đối diện với anh, vừa bắt đầu cô đã thường xuyên mất tập trung, té ngã mấy lần.

Cũng may là Lý Thanh Tễ rất bình tĩnh, trông rất có dáng vẻ của một huấn luyện viên khi dạy trượt tuyết.

“…Tầm mắt nhìn về hướng trượt, hạ vai trước xuống, cẩn thận một chút, đừng tránh trọng tâm về phía sau.” Giang Nại tập trung cao độ, rốt cuộc ở vài lần trượt sau cô đã có thể trượt thành thạo hơn.

“Cũng khá thông minh đấy.” Lý Thanh Tễ cầm ván trượt của cô lên, nói: “Chúng ta thử đổi ván xem.”
Được anh dẫn dắt như vậy, sự căng thẳng của Giang Nại đã giảm đi rất nhiều, cô lắc lư đi theo anh: “Không so với Lâm Tuệ thì tôi cũng được xem là học nhanh đúng không?”
“Cũng tạm.”
“So với anh thì sao?”
Lần thứ hai trượt xuống, Lâm Tuệ vui vẻ hét lên, ôm chằm lấy Lục Phong, Giang Nại bị hành động khoa trương của bọn họ làm cho buồn cười, không nhịn được bật cười.

“Muốn lên đó không?”
Lý Thanh Tễ thấy cô nhìn chằm chằm vào người ta thì hỏi một câu.

Giang Nại: “Tôi có thể lên đó không?”
“Edge change cũng được, em có thể lên đó luyện tập.”
“Được!”
Cô chưa bao giờ nhìn thấy đỉnh núi tuyết trông như thế nào, thời điểm theo Lý Thanh Tễ ngồi cáp treo lên núi cô vô cùng phấn khích.

Khi cáp treo dần đi lên, con đường tuyết thật dài hiện ra trước mặt, cảnh tuyết và núi non hòa quyện vào nhau, mênh mông bát ngát, đẹp đến say lòng người.

“Một lát nữa chúng ta sẽ xuống từ đâu?! Con đường hôm qua hai người trượt sao?”
“Không được, đổi một con đường bằng phẳng hơn một chút, con đường kia em không đi được.”
“À… được đấy!”
Giang Nại cảm thấy trượt tuyết thật sự là một chuyện vui vẻ, đã rất lâu rồi cô không hứng thú như vậy.

Nếu sớm biết vui vẻ như vậy có lẽ cô đã học sớm hơn.

Nhưng mà…..

nếu như thế thì người dạy cô sẽ không phải là Lý Thanh Tễ.

Giang Nại liếc mắt nhìn người đang ngồi bên cạnh, dường như lúc được anh dạy học sẽ vui vẻ hơn những huấn luyện viên khác.


Sau khi lên tới đỉnh, trong lòng Giang Nại tràn ngập sự mong đợi, kết quả là do kỹ thuật quá kém nên chuyến này bị vấp ngã rất nhiều lần, đến khi xuống đến chân núi thì cô vô cùng mệt mỏi.


“Thanh Tễ, Joseph và những người khác vừa mới đi lên, chúng ta có cần đi lên lần nữa không?” Lúc này, mấy người Lục Phong đi đến.

“Lên đi lên đi! Bốn người chúng ta cùng nhau!” Lâm Tuệ vô cùng hưng phấn, dù sao lúc nãy khi đi xuống cô ấy cũng đã “đi nhờ xe” Lục Phong một quãng đường dài, cô ấy không hề mệt chút nào.

“Giang Nại, đi thôi!” Lâm Tuệ nói.

Thật ra Giang Nại cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng thấy mọi người đều rất nhiệt tình, cô xấu hổ không dám từ chối: “Cũng được.”
Lâm Tuệ: “Vậy lần này em nhất định phải hoàn toàn tự mình trượt xuống.”
“Em cố lên, sẽ mệt đó.”
“Em làm được!”
Bốn người lại ngồi cáp treo lên núi, sau khi lên núi thì gặp đám người Joseph.

“Cô Giang, việc trượt băng của cô thế nào rồi?” Joseph mỉm cười hỏi cô.

Giang Nại: “Tàm tạm, miễn cưỡng có thể trượt xuống.”
Joseph: “Thế là tốt quá rồi, nhanh hơn vợ tôi năm đó nhiều.”
Lý Thanh Tễ ngồi lên đai truyền động, quay đầu nhìn cô: “So với tôi?”
Giang Nại: “Được rồi, chắc chắn là anh nhanh hơn.”
“Cũng gần như nhau.”
Hai mắt Giang Nại lập tức sáng lên: “Thật sao?”
Lý Thanh Tễ: “Lần đầu tiên tôi học cũng ngã rất nhiều lần, có thể còn ngã nhiều hơn em.”
Giang Nại bị anh khơi dậy sự tò mò: “Vậy lần đầu tiên anh học cái này là khi nào?”
“Lớp ba tiểu học.”
Giang Nại: “…”
Nhìn cô bỗng trở nên thất sắc, Lý Thanh Tễ cười nói: “Nói chung thì trẻ con học trượt tuyết sẽ dễ dàng hơn, bởi vì trọng tâm càng thấp càng dễ cân bằng hơn, cơ thể cũng linh hoạt dẻo dai hơn người trưởng thành.

Nếu em cũng học vào năm lớp ba có lẽ sẽ nhanh hơn tôi ấy chứ.”
Câu này cô thật sự rất thích nghe.

Giang Nại nói: “Cho nên, nếu tôi học một thời gian cũng có thể bay trên đường tuyết như anh đúng không?”
Lý Thanh Tễ bước xuống băng chuyền, vươn tay đến đỡ cô: “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
Giang Nại: “Không được sao?”
Nhưng với kỹ năng của mình, cô ấy thực sự khó có thể nhảy sang một bên nên đã quay lại cầu cứu.

Lý Thanh Tễ ở phía sau lập tức chú ý tới, vội vàng dừng lại bên cạnh cô, nghiêng người kéo cô đứng dậy: “Ngã có đau không?”
Giang Nại phủi nhẹ tuyết trên người: “Không đau…”
“Còn trượt được nữa không?”
Giang Nại vừa ngã một cú đã cảm thấy bản thân hết sức: “Tôi ngồi xuống nghỉ ngơi được không? Các anh đi trước đi.”
Lý Thanh Tễ nhíu mày: “Vị trí này không tốt, quá đông người, không an toàn.”
Giang Nại: “Được rồi…”
Cô miễn cưỡng đứng dậy.


Lý Thanh Tễ nói: “Đợi đã.”
“Hửm?”
Anh cúi xuống cởi ván trượt của cô ra: “Lục Phong.”
Lục Phong dừng lại, hỏi: “Gì vậy?”
“Là không thể.”
“Tại sao?”
“Cẩn thận kẻo ngã.” Lý Thanh Tễ gõ gõ lên mũ bảo hiểm mà cô đang đội: “Được rồi, lại đây mang ván vào.”
“À.”
Cô ngồi xuống mang ván lên, lẩm bẩm: “Tôi cũng không thấy anh để bản thân bị ngã mà…”
Lý Thanh Tễ nghe vậy thì đỡ người nọ dậy: “Em học được Edge change trước rồi nói.”
“Này, tôi có thể tự đứng dậy được.”

Sau khi thành thạo từ đầu đến cuối, việc thực hiện Edge change đối với Giang Nại không thể tính là quá khó, nhưng cô vẫn không thể thực hiện tư thế Edge change thật đẹp.

Hôm nay lúc cô luyện tập, Lâm Tuệ cũng vậy, trong đó có hai lần Lục Phong còn dẫn cô ấy trượt từ trên đỉnh núi tuyết xuống.

Một người đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi khi nhắc đến vợ mình ánh mắt vẫn trở nên lấp lánh, Giang Nại có chút hâm mộ nói: “Quan hệ của ông và bà nhà rất tốt.”
Joseph: “Hai người cũng không tệ.”
Ông ta đang ám chỉ cô và Lý Thanh Tễ.

Giang Nại có chút xấu hổ, liếc nhìn Lý Thanh Tễ, người nọ đang giúp cô khiêng ván trượt tuyết, trong mắt thấp thoáng ý cười.

Mấy phút sau, bọn họ chuẩn bị xuống núi.

“Các em trượt ở phía trước đi, bọn anh sẽ ở phía sau các em.” Lục Phong nói: “Joseph, các ông muốn trượt trước hay thế nào? Chúng tôi sẽ đi khá chậm.”
Joseph: “Không sao.

Chúng tôi cũng mệt rồi.

Xuống chậm một chút, coi như ngắm phong cảnh.”
“Hahaha, vậy cũng được.”
“Ai nói bọn em sẽ trượt chậm?” Lâm Tuệ hừ một tiếng nói: “Giang Nại, chúng ta cho bọn họ thấy tốc độ của chúng ta đi!”
Giang Nại khẽ cười: “Có lẽ tôi cũng không được nhanh như thế đâu.”
“Không sao, cứ hết sức là được!”
Ngoài miệng Lâm Tuệ nói muốn trượt nhanh, nhưng lúc tự mình trượt vẫn cẩn thận giống như Giang Nại, dù sao cũng là người mới.

Lúc này, số lượng người trên đường trượt tuyết dần tăng lên.

Không ngừng có người qua lại ở phía sau lưng, tuy rằng Giang Nại biết Lý Thanh Tễ đang đi theo mình nhưng cô vẫn có chút lo lắng.

Thế nên khi qua một khúc cua, cô hạ người xuống quá thấp, cơ thể mất thăng bằng, ngã thẳng xuống tuyết.


“Giang Nại!” Lâm Tuệ ở phía sau cô, thấy cô ngã xuống thì vội vàng dừng lại.

“Cầm lấy.” Anh ném ván trượt tuyết của Giang Nại cho anh ta.

Giang Nại sửng sốt: “Đợi đã, vậy tôi xuống thế nào?”
Lý Thanh Tễ nhìn cô rồi cúi người xuống, bỗng nhiên bế ngang người cô lên: “Xuống như thế này.”
Lục Phong ở bên cạnh có chút sửng sốt.

Mẹ kiếp, đây là cảnh tượng gì vậy, cũng có ngày Lý Thanh Tễ ôm một cô gái cùng trượt tuyết?
Lúc trước anh nhìn thấy anh ta cõng bạn gái trượt xuống núi đã nói cái gì? À đúng rồi, rảnh đến điên.

Vẻ mặt những người còn lại đều lộ ra ý cười, Joseph nói: “Tuổi trẻ các cậu đúng là rất biết chơi.”
Lục Phong hoàn hồn, nhanh chóng trả lời: “Đó là vì cậu ấy chiều vợ mình.”
Joseph: “Đúng vậy, tôi phải chăm chỉ học tập cậu ấy mới được.”
Giang Nại hoàn toàn không nghe thấy những lời trêu chọc này, trong lúc hoảng sợ cô chỉ có thể ôm lấy Lý Thanh Tễ để giữ thăng bằng: “Anh làm gì vậy?”
“Sau này mệt thì cứ nói, không cần phải lựa ý hùa theo người khác.”
“Cái gì?”
Nhưng mà Lý Thanh Tễ không trả lời cô, anh nhanh chóng điều chỉnh ván trượt tuyết dưới chân rồi ôm cô trượt xuống.

“Ah——”
Gia tốc đột ngột khiến Giang Nại giật mình kêu lên một tiếng, hơi thở đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng, lúc này cô mới nhận ra tốc độ vừa rồi của mình và Lâm Tuệ không phải chậm, mà là vô cùng chậm!
“Sợ à?”
“Lý Thanh Tễ!!”
“Hửm?”
“Anh chậm lại một chút!”

Lý Thanh Tễ không hề giảm tốc độ cho đến giai đoạn giữa ở khúc sau, vừa chậm rãi ôm cô vào lòng vừa trượt xuống.

Giang Nại bị làn sóng tốc độ vừa rồi làm cho choáng váng, cho đến bây giờ trái tim cô vẫn đập loạn xạ, hoàn toàn lạc nhịp.

“Lát nữa muốn ăn gì?” Cô nghe thấy Lý Thanh Tễ hỏi cô.

Giang Nại còn đang khôi phục lại hô hấp, hơi thở mỏng manh: “Sao cũng được…”
Lý Thanh Tễ cười: “Sao vậy, sợ đến thế à? Không phải còn nói muốn bật nhảy sao?”
“Tôi không có! Anh đừng dẫn tôi đi nhảy cái đó!”
“Em có muốn nhảy thật tôi cũng không thể dẫn em đi, em cảm thấy tôi có năng lực đó thật sao?”
Trong tiềm thức Giang Nại cảm thấy anh có, cô nhẹ nhàng hừ một tiếng, “Vừa rồi là ai bảo anh hù dọa người khác…”
Hai người tiếp tục trượt xuống, vừa nãy Giang Nại sợ đến mức không chú ý đến xung quanh, lúc này cô mới ý thức được bản thân không cần phải tự trượt tuyết, có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Bên tai cô có tiếng gió rả rích, giọng nói của anh vang lên từ phía sau lớp mặt nạ, khuôn mặt của hai người rõ ràng bị che kín, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được lúc này anh đang mỉm cười, có thể đang có ý muốn hù dọa cô.

Giang Nại không chịu thừa nhận đang sợ hãi: “Tôi không hề…”
“Ôm chặt vào, lỡ em bị ngã tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.” Anh nói xong, lại bẻ cong người lại.

Đột nhiên cảm thấy bản thân bị mất thăng bằng, Giang Nại hít một hơi thật sâu, ôm chặt lấy anh.

“Chậm, chậm một chút —”
“Cái gì?”

“Tôi nói anh chậm lại một chút!! A a a a!”
Tốc độ không những không chậm lại mà còn nhanh hơn, Giang Nại nhìn thấy cây tuyết tùng bên cạnh mình đang lùi lại rất nhanh!
Cứu mạng!!!
Trống rỗng, cô đơn, trắng như tuyết…
“Đẹp quá.” Cô không nhịn được nói.

Lý Thanh Tễ bình tĩnh đáp: “Buổi tối lúc mặt trời lặn sẽ đẹp hơn, ánh hoàng hôn chiếu lên mặt tuyết có màu sắc rất đặc biệt.”
“Thật sao?”
“Ừm, nếu muốn em thì chạng vạng ngày mai dẫn em lên núi.”
Giang Nại không kiềm lòng được: “Hôm nay không được à?”
Lý Thanh Tễ: “Chiều nay tôi có hẹn với Joseph.”
Giang Nại chợt nhớ tới, bọn họ tới đây không chỉ để trượt tuyết, còn có khách hàng.

“Được rồi, vậy ngày mai.”
“Ừm.”

Ăn xong bữa trưa, Giang Nại trở về phòng khách sạn nghỉ ngơi một lát.

Cô mệt đến tê liệt, nằm dài trên chiếu tatami không nhúc nhích.

Buổi chiều Lý Thanh Tễ ra ngoài lúc hai giờ, buổi sáng nay anh đi theo chủ yếu để dạy cô nên thật ra trượt tuyết cũng không nhiều, buổi chiều anh lại cùng mấy người Joseph đi trượt tuyết.

Tới buổi tối, có lẽ anh sẽ ăn tối với Joseph, trò chuyện nghiêm túc về vấn đề hợp tác.

Sau khi anh rời đi, Giang Nại bèn leo lên giường đánh một giấc, lúc cô tỉnh lại, Lâm Tuệ gọi điện cho cô, hỏi cô có muốn ra ngoài đi dạo không.

Cô cũng rảnh rỗi nên đã cùng cô ấy đến trung tâm thương mại trong khu nghỉ dưỡng, Lâm Tuệ mua rất nhiều thứ, có đồ lưu niệm, còn có giày đi tuyết.

Cuối cùng cả hai ngồi xuống thư giãn trong một quán cà phê.

Giang Nại nghe cô ấy nói muốn tặng bộ đồ tuyết cho một người bạn, đúng lúc cô nhớ đến tháng sau là sinh nhật của Tiết Lâm bạn thân cô, cho nên đã gửi cho cô ấy một tin nhắn WeChat:
[Cậu biết trượt tuyết không?]
Tiết Lâm: [Mùa tuyết năm ngoái có học qua, nhưng mà vẫn chưa thành thạo.

Vốn dĩ tớ dịnh sẽ đi Tân Cương vào dịp Tết Nguyên Đán, kết quả lại bận quá, bây giờ cũng chỉ có thể trượt trong nhà.]
Giang Nại: [Cậu biết là được rồi.]
Giang Nại muốn chọn một bộ đồ trượt tuyết thật tốt cho Tiết Lâm.

Tiết Lâm: [Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?]
Giang Nại: [Tớ đang đi công tác ở Mỹ, đúng lúc đang ở khu nghỉ dưỡng trượt tuyết bên này, ở đây có đủ loại nhãn hiệu quần áo đi tuyết, nghe nói có rất nhiều kiểu dáng khó mua được trong nước, vừa hay sắp đến sinh nhật cậu, chọn cho cậu một bộ.]
Tiết Lâm: [Aaaaa, có thật không? Yêu cậu! Tớ còn đang định mua đây!]
Tiết Lâm: [Nhưng sao cậu lại đi công tác ở khu nghỉ dưỡng vậy?]
Giang Nại: [Khách hàng đang trượt tuyết ở đây nên tớ cùng sếp tới gặp khách hàng.]
Tuy rằng do công việc riêng nên Giang Nại và Tiết Lâm không thường xuyên gặp nhau, nhưng bình thường vẫn hay trò chuyện, cho nên cô ấy biết Giang Nại đang làm ở Tư Ninh Đặc, mà chuyện tình cờ công ty này lại là của chồng cô, Tiết Lâm cũng biết rất rõ.

Tiết Lâm: [Ý của cậu là, cậu và chồng cậu đang cùng nhau đi gặp khách hàng?]
Giang Nại: [Trợ lý của anh ấy có việc đột xuất không ở đây, nên tớ đến làm trợ lý tạm thời cho anh ấy.]
Tiết Lâm gửi đến một biểu tượng cảm xúc suy nghĩ sâu xa: [Muốn kéo cậu đi cùng thì cứ việc nói thẳng, còn trợ lý các kiểu, người đàn ông này đúng là biết tìm lý do.].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận