Phản Diện Trùng Sinh Kết Hôn Cùng Thượng Tướng Thô Bạo


Lạc Ngâm Tam mặc dù không phải chủ nhà nhưng ngặt nỗi y lại có bệnh sạch sẽ, nhìn căn nhà bừa bộn như vậy bản tính ấy của y lại nổi lên không cần hắn đồng ý liền tự tiện đi tìm cây chổi chăm chỉ quét dọn nhà cửa.

Chu Tô nhìn y như vậy thì cũng phụ y dọn dẹp, để thân là người chủ nhà như hắn ngồi yên trên ghế nhàn nhã nhìn hai cấp dưới của mình bận rộn.
Qua ba mươi phút sau, căn phòng khách bừa bộn bấy giờ cũng đã trở nên sạch sẽ hơn, những đồ vật bị hắn quăng hư xuống đất được nó buộc gọn lại để ngay kế bên thùng rác.
Hai người Lạc Ngâm Tam cùng Chu Tô mệt mỏi ngồi tựa lưng vào ghế sô pha, nhà cũng đã dọn dẹp xong, ngay khi đã hài lòng được căn bệnh sạch sẽ của y rồi mới nhớ đến một vấn đề khác.
"Thượng tướng, vậy tối nay bọn tôi ngủ ở đâu?"
Theo như y được biết thì căn chung cư này cũng chỉ có đúng một phòng duy nhất, mà căn phòng đó lại là của Thẩm Thịnh Quân, hai người bọn họ cũng đâu thể chen chút cùng hắn trên một chiếc giường được.
Hắn vỗ vỗ tay lên ghế sô pha, mặt lúc này không còn tâm trạng bày tỏ bất kỳ cảm xúc nào nữa.
"Ở sô pha."

"..." Rõ ràng đã sớm biết kết quả, không biết y lại hỏi làm chi nữa, thật vô nghĩa.
"Cũng muộn rồi, hai người đi ngủ trước đi." Nói xong hắn đứng dậy rời khỏi phòng khách, thế nhưng điểm đến của hắn không phải là phòng ngủ mà là cửa chính của căn hộ.
Chu Tô nhìn theo hướng đi của hắn, trong lòng cảm thấy thắc mắc không thôi.
"Thượng tướng, ngài muốn đi đâu vậy?"
"Tôi tiếp tục ra ngoài tìm tin tức của em ấy."
Bây giờ cũng đã là nửa đêm rồi, hắn muốn đi tìm ở đâu chứ? Hơn nữa ngoài đường xe chạy vào đêm rất ẩu, đa phần đều là những tay đua nên chạy xe với tốc độ rất cao, bất chấp cả tính mạng của mình cùng những người xung quanh chỉ để dành được chiến thắng.
"Đêm hôm khuya khoắt rồi, ngài nghỉ ngơi cho tốt đi mai rồi lại tìm."
Thẩm Thịnh Quân không hề có ý muốn nghe theo lời khuyên nhủ của nó mà vẫn ngoan cố rời đi, Thiệu Huy ở trong tay hệ thống, tính mạng bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào nguy hiểm, nếu hắn cứ chậm trễ việc tìm kiếm cậu, chỉ sợ đến khi tìm được rồi hệ thống cũng đã làm ra loại chuyện gì đó bất lợi đối với cậu.
"Coi như tôi cầu xin ngài thượng tướng, đừng xem nhẹ sức khỏe của mình, ngủ không đủ giấc có hại cho sức khỏe lắm đấy."
Chu Tô tựa như một bác sĩ thực thụ, giảng cho hắn một bài giảng về việc làm thế nào để có một sức khỏe tốt, đến cả một người quân y như Lạc Ngâm Tam cũng cảm thấy rất dài dòng, hắn thậm chí còn không thèm nghe đóng cửa cái rầm rời đi.

Nó cảm thấy bản thân mình tựa như một trò hề.

Nhưng dù có thế nào, nó cũng không cho phép hẵn ra ngoài đường vào thời điểm này, mở cửa chạy ra ngoài, sống chết lôi hắn vào trong nhà.
"Ngài vào trong nghỉ ngơi đi, để tôi tìm cho, tôi sẽ thức trắng đêm nay để tìm ra tung tích Hoàng thiếu gia cho ngài."
"Tôi sắp tìm ra rồi, ngài kiên nhẫn chờ đi, chỉ một chút thôi."
"Ngài mà đi như vậy đến khi tôi có vị trí của Hoàng thiếu gia rồi nhưng không liên lạc được với ngài thì phải làm sao?"
"..."

Lạc Ngâm Tam đứng một bên mình hai người, một kẻ muốn đi nhưng không đi được còn một kẻ thì sống chết không cho người kia đi, âm thầm che mặt nhục nhã thay.

Đang ở trước cửa nhà mà hai người bọn họ làm chuyện gì thế không biết, nhỡ có ai ra ngoài vào giờ này nhìn thấy thì phải làm sao?
Cuối cùng, trước sự thuyết phục của Chu Tô, hắn cũng đồng ý bước vào trong nhà chờ đợi.

Nó thấy vậy thì rất vui mừng, cảm thấy công sức của mình từ nãy đến giờ không hề uổng phí.

Chờ hắn ngồi vào ghế sô pha rồi, nó liền nhanh chóng lôi máy tính ra tiếp tục tìm cách xác định vị trí cụ thể của cậu.
Lạc Ngâm Tam thấy mọi người đều thức, bản thân đi ngủ cũng kì nên cùng họ đồng lòng thức trắng đêm nay.

Để cho đầu óc tỉnh táo hơn, y quyết định đi vào nhà bếp tìm thử xem có trà hay cà phê gì không, may rằng vẫn có cà phê nên y quyết định pha cho hai người bọn họ.
"Thượng tướng, ngài uống chút gì đó đi." Y đứng trước mặt Thẩm Thịnh Quân đưa đến cho anh một ly cà phê vẫn còn nghi ngút khói.

Hắn nhận lấy, chậm rãi nói lời cảm ơn.
Đến phiên Chu Tô thì nó có phần niềm nỡ hơn rất nhiều, tươi cười nhìn y nói: "Cảm ơn anh Tiểu Tam."
Ý cười trong mắt y ngày càng sâu, nếu như nó có thể bỏ hai từ "Tiểu Tam" ra khỏi câu nói thì y chắc chắn sẽ càng vui hơn.
Được một lúc, Chu Tô vuốt ve cằm mình suy tư.
Nó đã khoanh vùng được hai địa điểm có khả năng cao là chỗ cậu đang ở, vị trí của hai nơi này đều cách xa nhau nhưng lại nằm ở rất gần thủ đô, không tốn bao lâu để di chuyển cả.

Ngày mai, bọn họ có thể chọn cách chia nhau ra để đi đến hai nơi này.

Nhưng để chắc chắn hơn, nó thử tìm thêm vị trí của cả Lê Úy, nghe bảo rằng anh mất tích ngay sau khi đang nghe điện thoại của Hoàng Thành Long, cậu cũng bị cậu ta bắt cóc nên khả năng cao hai người họ đang ở cùng một địa điểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui