Phạn Hậu Hạ Thủ (Sau Khi Ăn Xong Xuống Tay)

“Học làm nông?” hai tay Liễu Tranh bưng bát ngơ ngác ngẩng đầu lên, trong miệng còn chứa một đống cải thìa.

“Đúng vậy”, Tiếu Văn Nhung gắp một miếng thịt vào bát cậu, trả lời theo lẽ đương nhiên, “Bình thường trung học đều cử hành hoạt động này vào mùa xuân, thời tiết thích hợp, phong cảnh ở nông thôn cũng tốt lắm.”

“Uh!” ánh mắt Liễu Tranh mị mị cười rộ lên, bộ dáng thật vui vẻ.

Tiếu Văn Nhung nghĩ: đứa nhỏ này thật dễ nuôi a. Tâm tính hoàn toàn là của một người phụ nữ a.

Cơm nước xong Liễu Tranh liền bạch bạch chạy về phòng dọn đồ, áo ngủ thỏ trắng, khăn lông bằng bông nguyên chất, dép lê, kem đánh răng hình phim hoạt hình dành cho con nít thậm chí truyện xưa đọc trước khi ngủ đều được sắp xếp chỉnh tề trong một cái túi da dê màu trắng dùng để du lịch. Sau đó nhìn cục cưng gấu bông nằm ở trên giường, cắn cắn ngón tay, vẻ mặt mất mát buồn bã vô cớ.

Tiếu Văn Nhung vô lực nghĩ, nếu không phải món đồ đó không quá mức khổng lồ, tiểu ngu ngốc nhất định sẽ đem nó về nông thôn đi.

Ngày xuất phát hôm đó thời tiết tuyệt đối tốt, sắc trời xanh thẳm trong trẻo đáng yêu, đám mây giống như kẹo bông đường béo núc ních bay bay, gió ấm áp thổi tới trên người, ấm ấm áp áp hun cho người ta buồn ngủ.

Xe đò chạy nhanh trên con đường quốc lộ, các học sinh hưng phấn thảo luận kế hoạch trong vòng ba ngày, líu ríu, cả xe vô cùng vui vẻ náo nhiệt. Liễu Tranh ghé trên cửa sổ xe, chuyên chú nhìn bức tranh phong cảnh rộng lớn ngoài cửa sổ.  Ruộng lúa xanh mượt, nước bờ đê chiếu rọi trời xanh mây trắng, nhà gỗ chợt lóe qua, những con trâu nhàn nhã tự tại tản bộ, những đồi núi phía xa càng làm tôn thêm sự tĩnh lặng tốt đẹp.


Tiểu ngu ngốc nhìn đến ngây ngốc, vẻ mặt hướng tới trước. Tiếu Văn Nhung cười cười, tay giúp cậu vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn.

Không có học sinh nào sẽ thật sự đem học tập nông thôn trở thành hoạt động xã hội thực tế, tất cả mọi người đều ôm lấy tâm tính vui đùa, như một đám thú nhỏ bị dây xích trói buộc đã lâu, ở giữa trời nông thôn rộng lớn liều mạng chơi vui vẻ.

Liễu Tranh mở túi đi du lịch đã bị nhét đầy, vụng về sắp xếp lại đồ vật, Tiếu Văn Nhung vừa định đi tới giúp, điện thoại di động đột nhiên rung lên, hắn không thể làm gì khác hơn là xoay người đến trên hành lang, ấn nút nghe điện thoại. Tiếng một người đàn ông vừa quen thuộc lại vừa xa lạ truyền tới từ điện thoại, Tiếu Văn Nhung không khỏi sửng sốt, qua thật lâu mới đáp lại, “Ba ba.”

Sau đó hai bên đều lâm vào trầm mặc không hiểu được, không ai mở miệng.

Loại vi diệu này cân bằng giầng co chừng nửa phút, giọng nói trầm ổn của người đàn ông lại vang lên, giữa uy nghiêm lộ ra tia sắc bén, “Chuyện lần trước ba nói với con, con nghĩ tới đâu rồi?”

Tiếu Văn Nhung cắn môi dưới, cánh tay buông xuống không thể khống chế nắm chặt lại, phảng phất dự cảm nguy hiểm đến mà bày ra tư thế phòng ngự. Hắn lơ đãng nhìn lại về phía Liễu Tanh, thân ảnh nhỏ gầy kai đang cầm cuốn sách chuyện xưa, nhảy lên một cái đi tới trước giường nằm xuống, sau đó hứng thú nhìn quyển sách đang cầm trên tay, bộ dáng rất ngoan ngoãn, cả người lẫn vật đều vô hại.

Bên môi Tiếu Văn Nhung không tự giác tràn ra ý cười, sau đó nói rõ ràng với điện thoại, “Con nghĩ, con từ chối.”

Từ bên kia di động truyền tới tiếng hừ lạnh, lập tức biến thành âm thanh tút tút.


Tiếu Văn Nhung cầm máy bỏ lại vào túi, đi vào phòng ngồi vào bên người Liễu Tranh. Tiểu ngu ngốc kia bởi vị học tập dị thường ưu tú, đã bị thần hóa thành thành học sinh thiên tài có thành tích đứng đầu tất cả các môn, nhưng cậu lại thích xem chuyện xưa siêu cấp ngây thơ của các động vật nhỏ trong rừng rậm, hơn nữa còn đơn thuần tin tưởng cừu con cuối cùng nhất định có thể chiến thắng con sói lớn.

Nếu hiện tại Tiếu Văn Nhung chạy ra nói cho mọi người biết Liễu Tranh kỳ thật là một đứa nhỏ ngốc, năng lực xử lý nguy cơ gần như bằng không, siêu cấp mơ hồ, còn ngu ngốc phạm phải sai lầm nhỏ không giống người bình thường, đi ở trên đường đợi tới lúc phản ứng được thì đã ngã nhào thật mạnh rồi, tuyệt đối sẽ không ai tin tưởng đâu.

Mọi người đều bị điểm thi toàn trường kinh người của Liễu Tranh che hai mắt a. Tiếu Văn Nhung vô lực đỡ trán. Nhưng bất luận như thế nào, hắn đều đã quyết định đem tiểu ngu ngốc này giữ bên người. Đây là chuyện hắn đã hạ quyết tâm, không có người nào có thể bắt buộc hắn phản bội tâm của mình, cho dù người kia là cha của hắn cũng thế.

Ở nông thôn sau giờ ngọ đặc biệt yên tĩnh, mèo mèo chó chó đều biếng nhác ngủ gật dưới sự vuốt ve của ánh dương ôn hòa, ánh vàng rực rỡ của đồng ruộng chỉ liếc mắt một cái đã không thể nhìn thấy cuối dãy, các màu sắc tùy ý trải dài lại dung hợp kỳ lạ, cấu thành bức tranh tuyệt mỹ.

Liễu Tranh kinh hỉ mà oa oa kêu loạn.

Hai người dưới sự an bài của thầy giáo đi đồng ruộng nhổ củ cải. Tiểu ngu ngốc không có gì bất ngờ xảy ra mà một thân toàn bùn, một cây củ cải cũng không tới được tay. Tiếu Văn Nhung cười khổ một tiếng, đem củ cải mình nhổ được chia cho cậu phân nửa, để cho cậu đi tới chỗ thầy giáo báo cáo kết quả làm việc. Liễu Tranh mang theo một thân bùn đất cười đến cực kỳ vui vẻ, cậu ôm lấy Tiếu Văn Nhung, đôi mắt phát sáng a phát sáng nói: “Cám ơn!”

Tiếu Văn Nhung cầm củ cải gõ đầu cậu một cái, cố ý nâng mặt làm dữ: “Ai bảo cậu ngốc như vậy!”


Bộ dáng Liễu Tranh cũng rất tủi thân, cúi đầu cụp đuôi xuống, từng bước từng bước chân bùn đi theo phía sau hắn. Tiếu Văn Nhung đã sớm nghẹn cười tới đau bụng, nhưng mà quyết định vẫn tiếp tục giả bộ, để cho tiểu ngu ngốc bị mình bất ngờ hù dọa cũng coi như là một món quà đáp lễ nho nhỏ đi.

Sau đó hai người đi cho gà ăn.

Liễu Tranh cầm thức ăn cho gia súc đứng ở giữa đàn gà, vẫn khkông nhúc nhích giống như con bù nhìn. Tiếu Văn Nhung đè cậu ra mắng: “Đồ ngốc! Cậu cho rằng đây đang cho bồ câu ở quảng trường ăn sao?! Mấy con gà này có thể bay tới trên tay cậu mổ thức ăn sao?!” Liễu Tranh bị mắng tới nước mắt lưng tròng, cẩn thận cẩn thận cầm thức ăn cho đàn gà, cố gắng tiếp cận đàn gà mà mình không rõ này, sau đó đột ngột duỗi tay về trước đám gà.

Đàn gà bị hành vi lỗ mãng của một người dư thừa này hù dọa mà bỏ chạy. Tiếu Văn Nhung dở khóc dở cười, nắm lỗ tay tiểu ngu ngốc rống: “Cậu ngốc a! Cậu sao không vốc một nắm thức ăn rải vào a, gà người ta sẽ tự mình ăn a! Cậu cho rằng sinh vật nào cũng ngốc giống cậu sao?!” Liễu Tranh cố gắng che chở cái tai bị kéo đau: “Tôi làm sao biết được chứ, tôi cũng phải đám gà kia nha!”

Tiếu Văn Nhung trở mình xem thường, nghĩ thầm: cậu không phải, chẵng lẽ tôi phải.

Mặt trời về chiều ngả về tây, học sinh chơi điên cuồng cả một ngày đều từ đồng ruộng chạy trở về ăn cơm, trong phòng ăn tràn ngập hương thơm thức ăn. Tiếu Văn Nhung sợ Liễu Tranh không đủ ăn, liều mạng gắp đồ ăn bỏ vào trong đĩa của cậu. Liễu Tranh nâng gương mặt gầy lên, đáng thương hề hề nói: “Đừng, tôi ăn không vô.”

“Còn chưa ăn đã nói ăn không vô.” Tiếu Văn Nhung cố ý dữ với cậu, “Làm việc ở đồng ruộng hao tổn thể lực, còn không nhanh chóng bổ sung a bổ sung.” Liễu Tranh bĩu môi, rất không tình nguyện mà cầm đũa. Không biết có phải là do ảo giác hay không, Tiếu Văn Nhung nhìn thấy một tia bi thương từ trong mắt cậu, rất mong manh ảm đạm, nhưng giống như xâm nhập vào cốt tủy.

Cái loại cảm giác này lướt qua trong giây lát, nhưng Tiếu Văn Nhung vẫn như cũ bị ý nghĩ của mình hù dọa, lại cố gắng nhìn khuôn mặt Liễu Tranh. Khuôn mặt kia đã sớm không có tia gợn sóng nào, một mảnh bình tĩnh, nhìn không ra được loại cảm tình nào.


Nhưng càng như vậy, tâm lý Tiếu Văn Nhung càng bất an.

Liễu Tranh đến tột cùng là làm sao vậy?

Bắt đầu từ ngày đầu tiên nhìn thấy cậu, người con trai này đã biểu hiện không giống một học sinh trung học bình thường. Thành tích vĩ đại làm cho người ta không thể tưởng tượng được, năng lực tự gánh vác trong cuộc sống lại gần như quá nhỏ; vẻ ngoài đơn thuần đáng yêu như vậy, có khi lại giống như một con búp bê bằng sứ xinh đẹp trống rỗng; Liễu Tranh ngây thơ, thật dễ dàng bị dọa khóc, cùng Liễu Tranh ẩn nhẫn, trống rỗng, không có bất kỳ cảm tình gì lộ ra ngoài, làm cho người ta cảm giác được vừa khổ sở lại vừa quái dị.

Đến tột cùng ai mới là con người chân chính của cậu? Trên người đứa nhỏ này đã xảy ra chuyện gì sao?

Tiếu Văn Nhung cảm thấy, bản thân càng ngày càng không hiểu biết Liễu Tranh.

Đứa nhỏ kia dần dần cách xa hắn.

Loại cảm giác này khiến cho hắn sợ hãi mà cả người rét run.

Hắn từng cố chấp đem Liễu Tranh như bảo bối của mình, liều mạng bảo hộ, chỉ vì một nụ cười ngơ ngác, một thân ảnh sôi nổi.

Hiện tại mới phát hiện, Liễu Tranh sớm đã cách ly với hiện thực bên ngoài, căn bản không thuộc về bất kỳ kẻ nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui