Sang ngày hôm sau, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Thiệu Huy, Hoàng Tư không chút kiêng kị mang theo con riêng trở về nhà chính.
Bước vào bên trong, vừa nhìn thấy cậu sắc mặt cậu ta nháy mắt trở nên lo lắng, dường như đang sợ cậu sẽ ở một bên thổi gió bên tai ông nội những điều không tốt về mình.
Hoàng Tư lại chẳng hề mảy may để ý đến cậu, thản nhiên dắt tay cậu ta tiến đến trước mặt Hoàng Trường Giang để giới thiệu: "Đây là con trai thứ hai của con Hoàng Thành Long, là một đứa trẻ đáng thương, từ nhỏ đã phải lưu lạc khắp nơi cùng mẹ mình, được con vô tình tìm thấy trong chuyến đi công tác và nhận lại."
Nói xong, cha cậu đẩy Hoàng Thành Long lên trước mặt ông bảo: "Long, chào ông nội đi con."
Cậu ta ngoan ngoãn cúi đầu chào ông muốn gây ấn tượng tốt với ông ngay lần đầu gặp mặt, nhưng ngay lúc vừa chuẩn bị mở miệng gọi một tiếng "ông nội" thì lại bị cắt ngang: "Nhà họ Hoàng từ bao giờ có thêm một đứa cháu trai lớn thế này? Sao tôi lại không biết?"
Nghe xong câu này của ông, sắc mặt cậu ta tức khắc trở nên trắng bệch, lúng túng quay sang nhìn cha như muốn hỏi phải làm sao.
Hoàng Tư nhẹ nhàng vuốt lưng cậu ta vài cái an ủi sau đó quay sang ông nói: "Cha, ngài đừng như vậy chứ! Thằng bé dù sao cũng là con của con, là cháu của ngài kia mà."
"Nó là con của anh, tôi không có tư cách ngăn cản hai cha con các người nhận lại nhau.
Nhưng, cháu của nhà họ Hoàng thì chỉ có một.
Ngoài Thiệu Huy ra, ta sẽ không bao giờ chấp nhận thêm bất kỳ đứa cháu nào khác, nhất là đối với những kẻ mang vọng tưởng với thứ không thuộc về mình." Nói xong, ông dùng đôi mắt sắc lẻm liếc về phía cậu ta.
Cả người Hoàng Thành Long thoáng chốc cứng đờ, trong đầu không ngừng gọi tên hệ thống.
[004 có phải kế hoạch của chúng ta đã bị ông ta phát hiện rồi không?]
004 phủ nhận: [Không thể nào, chúng ta vẫn chưa làm gì hết sao lão lại có thể phát hiện được? Huống hồ lão cũng chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết, hoàn toàn không có khả năng.]
Dù vậy 004 vẫn âm thầm lo sợ, tình trạng nhân vật trong tiểu thuyết bị mất kiểm soát nằm ngoài sự điều khiển của cốt truyện cũng không phải là chưa từng có, có điều lại rất hiếm.
Nó cùng kí chủ của mình hẳn là sẽ không xui xẻo đến mức gặp phải tình trạng này ngay lần đầu làm nhiệm vụ đi?
Nhân vật của Hoàng Thành Long chính là vai chính trong tiểu thuyết, là đứa con vận mệnh được ông trời ưu ái lựa chọn, chỉ cần không xuất hiện kẻ thứ hai được ông trời ưu ái còn hơn cả cậu ta thì thế giới này chắc chắn sẽ luôn xem câu ta như trung tâm mà xoay quanh.
Cuối cùng Hoàng Thành Long vẫn lựa chọn tin tưởng vào hệ thống của mình, đến một thế giới xa lạ thứ duy nhất cậu ta có thể tin tưởng được chỉ có thể là nó.
Đã từng đọc qua nguyên tác nên cậu ta có thể dễ dàng nắm rõ được cái mà ông sợ nhất, vờ khóc lóc nói: "Cháu, cháu cũng chỉ vì muốn nhận lại cha, cháu đến đây chưa từng có bất kỳ ý nghĩa gì đối với tài sản của nhà họ Hoàng.
Ngài không nhận cháu cũng được, chỉ mong đừng nghĩ oan cho cháu mà tội." Vừa nói nước mắt cậu ta vừa chảy dài trên má, ánh mắt ngập nước ngước lên nhìn ông với vẻ mặt hết sức đáng thương.
Thiệu Huy ngồi kế bên ông, dùng ánh mắt thích thú xem cậu ta diễn trò.
Kiếp trước không ít lần cậu thấy qua cảnh này, thậm chí cậu ta còn áp dụng nó đối với cậu.
Lúc đó dù cậu luôn duy trì thái độ thù địch với cậu ta nhưng ít nhiều vẫn phải mềm lòng trước vẻ đáng thương vô tội này, bây giờ trong lòng chỉ ngập tràn nổi chán ghét.
Sống lại một đời, cậu sợ ông sẽ giống như cậu ở kiếp trước mềm lòng trước tình huống này nhưng có lẽ cậu đã lo xa quá rồi.
Ông Hoàng sống hơn nửa đời người, thời trẻ từng nhập ngũ huấn luyện xông pha chiến trường nên là một người rất có quy củ, luôn tỏ ra nghiêm khắc với tất cả mọi người.
Chỉ duy nhất một thứ khiến ông không thể chịu được đó chính là nước mắt, ông là người rất dễ mềm lòng với những người rơi lệ.
Trong tiểu thuyết cũng viết như thế, cơ mà trong trường hợp này, không hiểu sao ông lại không thể mềm lòng nổi với cậu ta, đã vậy còn có phần chán ghét đối với những giọt nước mắt này.
Thái độ của ông đối với cậu ta vẫn cứng rắn, trước sau không thay đổi: "Có nghĩ oan hay không thì cậu tự đi mà biết, nơi này cũng không chào đón cậu, nếu biết thân biết phận thì mau cùng cha cậu rời đi, trước khi tôi kêu người "mời" hai người."
Cậu ta ngớ người, không hiểu vì sao thiết lập của ông lại không hề giống như những gì mình đã từng đọc qua.
Chẳng phải lúc này ông nên bảo cậu ta đứng dậy rồi an ủi cậu ta sao? Tại sao lại không chịu đi theo kịch bản thế này?
Hoàng Tư cũng không ngờ ông sẽ nói như vậy, gã bỗng chuyển hướng sang cậu, tức giận chất vấn: "Thiệu Huy có phải con đã nói gì đó với ông để ông có ác cảm với em trai con hay không?"
Thiệu Huy cứ tưởng hôm nay sẽ không đến lượt mình ra sân, không ngờ bây giờ cha lại cấp cho cậu một cơ hội thế này.
Trong lòng cậu không ngừng chấp tay cảm ơn, còn ngoài mặt thì lại uất ức nói: "Người nói gì vậy, Thành Long dù sao cũng là em trai con, con thương xót em ấy còn không hết thì làm sao có chuyện nói xấu thằng bé sau lưng ông được." Lại giống như vô tình buộc miệng nói: "Con biết em từ nhỏ đã không có cha bên cạnh, mẹ lại phải chịu cực chịu khổ làm lụng ở nơi không sạch sẽ chỉ để kiếm miếng ăn.
Giờ cha nhận lại em, con vui mừng thay em không hết, thậm chí còn cùng mẹ dọn đi để cho cha con hai người có không gian riêng vun đắp tình thân.
Vậy mà bây giờ người lại nói con như vậy..." Vừa nói cậu vừa bật khóc nức nở, khả năng diễn xuất so với cậu ta khi nãy chỉ hơn chứ không kém.
Biết rõ câu nói của Thiệu Huy có gì đó sai sai nhưng lại không thể chỉ rõ ra được nó sai ở đâu.
Hoàng Thành Long hoang mang gọi hệ thống: [004, hình như thiết lập của nhân vật phản diện có hơi sai.]
004 cũng hoang mang không kém: [Cậu ta hình như có hơi trà xanh...] Thậm chí còn trà xanh hơn cả kí chủ trà xanh hàng thật giá thật nhà nó.
Nghe vậy cậu ta liền thắc mắc: [Nhưng chẳng phải thiết lập vốn có của cậu ta là bên ngoài lạnh lùng kiêu ngạo còn bên trong thì dễ mềm lòng ấm áp với người khác hay sao?]
004: [Tôi cũng không rõ, để tôi quay về tổng bộ điều tra thử xem sao.]
Thành Long gật đầu, sao đó cũng làm một mặt đáng thương không kém quay sang nhìn cha khuyên can: "Con không sao, cha không cần phải nghĩ oan cho anh trai."
Không ai chịu thua ai.
Hoàng Tư đứng trước tình huống này cũng chỉ có thể thở dài, hướng Thiệu Huy cắn răng xin lỗi: "Là cha trách oan con rồi."
Cậu dùng tay lau nước mắt rồi nhìn gã nói: "Không sao đâu ạ, con không để trong lòng đâu."
Loại chuyện như vậy vốn không xứng để cậu để trong lòng, có để cũng chỉ khiến cho cậu càng thêm phiền muộn mà thôi.
Cậu mệt mỏi quay sang nhìn ông nói: "Cháu xin phép được trở về phòng trước thưa ông."
Hoàng Trường Giang gật đầu đồng ý.
Chờ đến khi cậu đi khuất, ông nhìn sang hai cha con Hoàng Tư với vẻ mặt khó chịu: "Vừa lòng hả dạ anh chưa? Thà mang một đứa con riêng về còn hơn là cần vợ con của mình, Hoàng Tư tôi nói cho anh biết, chỉ cần tôi còn sống một ngày thì cậu ta cũng đừng hòng có thể đặt chân vào cái nhà này dù chỉ là nửa bước." Nói xong ông chống mạnh cây gậy xuống, rời khỏi phòng khách mặc cho hai cha con đứng ở đấy.
Quản gia làm việc trong nhà chính hơn nửa đời người, cái lão hiểu rõ nhất chính là nhìn mặt chủ để làm việc.
Biết ông không muốn thấy sự xuất hiện của hai cha con Hoàng Tư ở đây nên lão cũng nhanh chóng tiến đến mời họ rời đi: "Đại gia, lão gia hôm nay không muốn tiếp khách, xin mời ngài về cho."
Hoàng Thành Long cắn răng theo cha rời đi, trong lòng chứa đầy sự không cam tâm.
Khác quá, nó không hề giống với những gì cậu ta đã từng đọc qua, rõ ràng cậu ta phải được ông chấp nhận chứ?
Tại sao bây giờ lại trở nên như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...