Phạn Hành


Thấy có người ngăn Hoa Thiên Ngộ giết mình, đám cường đạo giống như nhìn thấy cứu tinh, ngửa mặt nhìn lên Pháp Hiển.


"Pháp sư, cứu chúng ta.

"

"Cứu chúng ta đi mà!"

Bọn họ bắt đầu khóc lóc kể lể thê thảm, "Chúng tôi cũng không muốn lại ăn bữa hôm lo bữa mai, bị buộc bất đắc dĩ mới phải làm cường đạo.

"

"Pháp sư, vương quốc của chúng tôi bị Hung Nô chiếm, người nhà cũng đều khó thoát vận rủi, nếu không phải nước mất nhà tan, ai sẽ nguyện ý vào rừng làm cướp chứ!"

Đối với lời cầu xin tha thứ của bọn họ mắt điếc tai ngơ, đáy mắt Hoa Thiên Ngộ vẫn lạnh lẽo, nàng âm thầm thi triển nội lực cầm Thiên La Tán đè xuống, không ngờ vẫn không nhúc nhích.


Nàng âm thầm che giấu vẻ kinh ngạc trong đáy mắt, lần nữa dùng hết khí lực, trên cổ tay tuyết trắng đều nổi lên mạch máu kinh lạc màu xanh, cái dù mới chỉ lắc lư vài cái.


Toàn bộ khí lực của nàng đều bị cánh tay đang nắm lấy thân dù kia ngăn cản hóa giải.


Hoa Thiên Ngộ nghiến răng, trợn mắt nhìn: "Hòa thượng ngươi quản quá rộng, ta muốn giết người, ngươi ngăn được ta à?"

Pháp Hiển rũ mắt xuống, kiên định nói: "Bần tăng chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực, ngăn cản thí chủ tái tạo sát nghiệt.

"

Hắn quản, nhất định sẽ quản đến cùng.



Hoa Thiên Ngộ tức giận, nàng cắn răng, cố nhịn, kiềm chế cơn giận, ánh mắt nhìn về phía ba người Pháp Hiển tối tăm không rõ.


Nội lực của hòa thượng này thâm hậu, so với nàng cũng không kém bao nhiêu, võ công mặc dù tạm thời không rõ, nghĩ đến cũng sẽ không yếu, nếu chỉ có một mình hắn còn ổn, nhưng còn có hai người khác.


Lấy một địch ba, nàng không nhất định sẽ thắng, lỡ đâu đấu lưỡng bại câu thương, cũng là tăng thêm phiền phức, nàng còn chưa ra khỏi Tây Vực, rất có thể sẽ lại gặp người của Dư Độc Quốc, nàng không muốn rơi vào nguy hiểm này.


Sau khi cân nhắc lợi hại một phen, trong lòng nàng đã có quyết sách.


Hoa Thiên Ngộ đột nhiên cười, sát ý trên người biến mất, nụ cười sáng lạn như hoa hải đường nở rộ, quyến rũ kiều diễm.

Nàng chậm rãi nói: "Được, ta có thể bỏ qua cho bọn họ.

"

Đối với biến hóa này của nàng, Thường Ngộ cùng Thường Tuệ lấy làm kinh hãi, bọn họ chưa từng thấy người nào trở mặt nhanh như lật sách như vậy.


Vừa rồi còn đằng đằng sát khí, giống như một lời không hợp liền rút kiếm chém người, bây giờ lại là thái độ bình thản như vậy.


Nàng nghiêng người nhìn Pháp Hiển, ra hiệu hắn buông tay, đợi hắn dời tay đi, liền lập tức thu hồi Thiên La Tán.


Pháp Hiển rũ xuống bàn tay bên cạnh dính đầy máu bắn lên Thiên La Tán, theo ngón tay hắn chảy ra vài đường máu.


Hoa Thiên Ngộ nhếch khóe miệng, vẻ mặt trào phúng: "Hôm nay pháp sư gieo thiện nhân, ngày khác cũng sẽ không nhận được thiện quả, người tốt sẽ không có hảo báo.

"

Pháp Hiển nói: "Chỉ cần làm việc thiện duyên, không cần hồi báo.

"

Hoa Thiên Ngộ khinh thường cười lạnh một tiếng, nàng mỉa mai nói: "Thật quá ngu xuẩn.

"

Mấy tên cường đạo nghe thấy bọn họ không cần chết nữa, không ngừng quỳ xuống dập đầu với ba người Pháp Hiển, giọng nói mang theo vẻ kích động run rẩy.


"Đa tạ pháp sư.

"

"Đa tạ pháp sư cứu giúp.

"

"Pháp sư quả nhiên phẩm hạnh cao thượng.

"

      …


Nghe bọn họ không biết xấu hổ thổi phồng, lửa giận trong lòng Hoa Thiên Ngộ tăng vọt, nàng phát tiết lửa giận trong lòng lên người mấy tên cường đạo: "Câm miệng!"

Đám cường đạo lập tức câm như hến, không ai dám nói nữa.


Hoa Thiên Ngộ âm u lạnh lẽo nhìn bọn họ, giọng điệu tàn nhẫn nói: "Các ngươi tốt nhất là nên cầu nguyện mình chết trong lao ngục, nếu không ta sẽ cho các ngươi biết, cái gì gọi là sống không bằng chết.

"

Quả nhiên lời nói còn sắc bén hơn dao.


Ném lại câu nói tàn nhẫn này, Hoa Thiên Ngộ vòng qua bọn họ, đi tìm lạc đà chạy xa bởi vì bị kinh sợ.


Pháp Hiển nhìn bóng dáng dần dần đi xa, biết nàng không phải bị thuyết phục, chỉ là trong lòng có lựa chọn mà thôi.


Sát khí trong lòng nàng quá nặng, tóm lại sẽ đả thương người, tổn thương mình.


Khi Hoa Thiên Ngộ dắt lạc đà trở về, vết máu trên Thiên La Tán trong tay nàng, vậy mà toàn bộ đều biến mất sạch sẽ, giống như bốc hơi, một chút dấu vết cũng không để lại, quả thực có chút quỷ dị.


Nhưng tất cả mọi người không có lòng lưu ý một điểm cổ quái này.


Hoa Thiên Ngộ từ xa đã nhìn thấy ba người Pháp Hiển đang niệm kinh siêu độ cho cường đạo đã chết.


Tiếng Phạn Ngữ vang lên trong sa mạc vắng vẻ, kéo dài, nặng nề, còn mang theo thương xót thê lương.


Hoa Thiên Ngộ không khỏi quay đầu nhìn lại, cát vàng mênh mông vô bờ, trong đó lại có bao nhiêu vong hồn đang du đãng ở đây?

Chờ mấy hòa thượng niệm kinh xong, sự kiên nhẫn của Hoa Thiên Ngộ cũng đã đến cuối, nàng đang chuẩn bị đi về phía trước.


Lại thấy, Pháp Hiển cùng thương nhân mai táng những cường đạo này, Hoa Thiên Ngộ cười nhạt với hành vi của bọn họ.


Đây quả thực là vẽ vời cho thêm chuyện, để đó mặc kệ cũng có ông trời nhặt xác, chẳng đến mấy ngày nữa những thi thể này cũng sẽ bị cát vàng bao trùm.



Chờ tất cả cường đạo đều bị mai táng, thương đội mang theo cường đạo bắt được, mới tiếp tục đi về phía trước.


Ban đêm, lúc dừng lại nghỉ ngơi, so với bình thường, tối nay yên tĩnh hơn rất nhiều, nguyên nhân là ban ngày gặp cường đạo, lại chết một ít nhân thủ, tất cả mọi người đều không có lời muốn nói.


Đương nhiên đối với Hoa Thiên Ngộ mà nói cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt, ban ngày mọi người thấy nàng giết người, cũng không có người dám tiến lên bắt chuyện, nàng cũng vui vẻ thanh nhàn.


Nàng ăn cơm xong, trong lúc vô tình nhìn thấy Pháp Hiển đứng bên cạnh cường đạo nói chuyện gì đó với bọn họ, không cần nghĩ cũng biết là đang khuyên bảo ác nhân quay đầu là bờ.


Đối với cách làm của hắn, Hoa Thiên Ngộ khinh thường trào phúng.


Nhân tính âm u sao có thể nhẹ nhàng, không có chút thực chất nào là có thể thay đổi, phải để cho bọn họ trả giá thê thảm đau đớn, mới có thể khiến cho bọn họ hiểu được giáo huấn.


Nàng nhìn thoáng qua liền không có hứng thú, sau đó chui vào lều vải, nằm trên chăn dầu trong đầu hiện lên tình cảnh ban ngày, trong mắt nàng hiện lên lãnh ý.


Tuy ban ngày đã đồng ý với Pháp Hiển không giết người, nhưng nàng cũng sẽ không dễ dàng dừng tay, vấn đề nàng muốn biết, không cạy ra khỏi miệng, nàng sẽ lại tìm cơ hội, tiến hành bức cung đối với những cường đạo này.


Hai ngày tiếp theo, Hoa Thiên Ngộ cũng không nói chuyện với Pháp Hiển, cũng không đi tìm Pháp Hiển nghe hắn giảng kinh nữa, cho dù thỉnh thoảng chạm mặt, nàng cũng là mặt lạnh, chưa cho Pháp Hiển sắc mặt tốt.


Bây giờ nàng đang nổi nóng, nhìn thấy Pháp Hiển cũng hận không thể cầm đao chém hắn, đương nhiên là không muốn để ý tới hắn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận