Phấn Điệp Và Thiên Nhi (Thần Sầu Tiên Tử Và Tiêu Giao Tiên Tử)

Thiên Nhi không biết đang suy nghĩ cái gì mà cứ thế để im cho cái tay hư của hắn chiếm tiện nghi. Thiên Diệp vữa xoa thuốc vừa vận ma pháp chữa thương cho Thiên Nhi. Thiên Nhi bị nội thương tuy là không nặng nhưng vẫn phải tỉ mỉ chữa trị, không sợ là sau nay sẽ có tiềm ẩn, nhưng mà không hiểu sao hắn muốn động chạm Thiên Nhi nhiều nhiều thêm một chút. Dù sao hắn cũng là đàn ông ạ, ngày trước hắn phong lưu trăng hoa ngày nào cũng phải có gái thì mởi ngủ được từ khi yêu Thiên Nhi hắn đâu có thế nữa, bất quá hắn cũng bị cấm dục lâu lắm rồi nên chuyện hắn thèm cũng là đương nhiên ạ.

-Em đến giờ vẫn không hiếu tại sao Phấn Điệp lại muốn dồn chúng ta vào chân tường, muốn chúng ta chết. Chẳng lẽ vì bị bội tình mà Phấn Điệp lại trở thành người vô tình thế sao??....Em là người từ trước đến này hiểu nó hơn bất cứ ai, nhưng từ khi đến thế giới này liều không thể hiểu nó đang suy nghĩ cái gì nữa. Em thấy tiếc cho tình bạn bấy lâu nay trở lên như vậy, em ước chuyện này không xảy ra, em muốn mọi chuyện trở lại như trước đây vui vẻ yên bình, không có chút sóng gió. Bất quá nó thực sự xa vời.......

Thiên Nhi nhi bât chợt nói ra một tràng dài, giọng nói có chút bất lực lẫn ấm ức. Thiên Diệp thấy Thiên Nhi u buồn như vậy cũng cũng sót xa, từ đáy lòng dâng lên nỗi đau đờn không nói thành lời, hắn biết Thiên Nhi với Phấn Điệp rất thân thiết tình cảm như hai chị em. Xảy ra chuyện như vậy đương nhiên Thiên Nhi sẽ rất buồn, hặn thật không muốn nhìn thấn vẻ mặt ưu sầu này của Thiên Nhi chút nào. Từ khi đền thế giờ này Thiên Diệp không còn thấy Thiên Nhi vui vẻ như trước, hắn thực sự nhớ cô gái hay vui cười, khi Thiên Nhi cười thì trông rất đẹp như nữ thần mặt trời vậy.

Đúng!!...Khi Thiên Nhi cười thì trông rất đẹp, có một koangr thời gian hắn muốn biến nàng thành người phụ nữ của hắn, nhưng căn bản lúc đó không được. Thế giờ của Thiên Nhi với thế giới của hắn khác nhau một trời một vực. Gia thế của Thiên Nhi so với hắn kém hơn nhiều, hắn một ngày vung tay không biết bao nhiêu tiền, đối với hắn tiền chỉ là đống giấy vụn không giá trị. Còn Thiên Nhi thì khác, gia thế không phải nghèo mà là gia đình trí thức thuộc hạng trung lưu, bố mẹ của nàng chăm chỉ nên miễn cưỡng được dư giả một chút. Ngày đầu tiên hắn nhìn thấy Thiên Nhi, Thiên Diệp hắn đã yêu nàng rồi, hắn tìm mọi thông tin về nàng, cũng ìm mọi cách để bước vào thế giới của nàng những mà tất cả đều vô dụng. Hắn với Thiên Nhi lúc đó như hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau vậy. Nhưng đó chỉ là trước kia, bây giờ hắn đã thực sự bước vào thế giới của Thiên Nhi nên hắn sẽ tận lức khiến cho Thiên Nhi hạnh phúc, bảo vệ Thiên Nhi mãi mãi.

-Thiên Nhi!!....Anh nghĩ là Phấn Điệp có nỗi khổ tâm gì đó, hoặc là Phấn Điệp bị Thần Đế khống chế nhân tâm nên mới cư xử như vậy. Thiên Nhi em phải biết rằng, mọi chuyện luôn có lí do nào đó, nên chuyện Phấn Điệp cư xử như vậy là do có nguyên nhân nào đó. Em chẳng lẽ không biết, trên đời này Phấn Điệp chỉ có mỗi người bạn thân tốt là em thôi sao??.... Phấn Điệp căn bản không phải người vô tình, em cũng biết điều đó đúng không??.....Vì thế hay tin tưởng Phấn Điệp. Đợi sau khi thương thẻ của em khỏi hẳn, chúng ta sẽ trở về thần giới điều tra rõ việc này. Anh dám chắc, việc này có liên quan đến Thần Đế, nói không chừng là Thần Đế giật dây.

Thiên Nhi nhìn người con trai tuấn mỹ đẹp đẽ trước mặt thật đẹp, thật gần. Trái tim Thiên Nhi tự nhiên thấy ấm áp thập phần ngọt ngào. Từ khi đến thế giới này, rời xa gia đình, chính người con trai trước mặt nàng luôn bên cạnh yêu thương che chở cho nàng một bước cũng không rời. Bây giờ hắn còn an ủi nàng nữa, thực sự lúc này đây Thiên Nhi cảm thấy rất ấm áp. Trước nay, Thiên Nhi nàng luôn trong bộ dạng mạng mẽ không muốn ai thấy bộ dạng yếu đuối của mình, nhưng mà trước mặt người con trai này nàng không thể khống chế tâm tình mà lộ ra vẻ yếu đuối này. Có lẽ, Thiên Nhi nàng rất mệt mỏi rồi.

Từng giọt nước long lanh như kim cương chảy ra từ khóe mặt Thiên Nhi rơi xuống, Thiên Nhi đã cố gắng để nó không rơi nhưng căn bản không thể. Cứ thế Thiên Nhi tựa đầu vào ngực Thiên Diệp, ôm lấy hắn một cách vô thức. Thiên Diệp bị hành động này của Thiên Nhi mà đừng hình, mắt mở to không tin nổi, cứ thế để Thiên Nhi dúc đậu mình vào ngực hằn, ôm lấy hắn như vậy.

Sướng ạ, Thập phần sung sướng a. Thiên Diệp cũng không dại gì bỏ lỡ thời cơ tột đẹp này, nên cũng vòng tay qua ôm chặt Thiên Nhi vào lòng vỗ về. Thiên Diệp thức sung sướng khi hưởng thụ cảm giác Thiên Nhi dúc đầu vào ngực hắn, đem thân thể mềm mại không xương kia dán chặt vào người hắn, khiến hỏa dục hắn cố kìm xuống muốn bùng cháy. Có thể nói là sự sung sướng trong cái đau khổ ạ, nhưng hắn thức cao hứng.

Thiên Nhi đem đầu mình dúc vào lồng ngực rắn chắc của Thiên Diệp, nhắm mắt lại hưởng thụ sự ôn nhu ấm áp này. Quên luôn tất cả mọi chuyện bao gồm luôn cả chuyện nàng đang chỉ mặc bộ y phục mỏng mà ôm Thiên Diệp

Thân Thể hai người không có kẽ hở, Cả hai cảm thấy trái tim mình được lấp đầy, không còn cảm giác lạnh lẽo, không còn khoảng trống, phần tốt đẹp này giống như toàn bộ thế giới của cả hai được lấp đầy, Từ đáy lòng, Thiên Nhi thực sự thích cảm giác như thế.

-Thiên Nhi!!..

Thiên Diệp vẫn là không chịu nổi hỏa dục bùng phát mà mở miệng nỉ non.

-Ân!!

Thiên Nhi mở mắt ngồi dậy, Thiên Nhi cảm giác được ý muốn của nàng nên buông lỏng cánh tay. Thiên Nhi chậm dãi xoay người lại, căm chú nhìn Cố Thiên Nhi không nói lời nào.

-Thật!!....Thật sự không có gì!!...

Cố Thiên Diệp bị ánh mắt của Hà Thiên Nhi nhìn đến có điểm không được tự nhiên, Thiên Diệp trong nội tâm lúng túng.

Trầm mặc hồi lâu, Thiên Nhi mới nâng tay xoa gương mặt tuần mỹ phong lưu trước mặt này, ôn nhu vuốt ve.

Thiên Diệp cảm thấy mình khó có thể chống đỡ được nhu tình như nước trong ánh mắt của Thiên Nhi, muốn trốn tránh xoay mặt đi. Hắn sợ, sợ bản thân hắn không kìm chế đước dục vọng bản thân mà làm cho Thiên Nhi bị tổn thương.

-Nói cho ta biết, ngươi yêu thích ta.....

Thiên Nhi khuynh thân đến phục lại gương mặt kia không cho Thiên Diệp trốn tránh, làm cho Thiên Diệp một phe kinh ngạc nội tâm luông cuống không biết làm sao cho phải.

Đột nhiên, Thiên Nhi ôm cổ Thiên Diệp rồi hôm lên môi hắn. Tâm tình của Thiên Diệp bị đình trệ, đối với hành động này của Thiên Nhi càng không hiểu nổi, hắn hơi ngẩn ra, nhưng trong phút chốc kinh hỉ đã nuốt trọn trái tim hắn. Mà cảm giác từ bờ môi kia truyền đến, giống như uống bùa mê, lại tựa như rượu ngon làm hắn mê luyến.

Thiên Nhi lúc này cũng không biết tại sao mình lại chủ động làm ra hành động như vậy, chỉ là nội tâm nàng muốn hôn lên đôi mồi của người con trai trước mặt, nói cho hắn biết cảm xúc trong lòng nàng. Lúc này đây, Thiên Nhi chỉ cảm thấy nội tâm có khát khao mãnh liệt nhưng thực sự nàng không biết bản thân đang muốn gì.


thiên Diệp bị Thiên Nhi hôm một lúc lâu mới bắt đầu đáp lại. Hai người ôm lấy nhau càng hôn càng sâu, môi lưỡi dây dưa, trong lòng càng quấn quýt si mê, chỉ cảm thấy đã quên đi thiên địa, đĩ quên đi hô hập, đã quên luôn chính mình. Đợi cả hai không thở được nữa lúc này mới buông đối phương ra, trên mặt đều là ửng đỏ.

Thiên Nhi chưa kịp phản ứng liền bị Thiên Diệp một tay cố định cái ót nàng, một tay kia vòng qua eo ếch của nàng, cổ tay của nàng bị buộc chặt. Thiên Nhi không thể nhúc nhích hay động đậy. Thiên Nhi định mở miệng nói gì đó thì....

-Ưmh!!....Ưmh!!

Cánh môi của Thiên Nhi bị đôi môi của Thiên Diệp chặn lại, Thiên Nhi không thể làm gì hơn là để hai tay nhỏ bé của mình, đặt ở giữa bọn họ, ra sức ngăn cản. Nói gì thì nói nàng vẫn chưa đủ tuổi để kết hôn, nàng năm nay mới có 17 tuổi 10 tháng 15 ngày thôi, phải hơn hai thánh nữa nàng mới đủ tuổi kết hôn ạ. nếu cứ tiến triển thế này thì sẽ cấu thành tội cưỡng bực trẻ bị thành niên đóa. Trong lòng Thiên Nhi rối dắm, nữa tò mò muốn nếm thử cảm giác kia, nữa lại e sợ mình mất giá trước người con trai này, dù hắn là người mà Thiên Nhi nàng yêu thương nhưng hẵn cũng là người trăng hoa háo sắc. Nếu chuyện này xảy ra thì hắn có đối xử tốt với nàng như trước kia không??....Hắn có bở rơi nàng theo người phụ nữ khác không??..Trái tim của Thiên Nhi tự nhiên dâng lên một cảm giác lo sợ.

Mặc dù Thiên Diệp không có động tác tiến thêm một bước, nhưng vừa rồi cái loại hơi thở quen thuộc đó, cùng ánh mắt này đã lâu không thấy, để cho cô cảm thấy lo lắng, trái tim nhảy loạn không được.

Thiên Diệp nửa hí con mắt báo của mình nhìn Thiên Nhi, đôi môi hắn vẫn không chịu buông tha cho cánh môi của Thiên Nhi. Hỏa dục bấy lâu nay kìm nén không được chi bằng hôm nay làm tới, đối với hắn người con gái này rất quan trong hắn không thể bỏ lỡ. Thiên Diệp từ từ buông tha cho cánh môi nhỏ của Thiên Nhi, ánh mắt khôi phục dã tĩnh nguyên thủy, cái loại bất giác phõng đãng, bướng bình kiêu ngạo không kém, nhìn khuôn mặt nhỏ đầy cảnh giác của Thiên Nhi âu yếu nói, giọng của Thiên Diệp tự nhiên khàn khàn mê hoặc.

-Thiên Nhi!!.....Thiên nhi!!....Anh yêu em!!...Hứa với anh, sau không được phụ anh, không em sẽ phải hối hận.......Thiên Nhi, Anh muốn em!!..

Thiên Nhi ngây ngốc nhìn Thiên Diệp không chút kiên kỵ, thầm nói không tốt, liền muốn thoát thân. Nhưng Thiên Diệp làm sao cho nàng cơ hội này. Thiên Nhi lên tiếng kinh hô, hoàn toàn mất hết lực chống đỡ, chỉ có thể nắm chặt Thiên Diệp, thuận thế Thiên Diệp đem cả người nàng ôm vào lòng, để cho hai đôi tay nàng vòng chắc cổ của mình, tròng mắt Thiên Diệp nhìn Thiên Nhi, khóe miệng động động, loại cười tà tứ. Nhìn nhịp tim của Thiên Nhi tăng vọt. Thiên Nhi nhìn hắn, tròng mắt màu thâm đen đa tình lại phong lưu, sóng mũi cao hoàn mỹ nhất. Hơn nữa cả người tản mát ra một loại hơi thở vương giả mê người, làm người ta không bỏ được đem tầm mắt từ trên mặt hắn lấy ra. Hắn xinh đẹp mơ hồ như nam nữ, trên gương mặt tà mị lộ ra một loại thành thục không chút để ý, mỹ lệ như thế, lại không thể dùng ngôn ngữ nào có thể hình dung.

Nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Nhi lập tức đỏ, cổ nhìn Thiên Diệp, tron lòng hắn vui vẻ, khóe miệng tà tứ mị hoặc cười càng thêm không chút kiêng kỵ. Thiên Diệp khẽ nâng con mắt, thanh âm trầm thấp, nhỏ giọng không chút để ý nói:

-Thế nào? Cái người này, sao gấp gáp thế, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng như vậy.

Nói qua, Thiên Diệp nhẹ nhàng cúi đầu, ở bên tai Thiên Nhi thổi khí, tà khí như thế:

-Chỉ là, anh nhất định làm em sống mơ mơ màng màng hay sao?

Nói qua Thiên Diệp còn trêu đùa cắn vành tai của Thiên Nhi. Mập mờ như thế. Thiên Nhi chỉ cảm thấy lửa nóng, choáng nha, người đàn ông này quả thật là nguy hiểm. Khi thân thể hắn nổi lên thú tính quả nhiên áp chế không xuống.

Thiên Diệp đem lấy cô thấp ở chính giữa chèo chống lên, sau đó ánh mắt tinh vi như bác sỹ, khóe miệng tà mị giơ lên độ cong gây chú ý như vậy, hiện tại Thiên Nhi cảm giác không khí hít vào trong phổi đều là tiêm nhiễm hơi thở của Thiên Diệp. Ngực phập phòng kịch liệt, bởi vì khẩn trương quá độ. Thiên Diệp hạ tròng mắt đen, nhìn địa phương nàng trên dưới phập phồng, con ngươi màu đen, sâu hơn một thành, khớp xương cổ họng cổn động một phen. Thiên Nhi chỉ cảm thấy hắn như thế lại nóng rực nhìn chăm chú cũng sắp đem y phục trên bộ ngực cô đốt thành tro bụi rồi.

Thiên Nhi Thần khẩn trương nuốt nước bọt, thanh âm ngượng ngùng nói:

-Cái đó, anh Diệp, chúng ta...dừng lại được không??...Em...Em vẫn chưa đủ tuối để làm loại chuyện này mà!!..

Thanh âm của Thiên Nhi chọc người thương hại, chỉ là Thiên Diệp chính là thích loại giọng này. Thiên Diệp hếch tuấn mày, âm thanh khàn khàn tối tăm nói, miệng nở nụ cười nguy hiểm:

-Thiêm Nhi!!....Em là đang nói loại chuyện gì??...Nếu em iu đã nói như vậy rồi thì ở tại nơi đây thực hành cũng tốt, chỉnh cần Thiên Nhi muốn, anh sẽ tận lực thoải mãn Thiên Nhi.

Gương mặt Thiên Nhi kinh dị cùng kinh ngạc, không nghĩ tới mình bị hắn một đường bố trí, Đúng vậy, hắn cũng không có làm gì, tại sao mình có thể nói như vậy đây?....Thiên Diệp thưởng thức vẻ mặt tán mạn của nàng. Thiên Nhi nhìn hắn, một đôi mắt cơ hồ cũng sắp phun ra lửa, căm tức nhìn Thiên Diệp. Răng nghiến đến vang dội. Đúng là cái đồ đáng ghét mà!!.. (Tác giả: Đáng ghét mà!!...Cơ mà con gái nói ghét là iu ^^)

Nói qua liền bắt đầu chuyển động vuốt ve, bàn tay cực kỳ thô lướt qua thân thể Thiên Nhi, chỉ cảm thấy hàng loạt ấm áp. Khiến thân thể Thiên Nhi run rẩy rõ ràng. Lại làm Thiên Diệp nhạo báng:

-Thế nào, nhạy cảm như vậy, phản ứng lớn như vậy, anh thật là nên làm hay không làm đây?..

Roạc!!


Tròng mắt vừa nhìn, y phục mỏng của Thiên Nhi đã bị Thiên Diệp xé lui đến thắt lưng. Áo ngực viền ren màu đen, bọc nơi rất tròn của Thiên Nhi, rãnh vú sâu hoắm, như ẩn như hiện, theo hô hấp của nàng biến chuyển. Khóe miệng Thiên Diệp mị hoặc cười một tiếng, sau đó đưa ngón trỏ ra, ở phía trên áo ngực không có vây lại xuân sắc vạch lên. Nhu nhu mềm mại. Giống như một đoàn kẹo đường. Ngón trỏ của hắn hưu nhàn ở trên đỉnh nhũ tiêm của nàng du động, cuối cùng cũng luồn vào trong khe hở áo ngực, ngón tay trêu chọc đỉnh núi đã đứng vững của Thiên Nhi. Thiên Diệp hơi dùng sức bóp một cái, Thiên Nhi không nhịn được yêu kiều lên tiếng: “Ừ” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Nhi đỏ lên nhìn Thiên Diệp.

Thiên Nhi đính nói cái gì đó thì lại lần nữa Thiên Diệp liền bao trùm lên môi của nàng, giày xéo múi môi của nàng, đúng vậy, đối với nàng cự tuyệt có chút tức giận, cho nên muốn trừng phạt nàng, thanh âm nước đọng giữa đôi môi đinh tai nhức óc, hắn hấp thụ lấy chất mật trong miệng nàng. Lưỡi dài xẹt qua mỗi một chỗ trong khoang miệng của nàng, Thiên Nhi chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, dưỡng khí tron phổi sắp bị anh hút hầu như không còn rồi. Đôi tay cô bất tri giác leo lên cổ của hắn, khẽ nâng mũi chân lên. Con ngươi Thiên Diệp sâu và đen, trong nháy mắt sáng lên, lửa dục ở trong đó vận sức chờ phát động, hoàn toàn bị cử động tự nhiên của Thiên Nhi đốt lên.

Thiên Diệp rời khỏi múi môi của nàng, nhìn cánh môi xinh đẹp bị chính mình làm thành màu đỏ, cả thân thể Thiên Nhi liền tê liệt, nếu như không có Thiên Diệp chống đỡ lấy nàng, chỉ sợ sớm đã ngã nhào xuống rồi. Thiên Diệp nhìn Thiên Nhi, lè lưỡi ở vai thơm của nàng chạy. Thiên Diệp tiến tới bên tai của cô nói:

-Vật nhỏ, thật nhạy cảm, như vậy cũng có thể?..

Nói qua Thiên Diệp vung lên y phục liền cùng quần lót của nàng cũng bị hắn hủy bỏ. Sau đó bàn tay xâm nhập phía sau lưng của nàng, ngón tay đi tới chỗ áo ngực của nàng, ngón tay nhẹ nhàng gảy lên, áo ngực tán lạc rớt đất, một đôi bồng đào trắng kiều đứng thẳng óng ánh nhảy về phía trước ra ngoài, lung lay trước ánh mắt của Thiên Diệp, bây giờ Thiên Nhi như trắng trợn đối mặt với Thiên Diệp, mà Thiên Diệp vẫn là áo mũ chỉnh tề như vậy, cầm thú.

Thanh âm trầm thấp ra lệnh:

-Bảo bối, ngoan, giúp anh cởi quần áo

Thiên Nhi cắn răng không nói lời nào, khóe miệng Thiên Diệp nhếch lên, thủ hạ chính là động tác trong phạm vi lớn.

-Ah!!...... Em cởi, em cởi, anh đừng động nữa!!..

Khuôn mặt tươi cười của Thiên Nhi đỏ lên bắt đầu cởi dây lưng của hắn ra, sau đó cởi áo hắn. Hai người cứ như vậy ** tương đối. Thiên Diệp nâng cằm Thiên Nhi lên, sau đó nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm đỏ hồng, eo ếch hung hăng đâm vào, đạt đến chỗ sâu, nét mặt Thiên Nhi giảm bớt nhiệt, Thiên Diệp rất thỏa mãn, canh chừng vẻ mặt nàng tiến vào nàng, thật đúng là vui vẻ, sau đó liền bắt đầu một đoạn hành trình hoan ái. Tiếng rên rỉ sung sướng cứ thế phát ra.

Thiên Nhi từ trước đến này chưa bao giờ biết đến cảm giác này, Thiên Diệp tại toàn thần thân Thiên Nhi mà châm lửa, sau đó để cậu nhỏ của hắn tiến nhập vào cô bé của nàng. Hạ thân của Thiên Nhi truyền lên đau đớn, qua hồi lâu mới tản đi, sau đó là lặng yên, thắng đến chỗ cực lạc. Trong thân tâm Thiên Nhi lại vô cùng thỏa mãn, cứ để cho thân thể mình sa đọa một hồi...

Hai người cứ thế đến khi sức cùng lực kiệt mới dừng lại, người sức cùng lực kiệt kia đường nhiên là Thiên Nhi rồi, còn Thiên Diệp sao??...Tinh thần phấn chấn tựa như con mèo đêm. Thiên Diệp nhìn Thiên Nhi mệt mỏi ngủ ngon lành bên cạnh, trên giường cỏ hắn làm để cả hai ngủ xuất hiện vết máu thì cười ngoác miệng. Đứa con trai nào chả thích mình là người đêm đâu tiên của người con gái mình yêu chư.

Người ta nói trong họa có phúc thật đúng mà

Thời gian qua bận rộn trị thương, Phấn Điệp không cách nào ra khỏi Phượng Hoàng điện nửa bước, lần này đi ra ngoài nàng đến thế giới hỗn độn, cũng là nhìn xem có khả năng gặp được vận khí tốt, tìm được vật gì tốt hay không. Ngoài ra nàng cũng đi tìm Thiên Nhi và đến ma vức giải cứu hai anh em Hắc Lam với Bạch Tử

Nhìn xem đám người lui tới, Phấn Điệp không khỏi thở dài, mấy ngày trước trải qua một hồi đại chiến, nhưng hiện tại đã tu bổ tốt rồi, thật khó có thể nghĩ tới năng lực xây dựng ở thế giới này mạnh như thế nào, cộng thêm một trận mưa lớn, lúc này đã không có để lại chút dấu vết nào.

Phấn Điệp cứ như vậy đi về phía trước cũng chả biết đi đâu tìm Thiên Nhi, bất tri bất giác đi tới một gian tiểu điếm, đây là một nhà chuyên môn bán tượng điêu khắc gỗ, trên quầy bầy đặt tượng điêu khắc gỗ rất sống động, vô cùng tinh xảo, làm cho Phấn Điệp rất hừng thú

Mà lúc này chủ tiệm đang điêu khắc, hết sức chuyên chú, tựa hồ không có phát hiện Phấn Điệp tiến đến, một đôi tay thon dài, động tác nhanh chóng, làm cho Phấn Điệp tu vi lẫn lực lương không thấp cũng thấy không rõ lắm, có thể thấy được tốc độ khủng bố của chủ tiệm trung niên này. Người này tuyệt đối không phải người bình thường.

Phấn Điệp khai mở Huyết Hoa Nhãn quan sát, cũng chỉ thấy rõ hơn một chút thôi, Phấn Điệp không khỏi hít một ngụm khí lạnh quả nhiên là cao thủ, Phấn Điệp ở trên người chủ tiện trung niên này cảm giác không thấy bất luận khí tức gì, Huyết Hoa Nhãn cũng xem xét không ra, như vậy giải thích duy nhất chính là trung niên chủ tiệm trước mắt này là một tuyệt thế cao thủ, tối thiểu nhất là cường giả pháp thánh hoặc đấu thánh, bởi vì cấp bậc thấp nàng hoặc nhiều hoặc ít có thể cảm nhận được khí tức của hắn, mà chủ tiệm này, nàng không cảm thụ được chút nào.

Phấn Điệp bởi vì quan sát vị chủ tiệm trung niên này điêu khác Huyên Ưng mà có chút hiểu được, tu vi và lực lượng tăng lên không ít. Từ trướ đến này nàng đọc rất nhiều sách nên cái gì nàng cũng biết nhưng mọi thứ hoàn toàn không tinh thông. Nàng đã từng rất thích hội họa, nên đương nhiên nàng cũng tìm hiểu đôi chút về điêu khắc, vấn đề là chưa thủ bao giờ thôi.

Phấn Điệp dứt khoát ngồi xuống, tinh tế quan sát chủ tiệm điêu khắc.

Rất nhanh một phút đồng hồ đi qua.


Hai phút đồng hồ đi qua.

Nửa canh giờ đi qua.

Trung niên nhân tiếp tục tạo hình, ở Phấn Điệp xem ra hắn đang tạo hình, là một Huyền Ưng đã hoàn toàn thành hình, nhưng trung niên nhân lại tựa hồ không hài lòng, tiếp tục tạo hình.

Một giờ đi qua, nam tử cuối cùng như đã hài lòng, con Huyền Ưng kia tựa hồ như vật sống, khí tức cường đại lại để cho Phấn Đệp cảm thấy run sợ.

Đây là... Đây là khí tức của ma thú bát cấp, khủng bố, thật sự là khủng bố, trung niên nam tử này rõ ràng có thủ đoạn khủng bố như thế, có thể đem khí tức ma thú bát cấp điêu khắc đi ra, tu vị người này tuyệt đối là pháp thánh trở lên, Phấn Điệp thập phần hoài nghi tu vi nam tử này thậm chí đã vượt qua pháp thánh, đạt đến Vũ Thần.

Trung niên nam tử nhìn nhìn Phấn Điệp, một cô bé chưa đến 20 tuổi, đang thập phần tán thưởng nhẹ gật đầu, quay người đem con Huyền Ưng vừa điêu khắc kia cất kỹ. Phấn Điệp đắn đo một hôi suy nghĩ thì mở miệng nói

- Tiền bối, vãn bối có một yêu cầu quá đáng.

- Ngươi muốn Huyền Ưng này?

Trung niên nam tử nhìn Phấn Điệp:

- Ngươi muốn Huyền Ưng này cũng chưa hẳn không thể.

Phấn Điệp lắc đầu:

- Tiền bối đã hiểu lầm, ta không phải yêu cầu này.

- Cái kia ngươi muốn cái gì? Ý định để cho ta điêu khắc cho ngươi một vật phẩm sao?

Trung niên nam tử mang trên mặt dáng tươi cười nhàn nhạt.

-Cũng không phải!!..Vãn bối là muốn học tập điêu khác của người. Hi vọng tiền bối thanh toán

Phấn Điệp thành khẩn nói

Trung niên nam tử có chút dừng lại, nhưng dáng tươi cười trên mặt lại không thay đổi:

- Ngươi vì sao phải học tập điêu khắc?

- Ta muốn điêu khắc ra đồ vật trong nội tâm của ta.

Phấn Điệp đáp.

Trung niên nam tử nghe vậy khẽ gật đầu, nói tiếp:

- Học tập điêu khắc là sự tình thập phần vất vả, ngươi có thể chịu được sao?

- Vãn bối có thể chịu được.

Phấn Điệp không chút do dự đáp lại.

Nhận thấy Phấn Điệp tư chất tốt nên lão trung niên cũng cho Phấn Điệp học tập điêu khắc của mình.

Bất quá điêu khắc thuật này đã học được, cũng có thể luyện một chút, huống chi điêu khắc này là kỹ thuật sống hạng nhất, đối với tinh thần lực tôi luyện, đối với khống chế lực đạo yêu cầu rất lớn, đối với ma pháp lẫn đấu khí tu luyện của mình sẽ rất có trợ giúp. Dù sao bây giờ nàng cũng phải thật cường đại, hiểu biết một chút cũng là tốt có khi sau này hữu dụng


Nàng nhớ mình từng đọc ở đâu Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan, có một tay điêu khắc đặc biệt, mà hắn điêu khắc chính là vì tu luyện tinh thần lực của mình, để cho khống chế của mình càng thêm tinh chuẩn, cái này đối với nàng mà nói cảm giác không sai? Phong cách của Tiểu Lý Phi Đao, nàng cũng có thể nếm thử một chút.

Như vậy muốn bắt đầu điêu khắc, nàng nhất định phải có một thanh khắc đao. Vậy đi mua phi đao, nhất định phải mua vài thanh tốt mới được.

Phấn Điệp ra khỏi cửa tiệm điêu khắc, vừa đi vừa nghĩ chuyện của mình. Lần mới tới thế giới hỗn độn này nàng cũng Thiên Nhi, anh Thiên Diệp và anh Minh Quân chiến đấu cùng sơn tặc và có ít chiếm lợi phẩm nàng chưa dùng đến, có lẽ đã đến lúc nàng phải dùng đến rồi. Lại không nghĩ tới đụng phải một người, Phấn ĐIệp thói quen thò tay sờ sờ, mềm mại thật, xúc cảm không tệ, đây là phản ứng đầu tiên trong đầu. Nhưng rất nhanh thì kịp phản ứng, sự tình không tốt, đây là một nữ nhân, mình đã mò tới điểm mấu chốt, thôi tiêu rồi.

- Ngươi... Lưu manh, còn không buông ra.

Một giọng nữ mang theo tiếng khóc nức nở.

- Ah... Thực xin lỗi, thực xin lỗi, chị không phải cố ý.

Phấn Điệp ngẩng đầu lên, vội vàng nói xin lỗi.

Chứng kiến cô gái trước mắt, da thịt tuyết trắng óng ánh, trong nháy mắt có thể phá tan phòng ngự của nam nhân, một đôi mắt mầu đỏ rất biết nói chuyện, trong con ngươi hiện ra hơi nước, điềm đạm đáng yêu, lại làm cho người nhịn không được muốn dùng tâm đi che chở, ở dưới mũi ngọc nho nhỏ là cái miệng anh đào nhỏ nhắn mê người không thôi. Ngũ quan tinh xảo, tóc dài đỏ xinh đẹp, phối hợp lấy áo choàng dài màu đen, trông rất thần bí.

-Đẹp quá!!

Phấn Điệp trong lúc nhất thời xem ngây người.

- Ngươi là cố ý, ta... Ta muốn nói cho chị ta biết.

Nữ hài quệt mồm hết sức tức giận nói.

- Thực xin lỗi!!!..... Chị thực không phải cố ý, Chị đang suy nghĩ vài chuyện, cho nên không có nhìn thấy em.

Phấn Điệp rất nhanh phục hồi tinh thần lại, vội vàng giải thích nói.

- Dù sao cũng là ngươi sai, ngươi là phụ nữ dâm đãng, rõ ràng... Rõ ràng còn dám...

Nữ hài nói xong sắc mặt đỏ bừng, ngực ẩn ẩn còn có chút tê tê dại dại, cảm giác là lạ, nhưng bộ dạng còn có chút ít thoải mái.

Phấn Điệp mím môi bất đắc dĩ nói

- Được rồi, em muốn thế nào?

- Để ta suy nghĩ đã.

Nữ hài trừng mắt nhìn nàng, một bộ thần sắc suy nghĩ, sau đó nữ hài cao hứng nói:

- Ta nghĩ rồi, về sau ngươi là tùy tùng của ta a?

Phấn Điệp nghe vậy cười ngất, nói giỡn sao, mình không phải là đụng phải nàng một chút, sờ nàng một chút, liền biến thành hạ nhân của nàng, coi như là mỹ nữ, cái này cũng tuyệt đối không có khả năng, chưa kể nàng là con gái nữ thần Phương Hoàng làm sao có thể làm hạ nhân được chứ??......Lần này, Phấn Điệp gặp phiền toái rồi............

Haizzz!!

Dạo này bận học với làm thêm nên hơi mệt không có free time viết truyện nên các bạn thông cảm. chap này ra dài hơn bình thương mong là có thể bù đặp được những kì vòng mà m.n ủng hộ.

Cảm ơn m.n. Mong m.n ủng hộ nhiều hơn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui