“Vẫn chưa ngủ à, vừa hay.” Tiêu Trầm quét mắt qua Lương Khiêm, ra hiệu cho trợ lý sau lưng dỡ đồ ra.
Lương Khiêm giờ mới chậm trễ lên tiếng: “Anh.”
Trợ lý mắt không nhìn ngang dọc, mở gói hàng xong thì lùi lại một bước, nhường lại chỗ cho sếp.
Tiêu Trầm nhìn về phía Lương Khiêm: “Lại đây.”
Lương Khiêm đã thấy, trước mặt cậu, một bộ thiết bị nằm trong hộp.
Thứ đồ đen tuyền bóng loáng không biết tên dưới ánh đèn trắng chói lóa hấp thụ toàn bộ tia sáng, khiến nó hiện rõ vẻ nặng nề và chắc chắn.
Trợ lý giới thiệu: "Cậu Lương, khung xương ngoài này là mẫu mới nhất từng được nghiên cứu và phát triển, nhẹ nhàng linh hoạt.
Nó đã được Đan tổng đặt làm riêng theo cấu trúc chân cậu.
Mỗi chân có bộ động cơ trung tâm với ba khớp thụ động, hỗ trợ điều chỉnh liền mạch nhiều chế độ, rất tiện lợi cho việc di chuyển hoạt động hàng ngày.”
*外骨骼[wai4gu3ge2]: exoskeleton: bộ khung dùng để hỗ trợ cử động, mặc ở ngoài cơ thể, google để nhìn hình, khá ngầu*
Lương Khiêm nhìn sang Tiêu Trầm.
Tiêu Trầm nói: “Thử đi.”
Trợ lý lên trước lấy bộ thiết bị ra khỏi hộp, vừa định cúi người xuống, xe lăn của Lương Khiêm đột nhiên trượt về phía sau.
Sau đó là giọng nói vẫn luôn lạnh lùng của Lương Khiêm: "Tôi có thể tự làm được, cảm ơn."
Tay cầm vào không khí, trợ lý đơ người một chút, sau đó quay đầu xin chỉ thị của Tiêu Trầm: "Đan tổng ?"
Tiêu Trầm lấy thiết bị trong tay trợ lý, vẫy nhẹ tay: “Anh về đi.”
"Vâng." Trợ lý gật đầu, xoay người rời đi.
Tiêu Trầm không để ý tới thái độ của cậu, đi tới trước mặt Lương Khiêm, quỳ một chân trên đất, ngồi xuống cởi đai chân cho cậu: “Nhấc chân lên.”
Lương Khiêm ấn tay chặt hơn vào cần điều khiển.
Cậu nhìn Tiêu Trầm, rõ ràng là bị từ trên cao nhìn xuống, nhưng giọng điệu của đối phương vẫn là lời ra lệnh không cho phép từ chối, cảm giác như người bị nhìn xuống mới là cậu.
“Vẫn không thể dùng sức à ?” Sau một lúc lâu không thấy Lương Khiêm phản ứng lại, Tiêu Trầm ngước mắt nhìn cậu một cái, trực tiếp nắm lấy bắp chân đang quấn trong quần ngủ của cậu cố định vào khung máy.
Lương Khiêm bị bất ngờ, không kịp chuẩn bị liền ngồi thẳng lưng dậy.
Sức mạnh và độ ấm xa lạ xuyên qua lớp vải mỏng, khiến cậu theo bản năng khó chịu, cơ bắp căng chặt run rẩy, may là không dễ phát hiện.
Nhưng cậu còn chưa kịp làm gì, Tiêu Trầm đã thao tác xong, chuyển sang cố định các dây đai của thiết bị.
Chuyển động tay không nhanh không chậm, hình như đã phát hiện ra cậu có chỗ không tự nhiên nên không động đến chỗ cài trên đùi.
Tiêu Trầm đứng dậy: “Bắt chước lúc nãy anh làm, em thực hiện cái này đi.”
Lương Khiêm im lặng làm theo lời dặn.
Tiêu Trầm nói: “Em nghiên cứu cách dùng đi, anh đi tắm.” Nói xong, bỏ hướng dẫn trên bàn, quay người về phòng.
Khi hắn bước ra lần nữa, nhìn thấy Lương Khiêm đang đứng trong phòng khách.
Ở phía sau phần thắt lưng, tấm bảng che bộ nguồn sáng lên màu xanh nhạt báo hiệu máy đang khởi động, nhờ chút ánh sáng xanh nên thấy loáng thoáng hiện ra mấy nút ẩn hai bên trái phải.
Thiết bị rất nhẹ, là khung kim loại màu xám được gắn vào các chân, nhưng không hề mang lại cảm giác máy móc nặng nề.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lương Khiêm xoay người.
Cậu đại khái đã nắm được hết các cách sử dụng khung xương ngoài này, động tác xoay người lưu loát trôi chảy, so với sự khó nhọc khi lần đầu gặp mặt, có thể thấy bây giờ không khác gì người bình thường rồi.
Tiêu Trầm hỏi cậu: “Đã dùng quen chưa ?”
Lương Khiêm giơ tay lên chạm vào bên eo, không biết ấn vào nút nào, chủ động đi về phía Tiêu Trầm, dùng hành động để trả lời.
Bước đi không quá dứt khoát nhưng cực kì vững vàng.
Nếu không quan sát kĩ, nhìn không ra chân của cậu có tật.
Tiêu Trầm nhìn cậu chầm chậm bước đi.
Cậu nhóc bước về phía hắn nhưng lại không nhìn hắn, cứ nhìn xuống chân trái đã trở lại bình thường nhờ sự hỗ trợ của ngoại lực.
“Rất thích à ?”
Lương Khiêm dừng bước, trả lời trong khi đôi mắt dường như đang dán chặt vào thiết bị: " Rất thích.” Sau đó im lặng vài giây rồi nói tiếp: “Cảm ơn anh.”
“Ừ, vết thương của em vẫn chưa khỏi hẳn, ngồi xuống đi.”
Lương Khiêm không nói gì, chỉ làm theo.
Tiêu Trầm thấy vậy lại nhìn cậu, thấy cậu đang cởi thiết bị ra, cũng không định lại giúp đỡ, chỉ nhàn nhạt nói: "Đi ngủ sớm đi, ngày mai anh đưa em đi học."
Lương Khiêm khựng lại, ngẩng đầu lên thấy Đan Ngọc Thành đã ngồi lên sofa, lấy máy tính đặt lên đầu gối đánh đánh gõ gõ gì đó, có lẽ đang xử lý công việc.
Nói xong câu vừa rồi cũng không quan tâm ý kiến của cậu như nào.
Cậu biết, đây lại là một thông báo.
Cậu nhìn hộp đựng thiết bị ở trên đất.
Đầu chiều hôm nay, thư ký đã nói cho cậu biết lịch trình của ngày mai.
Ngày mai, chiều 5h30, đi gặp hai vị giáo sư.
Cậu tưởng sẽ như lần trước, đến giờ hẹn Đan Ngọc Thành mới gặp cậu ở trường.
Nhưng hôm nay đêm hôm khuya khoắt về nhà, là vì muốn đưa cậu bộ khung xương ngoài này sao.
Tại sao hắn ta luôn làm những điều không cần thiết và ngu ngốc như vậy ?
“Còn chuyện gì sao ?”
Lương Khiêm đưa mắt nhìn sang liền chạm mắt Tiêu Trầm, không biết đã nhìn qua từ lúc nào.
Khác với thường ngày nhìn thấy, đối phương vừa mới tắm xong, mái tóc ngắn ướt át không chải chuốt tùy tiện vuốt ra sau đầu, một vài sợi tóc không vào nếp lòa xòa rủ trước trán và thái dương vẫn còn đang nhỏ nước.
Vệt nước tích tụ và lăn sâu trong bộ đồ ngủ, làm ướt lớp vải lụa mỏng như tờ giấy lót bên trong, đã lộ ra một chút màu da thịt.
Tuy nhiên, bản thân vị chủ nhân lại hoàn toàn không nhận ra, vẫn thản nhiên bắt chéo chân và dựa lưng vào ghế sofa, cánh tay phải không điều khiển máy tính tựa vào tay vịn, biên độ động tác phóng khoáng rộng rãi nên lôi kéo cả cổ áo không được cài chắc chắn ra, khiến anh ta nhìn càng có vẻ tùy tiện.
Lương Khiêm nhìn đi nơi khác, vô thức ấn tay lên cần điều khiển làm xe lăn hơi chếch đi.
Cậu nhận ra, đây là lần đầu tiên Đan Ngọc Thành về nhà, cũng là lần đầu, cậu với Đan Ngọc Thành ở riêng hai người.
Người này tác phong cứng rắn độc tài, trở về nơi hoàn toàn thuộc về mình, đương nhiên cũng sẽ không tém tém lại.
Lương Khiêm cuối cùng chỉ nói: “Không có gì.”
“Nếu thân thể không thoải mái, phải báo ngay cho anh.”
Lương Khiêm lại ngước mắt lên.
Nhưng sự chú ý của đối phương đã đặt lại trên màn hình máy tính.
Như thường lệ, lời nói của Đan Ngọc Thành ngắn gọn và thái độ thì bình bình, đôi khi còn có thể gọi là lãnh đạm.
Cơ hội ở cùng chỗ của hai người họ cũng không nhiều.
Vì vậy nên mâu thuẫn.
Bận rộn đến mức độ này và khi về nhà còn phải tiếp tục tăng ca, tại sao lại tận tay giao đồ đến ?
Vẫn là quan tâm ?
Có tính là quan tâm không ?
Hay là, vì cuộc hẹn ngày mai ?
Cậu không tin rằng Đan Ngọc Thành không thấy rằng cuộc gặp gỡ này đối với bản thân cậu là một cơ hội hiếm có, và cậu sẽ làm tốt mà không cần thêm bất kỳ lợi ích bổ sung nào.
Sự im lặng lan tỏa trong phòng khách, chỉ có tiếng gõ bàn phím thỉnh thoảng vang lên.
Một lúc lâu sau, giọng nói lạnh lùng thường ngày của Lương Khiêm mới phá vỡ sự im lặng: "Em về phòng đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ."
Đan Ngọc Thành muốn có một đứa "em trai".
Vì cậu là người hưởng lợi nên việc thực hiện tốt vai trò này cũng không có hại gì.
Tiếng gõ phím ngừng lại.
Quan tâm hay thờ ơ, Lương Khiêm không bao giờ có thể từ khuôn mặt bình thản của Đan Ngọc Thành nhìn ra chút manh mối nào.
Lại thấy bàn tay trái tiếp tục chậm rãi rảo trên bàn phím, như thể không hề cảm động trước sự thân thiện đột xuất của đứa “em trai”.
“Ừ.” Tiêu Trầm đáp.
“Đi đi.”
Trong đầu truyền tới âm thanh hệ thống.
【Ký chủ, thái độ của mục tiêu dường như đã thay đổi.】
Tiêu Trầm rời mắt khỏi bóng lưng Lương Khiêm:【Nói chuyện chính.】
【Kết quả thỉnh cầu đã được trả về, tôi không có quyền xem giá trị hảo cảm của mục tiêu nhiệm vụ.】
【Nguyên nhân ?】Tiêu Trầm hỏi.
【Thông tin truyền về cho biết, vì hoàn cảnh của mục tiêu nhiệm vụ đặc biệt, là loại hình nhân vật phi công lược, không thể được thực hiện như một nhiệm vụ công lược.】Hệ thống miễn cưỡng trả lời.
Tiêu Trầm trầm tư: 【Đây không phải là nhiệm vụ công lược sao ?】
Theo như hắn biết, chỉ cần nội dung liên quan đến việc chinh phục nhân vật, thì cũng nằm trong phạm vi của loại nhiệm vụ này, trước đó hệ thống cũng đã đề cập rõ ràng rằng nhiệm vụ chủ yếu lần này là tích lũy giá trị hảo cảm của mục tiêu.
【......】Hệ thống im lặng trong giây lát:【Xin lỗi, hệ thống con không có quyền can thiệp vào các nhiệm vụ do hệ thống chính trực tiếp giao xuống.】
Tiêu Trầm nghe xong, tay không ngừng lại, đầu ngón tay gõ nhẹ nút Enter.
*Fact: Phím Enter trong tiếng Trung là 回车[hui2che1], nghĩa là Quay lại xe, nhưng cũng là chỉ Enter *
Đã gửi email.
Hệ thống theo dõi toàn bộ quá trình, đưa ra kiến nghị:【Ký chủ, nhiệm vụ nghỉ hưu không liên quan đến sự sống còn của thế giới, có thể thoải mái buông lỏng thư giãn.
Số liệu tính toán cho thấy tầm quan trọng của việc phát triển sự nghiệp cá nhân là cực kỳ thấp, hoạt động thu lợi của riêng hệ thống chính là đủ để đáp ứng nhu cầu của nhiệm vụ.】
Tiêu Trầm nói:【Nhiệm vụ bình thường có thể là đủ rồi.
Cậu ấy thì không.】
Nuôi một con sói con mắt cao hơn đầu, một chút dinh dưỡng rẻ tiền sẽ không giúp ích được gì đâu.
Chỉ khi có séc phiếu rủng rỉnh tiền trong tay mới có thể ứng phó được lòng tham vọng mãnh liệt hừng hực.
【......】
Đây không phải lần đầu tiên kiến nghị bị từ chối, hệ thống không hề cố gắng truy hỏi mà thuần thục kết thúc cuộc nói chuyện.
Tiêu Thần giơ tay lên nhìn đồng hồ, tiếp tục xử lý xong tài liệu rồi mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, hắn và Lương Khiêm cùng ngồi vào bàn ăn, cùng im lặng ăn sáng, cùng nhau lên xe.
Trên đường đến trường học, Tiêu Trầm tranh thủ lập kế hoạch chi tiết để hệ thống chính tiếp quản các công việc liên quan đến công ty.
Cho đến khi tài xế nhắc nhở: “Đan tổng, đến rồi.”
Lương Khiêm trong dư quang nhìn thấy Tiêu Trầm đóng máy tính lại.
Thư ký nói đúng, Đan Ngọc Thành quả thực rất bận rộn, gần như không có chút thời gian rảnh nào.
"Khi nào tiết học cuối cùng của em kết thúc ?" Tiêu Trầm hỏi.
“4h55.”
Tiêu Trầm khẽ gật đầu: “Anh sẽ đúng giờ đến đón em.”
Lương Khiêm: “Vâng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...