Phạn Hành


Nàng trở về chỗ ở không lâu, tiểu thương liền đưa hàng hóa nàng mua tới.


Tiểu thương buông giỏ trúc xuống, cười nói: "Cô nương, hàng của ngươi đã đến, kiểm kê lại một chút đi.

"

"Được.

"

Hoa Thiên Ngộ kiểm kê xong, cũng không thấy thiếu sót thứ gì, mới thanh toán số tiền còn lại.


Tiểu thương cất kỹ ngân tệ, thuận miệng nói: "Cô nương muốn cùng thương đội vào thành hôm nay đi xa sao?"

Hoa Thiên Ngộ lắc đầu, mờ mịt hỏi: "Bọn họ đi đâu?"

"Hóa ra không phải!" Tiểu thương ngẩn ra, không ngờ lại đoán sai, hắn ta còn nói: "Đội buôn là người Quy Tư, vừa từ Trung Nguyên trở về Quy Tư quốc.

"

Hoa Thiên Ngộ như có điều suy nghĩ gật đầu, sau khi tiễn tiểu thương đi, trong lòng nàng dâng lên một ý niệm.



Vốn nghĩ ngày mai sẽ xuất phát, nhưng nàng một mình đi lại trong đại mạc, ngay cả một người nói chuyện cũng không có, quá cô đơn, cũng quá nhàm chán.


Bởi vậy nàng thay đổi kế hoạch, chuẩn bị chờ thêm một ngày, cùng thương đội xuất hành.


Huống hồ, có thương đội chiếu ứng, nàng cũng có thể bớt quan tâm, chỉ phụ trách đi theo là được.


Hôm sau, nàng đi tìm người dẫn đầu thương đội, thương lượng, vốn định cho bọn họ mấy ngân tệ làm thù lao, đối phương lại từ chối.


Nhìn thấy ánh mắt kinh diễm không che giấu được của nam nhân, Hoa Thiên Ngộ tự đắc sờ lên mặt, dung mạo kiếp này của nàng dùng từ khuynh quốc khuynh thành để hình dung cũng không quá đáng.


Lại một nam nhân bị vẻ bề ngoài của mình mê hoặc.


Hai ngày sau, Hoa Thiên Ngộ theo đội buôn ra khỏi thành, ngoài Yên Kỳ thành có một con đường cổ, ven đường có hàng loạt liễu đỏ và rừng cây hồ dương, suối nước róc rách, phong cảnh như tranh vẽ, có lạc đà hoang chạy qua, tràn ngập sức sống ốc đảo.


Chờ đi qua cổ đạo này, lại là đại mạc.

Hoa Thiên Ngộ lấy cái bể thủy sinh từ trên bướu lạc đà, xách theo đi đến bên cạnh suối nước, đổ chút nước vào trong.


Trong tầm mắt nhìn về nơi xa, nàng lại nhìn thấy mấy hòa thượng, bọn họ cũng đang rót nước bên dòng suối nhỏ, bên cạnh còn có ba con lạc đà.

Khóe mắt Hoa Thiên Ngộ khẽ giật giật, đây mẹ nó là nghiệt duyên gì chứ!

Nàng lại đụng phải mấy hòa thượng này, nhìn phương hướng đi của bọn họ, hình như cũng là đi theo thương đội này.


Bọn họ vốn là muốn đi Quy Tư quốc, lộ tuyến của bọn họ là giống nhau.


Khi Hoa Thiên Ngộ quan sát bọn họ, bọn họ cũng nhìn thấy nàng, Pháp Hiển vẫn thi lễ với nàng như lần trước.


Hoa Thiên Ngộ chỉ hờ hững nhìn, không để ý tới.



Bọn họ rót nước xong, liền đem thùng nước đặt lên lưng lạc đà.


Hoa Thiên Ngộ nhìn bọn họ từ xa.


Những hòa thượng này rất có bản lĩnh, nhanh như vậy đã mua được lạc đà, nàng còn vẫn cho rằng hòa thượng đều rất nghèo, đây không phải có tiền mua lạc đà sao?

Hoa Thiên Ngộ dắt lạc đà, nhìn bọn họ hòa vào trong thương đội, trên người mặc áo choàng, áo choàng ngắn cổ áo ngắn màu sắc tươi sáng, cùng giày cao tới đầu gối, giữa những người đầu quấn khăn choàng có vẻ không hợp nhau.


Dọc theo con đường này, Hoa Thiên Ngộ cũng không có đối thoại với bọn họ, đến buổi tối không nên đi đường, thương đội dừng lại nghỉ ngơi.


Thương nhân dựng lên mười mấy cái lều trại, ở phụ cận nhặt củi khô đốt lửa trại, ánh lửa chiếu sáng bóng đêm đen kịt.


Hoa Thiên Ngộ uống canh thịt hong khô, ánh mắt nàng nhìn về phía sau, ở bên cạnh đống lửa, ba hòa thượng kia đang ăn bánh nướng.


Dùng xong cơm tối, Thường Tuệ và Thường Ngộ ngồi xếp bằng trên mặt cát, Pháp Hiển lại cầm một quyển kinh Phật đọc, ánh lửa màu cam bên cạnh chiếu lên người hắn, phủ lên một lớp màu ấm áp.


Đường nét gò má của hắn nhìn qua cũng càng thêm nhu hòa, lông mày rủ xuống, cực kỳ giống Bồ Tát trách trời thương dân cung phụng trong chùa.


Hoa Thiên Ngộ uống xong canh thịt, nàng duỗi người đau nhức vì cưỡi lạc đà cả ngày, trở về lều của mình ngủ.



Lều vải của nàng tự mang theo, bởi vậy không cần chen chúc ngủ chung với người khác.


Ngày thứ hai lại đi một ngày đường, đợi đến lúc buổi tối dừng lại nghỉ ngơi, mấy hòa thượng dùng xong cơm chiều, liền lại xem kinh thư.


Nhưng hôm nay khác với ngày xưa, những hòa thượng và thương đội kia có quen biết sơ bộ, có mấy thương nhân cách gần bọn họ, cùng Pháp Hiển nói chuyện với nhau, hẳn là bàn luận Phật pháp, Quy Tư quốc thịnh hành Phật giáo, rất nhiều thương nhân là tín đồ Phật môn.


Mỗi thương nhân đã nói chuyện với Pháp Hiển đều giống như bị điểm hóa, thần sắc kích động liên tiếp.


Hoa Thiên Ngộ để ý thấy, lời nói của Pháp Hiển đều là tiếng Thổ Hỏa La, vận dụng còn rất thuần thục, đầu năm nay làm hòa thượng cũng nhiều tài nghệ như vậy sao?

Ngày thứ ba và ngày thứ tư cũng như thế, nếu như dừng lại nghỉ ngơi, tất sẽ có thương nhân đi nghe Pháp Hiển giảng giải Phật pháp.


Pháp Hiển đối đãi với bất kỳ người nào đều là thái độ bình đẳng, không kiêu không nóng nảy, không nhiệt tình không nịnh nọt, loại hành vi xử sự ôn hòa này lại không khiến người ta cảm thấy lạnh nhạt có ngăn cách, hắn phảng phất như là chúng sinh, là cỏ cây, không hề khúc mắc tiếp nhận người khác.


Quan sát hắn mấy ngày, Hoa Thiên Ngộ mới xác nhận hắn đúng là cao tăng, mà không phải có tiếng không có miếng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận