Phạn Hành



Sáng sớm hôm sau, Hoa Thiên Ngộ thu lều vải lại, cất vào trong rương, nàng cưỡi lạc đà lên đường lần nữa.



Sa mạc rộng lớn vô ngần, cồn cát vàng nhìn cũng giống như vậy, trừ phi đi theo lữ khách có kinh nghiệm, nếu không mỗi bước đi mấy giờ đều cần xác nhận phương hướng, xem xét đường biển có lệch hướng hay không.



Hoa Thiên Ngộ lấy đồng hồ tự bản thân làm ra, búng ngón tay vào kim đồng hồ chỉ về phía mặt trời, xác định đang đi về hướng bắc, nàng sẽ đi qua Yên Loan, Ô Lũy, sau khi tới Quy Tư, lại đi xuống phía nam, sẽ đến Vu Điền quốc.



Nàng đi liên tục ba ngày trong sa mạc, căn cứ lộ trình tính toán, còn thừa lại bốn ngày thời gian nàng có thể tới Yên Thiền.



Hoa Thiên Ngộ thu hồi bản đồ địa hình, nàng đổi một tay che dù, dù đen che bão cát, cũng che khuất mặt trời chói chang, nhưng không ngăn được mệt mỏi rã rời do du lịch tích lũy nhiều ngày.



Nàng gỡ túi nước treo trên người lạc đà xuống, uống một ngụm nước, cổ họng khô ráo hơi giảm bớt.



Gần trưa, mặt trời càng ngày càng nóng, nước dự trữ trong hành trang của nàng không còn nhiều, để giảm hơi nước bốc hơi, nàng quyết định tìm chỗ che nắng nghỉ ngơi một chút, đợi mặt trời giảm nóng rồi mới xuất phát.



Đi thời gian một chén trà, nàng tìm được một vách đá, dài mấy chục mét, có một vách đá lồi ra rộng một mét, chỗ mát mẻ của gốc thạch bích, mọc một ít cỏ dại.




Thực vật trong sa mạc là ngoan cường nhất, chỉ cần có một chút sinh cơ, sẽ sinh trưởng ra sinh mệnh.



Hoa Thiên Ngộ buộc dây cương trên người lạc đà vào một tảng đá, nàng sửa sang sạch sẽ dưới đáy vách đá, xác định không có bọ cạp và nhện tồn tại, liền nằm vào nghỉ ngơi, lại đem cán Thiên La Tán cắm ở trước người, che chắn ánh mặt trời.



Ở chỗ râm mát dưới bóng râm, nhiệt độ cơ thể cao dần dần hạ xuống, cảm giác khô nóng rút đi, cảm nhận được một chút mát mẻ, nàng liền ngủ say.



Chẳng biết từ lúc nào, nàng nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, giẫm lên trên cát phát ra tiếng vang nhẹ.

Hoa Thiên Ngộ lập tức tỉnh táo lại, trong lòng vô thức căng thẳng.

"Sư thúc, nơi này có người.

"


Trong bão cát thổi tới một đạo thanh âm mơ hồ, thanh âm trong trẻo là thanh âm của nam tử, hơn nữa rất trẻ tuổi.



Nghe thấy Hán ngữ Trung Nguyên, Hoa Thiên Ngộ hơi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải người của nước Dư Độc là được, điều duy nhất nàng lo lắng chính là bị bọn họ tìm được.



Ngay sau đó, tiếng bước chân càng ngày càng gần, đến trước người nàng cách đó không xa, liền ngừng lại, nàng cảm giác được có mấy đạo ánh mắt dừng lại trên người nàng.



Hoa Thiên Ngộ cũng không lập tức mở mắt, mà âm thầm đề cao cảnh giác, nàng chỉ muốn xem bọn họ đi tới có mục đích gì.



Gặp được một nữ tử đơn độc hành tẩu sa mạc mê man ở đây, chỉ cần là người có ác niệm, giờ phút này đều sẽ lộ nguyên hình.



Giọng nam trẻ tuổi lại nói: "Có cần đánh thức nàng ấy dậy không?"


"Không cần, trông nàng mệt lắm rồi, để nàng ngủ đi, chúng ta ở đây trông coi chờ nàng tỉnh lại.

"


Người giọng nói bình ổn trầm thấp này, hẳn là sư thúc mà nam nhân trẻ tuổi gọi.



Trong đầu nhớ lại những lời hắn vừa nói, Hoa Thiên Ngộ chỉ cảm thấy cạn lời, nàng hoài nghi đầu óc người này có bệnh.



Không đánh thức nàng, ngược lại chờ nàng tỉnh lại, người bình thường sẽ nói loại lời này à?



Nếu nàng vẫn luôn bất tỉnh, những người này sẽ không đi?


Nghi hoặc trong lòng vừa dâng lên, nàng liền nghe được động tĩnh ngồi xếp bằng cách đó không xa.



Hoa Thiên Ngộ chậc một tiếng, hiển nhiên hành vi của bọn họ đã khơi dậy thần kinh không tin tà nào đó của nàng, không phải chờ nàng tỉnh lại sao?


Được rồi, nàng vẫn không tỉnh lại, xem bọn họ sẽ làm như thế nào.



Nàng nằm một lát, hai người kia vẫn không có động tĩnh, nàng chờ thời gian càng ngày càng dài, trong lòng lại không có một tia bực bội, trải qua bảy năm huấn luyện sát thủ, nàng đã có thể hóa thân thành đá, một ngày không động một chút cũng dễ dàng.



Nhưng mà, nàng cảm giác nhiệt độ bên ngoài đang dần dần hạ xuống, mặt trời đang nghiêng về phía tây, ý thức không thể vì hăng hái nhất thời mà lãng phí thời gian.



Lông mi của nàng run rẩy hai cái, chậm rãi mở mắt ra.



Nàng ngồi dậy, rút Thiên La Tán che ánh mặt trời, quay đầu nhìn về phía trước.



Ở bên cạnh nàng mười bước, có ba nam nhân đang ngồi, bọn họ mặc áo choàng che gió cát, trên áo choàng dính một ít cát bụi, may mà ở trên vải màu xám cũng không dễ thấy.



Mấy người nhắm nghiền hai mắt, chắp tay trước ngực, trên cổ tay kéo một chuỗi phật châu sẫm màu, trên cổ cũng đeo một chuỗi, đều làm từ gỗ đàn.



Hiển nhiên đây là ba tăng nhân.




Hoa Thiên Ngộ nhìn thấy hòa thượng ở giữa, tướng mạo tuấn lãng, cả người ôn nhuận như ngọc, mặt mày mang theo thương cảm thuộc về Phật gia.

Đôi môi khô ráo của hắn mấp máy, hẳn là đang niệm kinh.



Nghe được động tĩnh, môi hắn niệm kinh dừng lại, mở to mắt nhìn sang.



Ánh mắt của hắn ôn hòa thấu triệt, làm cho người ta cảm giác phiền não trần thế dần dần đi xa, ôn hòa yên lặng nói không nên lời.



Khi đối diện với ánh mắt đó, Hoa Thiên Ngộ hơi ngây ngốc một chút, nàng giống như! thấy được tinh không của sa mạc, tinh khiết hoàn mỹ.



Ở Tây Vực bảy năm, nàng chưa bao giờ thấy qua người có ánh mắt sạch sẽ như vậy.



Hai người khác cũng nhìn qua, bên trái một người, thân hình cao lớn, khuôn mặt cương nghị, tản ra khí tức không giận mà uy, cho người ta cảm giác hẳn là một võ tăng, tăng nhân phía bên phải làn da trắng nõn, ánh mắt trong suốt sáng ngời, tướng mạo rất trẻ tuổi.



Hoa Thiên Ngộ cầm cán dù, nhảy lên trên, Thiên La Tán nghiêng nghiêng trên vai, nàng ung dung nhìn mấy người.



Hòa thượng Trung Nguyên chạy tới Tây Vực là có mục đích gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận