"Không có ai cả." Tên đó nói.
Gã đứng bên cạnh tỏ vẻ khó tin hỏi: "Sao lại có thể?" Gã đẩy người đồng nghiệp của mình sang một bên, tự mình tiến đến trực tiếp mở tung cánh cửa ra dò sét những thứ bên trong.
Đúng như lời tên đó vừa nói, bên trong quả thực không có ai.
Sự phản đối kịch liệt của Thiên Tửu lúc này khiến gã ngầm cảm thấy nghi hoặc về thứ có mặt ở bên trong tử đồ, vậy mà khi mở ra lại hòa toàn không có một ai khiến gã thất vọng không thôi.
Đúng như lời cô đã nói, bên trong ngoài đồ dùng riêng tư của phụ nữ ra thì không còn một cái gì khác.
Chuyện này đến cả cô cũng cảm thấy bất ngờ, vậy mà Thiệu Huy lại không trốn ở trong tủ đồ.
Thế rốt cuộc cậu đang ở đâu?
Nhanh chóng đóng tủ quần áo của mình lại, cô che giấu rất tốt, cho dù bây giờ trong đầu đang loạn thành một đoàn nhưng bên ngoài vẫn là vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
"Đấy tôi đã nói rồi, không có gì ở bên trong cả." Giọng nói cô hơi nâng cao, nghe vào giống như khó chịu vì bị người khác kiểm tra tủ đồ riêng tư của mình.
Tên đó thấy vậy thì hướng về phía cô cúi thấp đầu nói: "Xin lỗi."
Cô chỉ tỏ vẻ chán ghét, nhanh chóng đuổi bọn họ đi: "Kiểm tra xong rồi thì đi mau đi, đừng có ở đây làm chướng mắt tôi."
Thấy bên trong phòng cũng không còn nơi nào có thể ẩn náo, bọn họ liền nhanh chóng nối đuôi nhau rời đi, di chuyển đến nơi khác để tiếp tục tìm kiếm.
Nhanh chóng đóng khóa phòng lại, cô đứng giữa phòng hỏi: "Thiệu Huy, cậu đâu rồi?"
Thiệu Huy nhanh chóng chui ra từ dưới niệm, cậu đã nằm dưới tấm đệm để ẩn nấp, may mà những tên đó không để ý đến sự nhô lên một cách bất thường của tấm đệm cùng sự bừa bộn của những tấm chăn, gối nằm trên chiếc giường này.
Lúc chui ra, sắc mặt cậu đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí cộng với việc chui ra khiến quần áo có chút xộc xệch.
Đứng dậy chỉnh lại quần áo trên người mình xong, cậu nói: "Cảm ơn chị." Nếu như lúc đó không có Thiên Tửu kịp thời xuất hiện, có khi bây giờ cậu cũng đã bị đám người đó bắt giữ rồi.
"Không có gì."
"Sao chị lại có mặt ở đây vào lúc này? Chẳng phải hôm nay mọi nhân viên đều không phải tăng cả hay sao?"
"Không phải dịp gì đặc biệt, công ty đột nhiên lại cho nhân viên nghỉ như vậy em không cảm thấy có gì bất thường hay sao?"
Có, cậu tất nhiên cảm thấy bất thường.
Nhưng Thiệu Huy lại chỉ nghĩ đơn giản là do công ty không còn công việc gì cần giải quyết gấp nên cấp trên mới đột nhiên cho nhân viên ngừng tăng ca.
Không ngờ lại là một cái bẫy...
"Mọi chuyện rốt cuộc là sao vậy chị?"
Cô bắt đầu giải thích mọi chuyện: "Bởi vì việc vận chuyển quần áo từ nhà xưởng đến đây xảy ra một vài trục trặc khiến cho đơn hàng bị giam lại, nó khiến cho chủ tịch nghi ngờ công ty mình có người tiết lộ thông tin ra bên ngoài nên mới lập ra cái bẫy ngày hôm nay."
"Từ khi nào chị biết người tiết lộ tin tức ra bên ngoài là em?" Thiệu Huy nhìn chị hỏi, nếu không biết rằng người đó chính là cậu thì có lẽ cô đã không phải tốn công sức tìm đến hội trường và kéo cậu đi kịp thời đến như vậy rồi.
Có lẽ là từ khi dẫn cậu đến cuộc họp nhỉ?
Nhưng câu trả lời của cô lại khiến Thiệu Huy phải bất ngờ, cô nói: "Từ lần đầu gặp em chị đã biết em không đến đây chỉ để xin việc làm rồi." Cậu không nghĩ rằng cô lại nhận biết ngay từ đầu.
"Vậy tại sao lúc đó chị không vạch trần em?"
Cô hỏi lại: "Tại sao chị phải vạch trần chứ?"
Câu hỏi này của cô khiến cậu phải ngớ người, "Chị không sợ em sẽ khiến cho công ty phải phá sản sao?"
"Sợ gì? Đó chẳng phải là điều hiển nhiên hay sao?" Từ lâu Thiên Tửu đã cảm thấy việc làm của công ty mình là sai trái rồi, có điều phận làm công ăn lương như cô thì lấy quyền gì để lên tiếng dạy đời chủ đây?
Sự xuất hiện của cậu xem như là một cây kéo cắt đứt sợi dây sai trái này của họ, cô chỉ có mỗi việc tiếp tay hỗ trợ cậu bước vào công ty làm việc mà thôi.
"Mất việc này thì chị đi tìm việc khác làm, dù sao chị chẳng tiếc nuối mấy đời với loại công việc thế này." Nó đã khiến cô phải cắn rứt lương tâm rất nhiều.
Đã nhiều lần, cô muốn tự mình đứng ra phanh phui hết tất cả mọi việc làm sai trái này của họ ra bên ngoài để cho mọi người biết.
Thế nhưng ai sẽ tin lời cô nói đây? Huống chi đến tên nhà xưởng sản xuất cô còn không biết thì nói gì đến việc phanh phui.
Cậu nghe vậy thì cười cười mấy tiếng, "Không ngờ chị lại là loại người dứt khoát như vậy đấy." Trong thâm tâm lại âm thầm cảm thấy có lỗi với cô.
Mới đầu cậu cứ nghĩ Thiên Tửu là một con cáo già, sẽ rất cố chấp với công việc của mình, một khi biết rõ lí do cậu đến đây cô chắc chắn sẽ vạch trần cậu trước lãnh đạo cấp cao để loại bỏ mối nguy.
Chẳng ngờ cậu lại nghĩ oan cho người tốt.
Cô cũng cười với cậu, sau đó đột ngột kê mặt mình lại gần cậu hỏi: "Em nghĩ rằng chị không biết em đã từng nghĩ gì trong đầu sao?"
"Đúng là không gì có thể qua mắt được chị."
Thiên Tửu khoanh tay lại lườm cậu "hừ" một tiếng, sau đó lại lục túi xách của mình lấy ra một cuộn băng.
"Xém tí thì quên mất." Cô nắm lấy tay cậu bỏ cuộn băng lên rồi nói: "Cầm lấy, cái mà em muốn tìm."
Thiệu Huy ngạc nhiên nhìn cô hỏi: "Sao chị lại biết em muốn tìm thứ này?"
"Còn cái gì của em mà chị không nhìn thấu sao?"
Ờ nhỉ?
Nhiều lúc cậu còn không biết vì sao cô lại có thể nhìn thấu được cậu, rõ ràng cậu đã che giấu rất tốt, thế mà vẫn không thể qua mắt được cô.
Nên nói do cậu vẫn còn non nớt hay là do cô đã từng trải rất nhiều chuyện nên mới có thể dễ dàng nhìn ra sự ngụy trang của cậu đây?
"Tạm thời em cứ ở lại đây đi, bây giờ ở bên ngoài đang có rất nhiều người đang tìm kiếm tung tích của kẻ đột nhập, em mà bước ra chắc chắn sẽ bị bắt lại ngay."
"Nhưng còn công việc của em thì sao?" Cậu mà ở lại đây rồi thì ngày mai phải đi làm bằng cách nào đây?
"Có gì chị chấm phép nghỉ cho em." Thiên Tửu nói xong lại cởi áo khoác của mình ra, móc đại lên tường rồi tiến lại gần cậu.
Cậu nhìn hành động đó của cô mà hốt hoảng: "Chị tính làm gì?"
"Cởi áo ra cho mát chứ làm gì? Không thấy chị vì giúp em mà áo khoác dính đầy mồ hôi hay sao?" Sao đó mỉm cười chế giễu: "Chị là lesbian, em nghĩ chị có thể làm gì em đây?"
"..." Là do cậu lo xa quá mức.
Nhưng nói thế nào cũng là do cô, ai mượn cô mấy hôm trước cố tình vuốt ve rồi có hành động thân mật quá mức đối với cậu làm gì? Nếu không phải có hành động đó thì bây giờ cậu cũng đâu có làm ra loại phản ứng thái hóa đến như vậy.
"Chị ra bên ngoài làm việc, nếu em còn lo sợ chị làm gì mình thì có thể khóa trái cửa lại rồi muốn ngủ nghỉ gì thì ngủ nghỉ." Cô dặn dò xong thì mở cửa bước ra ngoài.
Thiệu Huy ở bên trong bĩu môi lầm bầm: "Mắc gì tôi phải lo sợ chị chứ!" Miệng thì nói vậy nhưng tay vẫn rất thành thật, tiến lại bấm chốt cửa trước rồi mới leo lên giường nằm nghỉ.
Thiên Tửu ngồi bên ngoài nghe thấy âm thanh này thì phì cười, đối với cô, cậu quả thật là một chàng trai rất thú vị.
Sau đó cô mở máy tính của mình lên soạn tin nhắn, [Việc anh giao phó tôi cũng đã làm xong, có phải nên trả chút thù lao rồi hay không?]
Bên phía Chu Chí Thiên, sau khi nhận được tin nhắn của cô liền cảm thấy rất hài lòng.
Anh nhắn lại: [Tin tức của người đó tôi cũng đã điều tra xong, ngày mai sẽ lập tức gửi đến cho cô.]
[Được, tôi chờ tin tức của anh.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...