Phạn Hành


Đội lạc đà trải qua một đường lặn lội đường xa, các thương nhân đều hao hết thể lực, mỏi mệt không chịu nổi.

Màn đêm buông xuống, liền dừng lại nghỉ ngơi.

Hoa Thiên Ngộ dựng xong lều vải của mình, lại ăn cơm xong, lại lấy một túi mứt đặt lên một tấm khăn vải.

Trong đại mạc không có hoạt động giải trí gì, nghe không được thuyết thư, nàng chỉ có thể đi nghe hòa thượng niệm kinh.

Người chưa tới gần, tiếng đã tới trước.

"Pháp sư, ta lại tới."

Nghe được thanh âm, Thường Tuệ Hòa và Thường Ngộ ngồi thiền ở một bên mở mắt ra, liếc nhau, đều thấy được nghi hoặc trong mắt đối phương.

Nữ tử này mỗi đêm đều tới đây, là có mục đích gì?

Pháp Hiển chưa ngẩng đầu, đã thấy làn váy đong đưa, tầng tầng lớp lớp, như hồng liên mở ra.

Hai tay hắn chắp trước ngực, thi lễ nói: "Thí chủ."

Hoa Thiên Ngộ cười nói rồi dừng lại bên cạnh hắn, trực tiếp ngồi xuống mặt đất.

Nàng lấy túi vải ra mở ra, cầm một miếng mứt bỏ vào miệng, trong miệng lan tràn vị ngọt của trái cây.

Mứt quả Tây Vực chỉ trải qua phơi nắng phơi gió, không ăn ngon bằng cửa hàng Trung Nguyên, nhưng có để ăn đã không tệ rồi, cũng không cần chú ý nhiều như vậy.

Nàng đưa mứt về phía trước một cái, hỏi: "Pháp sư ăn không?"

Pháp Hiển lắc đầu từ chối khéo: "Cảm ơn ý của thí chủ, bần tăng không ăn."


Hoa Thiên Ngộ nhìn vẻ mặt hắn như thể luôn ôn hòa, khóe môi nàng hơi cong, là một nụ cười tùy ý.

Nàng cố ý vê một miếng mứt quả đưa tới bên môi Pháp Hiển, thanh âm mềm mại đáng yêu, nhưng lại giống như móc câu.

"Ăn rất ngon."

Hoa Thiên Ngộ ra hiệu cho hắn mở miệng.

Pháp Hiển rũ mắt nhìn nàng, nàng mang theo một loại ác ý trêu cợt nhìn lại.

Hắn trầm mặc thật lâu, tay cầm mứt quả vẫn luôn dừng lại ở không trung, hai người lâm vào cứng đờ, cuối cùng hắn khẽ thở dài một hơi, tiếp nhận mứt mà nàng đang vân vê.

Hắn thấp giọng nói: "Cảm ơn thí chủ."

Hoa Thiên Ngộ cười tủm tỉm nói: "Không cần cảm ơn."

Nàng nhìn chằm chằm vào Pháp Hiển, hắn lập tức hiểu ý, bỏ miếng mứt vào trong miệng, nhai vài cái rồi nuốt xuống bụng.

Hoa Thiên Ngộ nhìn hầu kết nhấp nhô trên dưới của hắn, trực giác tâm tình lại tốt lên, nàng chờ mong nói: "Hôm nay pháp sư muốn giảng kinh cái gì?"

" Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh."

Đây là kinh văn hắn cố ý chọn cho Hoa Thiên Ngộ, nàng không có căn cơ Phật học, Phật pháp hơi tối nghĩa, nàng nghe xong sẽ dễ mệt rã rời, bộ kinh thư này sẽ dễ hiểu một chút.

Nghe tên dài như vậy, có vẻ như rất không đơn giản.

Hoa Thiên Ngộ lo lắng nói: "Ngủ ngon không? Ta có nên trải chăn dầu trước không!" Nàng thật sự lo lắng nghe được một nửa thì ngủ mất.

      "..."

Pháp Hiển trầm mặc một lát, vì thế khẽ cong môi, nói: "Tâm kinh này là kinh điển quan trọng của Đại Thừa Phật pháp, toàn kinh chỉ hơn hai trăm chữ, nhiếp toàn bộ Phật pháp."

Hoa Thiên Ngộ nghe được hơn hai trăm chữ, tự động cho rằng rất đơn giản, hoàn toàn xem nhẹ một câu cuối cùng của Pháp Hiển.

Tâm kinh tuy rằng dài ngắn nhỏ, nhưng lại cô đọng bộ phận tinh hoa của bách bộ Phật kinh, khái quát điển tịch Phật giáo mênh mông như khói.

Mặc dù nhìn có vẻ dễ hiểu, nhưng cũng không phải dễ dàng có thể giải được ý trong đó.

"Ồ, vậy thì giảng Tâm Kinh đi."

Pháp Hiển dò hỏi: "Thí chủ muốn nghe phần nào?"

Hoa Thiên Ngộ vung tay lên, giọng điệu khá tùy tiện: "Ngươi đọc rồi nói đi."

"Vậy bần tăng kể lại từ đầu cho thí chủ."

Hoa Thiên Ngộ gật đầu, lại ăn một miếng mứt.

Pháp Hiển thu liễm mắt ngồi ngay ngắn, khí chất xuất trần, rõ ràng ngồi trên mặt cát, lại khiến người ta có ảo giác bản thân đang ở Phật tự.


Hắn chậm rãi niệm tụng: "Quan Tự Tại Bồ Tát, đi sâu vào Bát Nhã Ba La Mật đã lâu, chiếu thấy ngũ uẩn giai không, độ tất cả khổ ách."

Không cần Hoa Thiên Ngộ hỏi ý tứ trong lời ấy, hắn liền tự giác giải thích: "Đi, tức là tu hành, 'Sâu' là đối với Thiển mà nói.

Thiển Bàn Nhược là người rỗng Bàn Nhược, mà sâu Bàn Nhược Pháp Không.

Người ta chấp, không chỗ nào hiện ra chân thật như, danh nhân không.

Pháp ngã chấp, không chỗ nào hiện ra chân như thật, danh pháp không..."

"Phật môn cho rằng: Phàm phu không minh, chướng phúc, Bàn Nhược không mở; nghe tiếng, duyên giác không rõ pháp không, thấy lý không triệt để.

Bọn họ quan lực ít ỏi, thu hoạch cũng chỉ vẻn vẹn có Thiển Trí, không thể gọi là sâu như Bàn Nhược.

Chỉ có Đại Bồ Tát giống Quan Tự Tại, mới có thể lấy trí tuệ sâu sắc chiếu rọi, chứng nhập cảnh giới tự tại không ngại..."

"Quan chiếu bản tính của tri ngũ uẩn, xuất ly tất cả đau khổ và tai ương, thu được Đại Tự Tại."

Hoa Thiên Ngộ nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Quả nhiên là mở rộng tầm mắt, thì ra giảng kinh chân chính là một từ, một câu để tách ra giảng giải nha.

Con mẹ nó! Phức tạp như vậy.

Khó trách những hòa thượng này niệm kinh đều phải niệm nhiều năm.

Nàng chép miệng, lại được voi đòi tiên đưa ra yêu cầu: "Pháp sư lại dùng chữ Phạn đọc một lần đi, luôn cảm giác dùng Hán ngữ đọc kinh Phật không có linh hồn."

      "..."

Pháp Hiển im lặng một lúc, mím môi bật cười nói: "Phật pháp vốn là từ Tây Vực truyền tới Trung Nguyên, do Phạn văn phiên dịch thành Hán ngữ, thuận tiện cho tín đồ xem hiểu nhưng cũng thiếu mất Phật tính trong đó, cho nên người trong Phật môn đều dùng Phạn văn tụng kinh."

Giải thích xong, Pháp Hiển lại dùng Phạn văn niệm tụng một lần, thanh âm của hắn vốn trầm thấp vững vàng làm cho người ta thư thái.

Niệm lên kinh Phật Phạm Văn, thanh sắc kéo dài lại hàm chứa vận vị âm luật, tinh tế lắng nghe còn ẩn chứa một loại ý vị bình thản, nghe xác thực so với Hán ngữ càng có hương vị.


Hoa Thiên Ngộ chống cằm nghiêng đầu nhìn về phía Pháp Hiển, nàng khen: "Nghe hay lắm, pháp sư đọc tiếp đi!"

Nhìn vẻ mặt ngây thơ của nàng, Pháp Hiển mỉm cười, hắn gật đầu, tiếp tục niệm tụng kinh phật còn lại.

Nghe tiếng Phạn ngữ nặng nề, tâm cảnh bất tri bất giác yên tĩnh lại, Hoa Thiên Ngộ ăn xong miếng mứt cuối cùng, nàng ôm đầu gối, hơi nghiêng đầu nhìn hòa thượng đang niệm kinh.

Ánh lửa nhảy nhót trước mặt làm nổi bật đường nét thâm thúy trên mặt hắn, nhuộm một tầng sắc ấm nhân gian khói lửa.

Tướng mạo của hắn rất tốt, mặt mày tuấn tú, sống mũi cao thẳng, hai cánh môi là màu nhạt, cái cổ thon dài, đường cong mượt mà đẹp đẽ lướt qua hai vai, hiện ra bả vai rộng lớn, lưng thẳng tắp.

Tay trái đặt trên đùi rất có quy luật xoay chuỗi hạt, môi mấp máy, Phạn âm không ngừng.

Ánh mắt Hoa Thiên Ngộ lại rời xa đến trên mặt hắn, dừng một chút, tiếp theo lộ ra một nụ cười.

Pháp Hiển lớn lên rất đẹp, chỉ tiếc là một hòa thượng, nàng âm thầm tiếc nuối cảm thán.

Gió thổi qua mặt nàng, nàng ngửi thấy một mùi đàn hương thoang thoảng.

Hoa Thiên Ngộ khịt mũi, mùi thơm ngát càng đậm, hình như là mùi trên người hòa thượng này?

Nhưng mà, nơi đây cũng không phải phật tự, lại không có đàn hương cho hắn đốt, làm sao trên người còn có mùi đàn hương?

Nghi hoặc không khỏi dâng lên trong lòng nàng.


Lời editor: Ôi không biết chuỗi chương kinh Phật đến bao giờ mới kết thúc đây, não tôi đau quá.

Cũng may có nữ chính cứu vãn, bả hài chết mất. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận