Thiệu Huy sau khi chết lang thang vô định trong bóng tối, cậu hoảng sợ cố gắng tìm kiếm ánh sáng, dù chỉ là một tia sáng nhỏ nhoi thôi cũng được.
Nhưng cậu đi mãi đi mãi vẫn không thể nào tìm thấy, xung quanh cứ thế bị bao trùm bởi một màu đen tuyền khiến cậu không thể nhìn thấy được khung cảnh xung quanh, cũng không thể nhìn thấy được chính bản thân mình.
Không biết cậu đã ở đây trong bao lâu, ngỡ rằng bản thân sẽ mãi bị nhốt ở nơi u tối này thì một luồng ánh sáng nho nhỏ bỗng xuất hiện.
Nó lượn lờ vài vòng trước mắt như đang muốn thu hút sự chú ý của cậu, để rồi khi cậu nhìn nó thì nó lại bay đi như đang muốn trêu đùa.
Cậu hốt hoảng đứng bật dậy, cố gắng chạy thật nhanh theo sau nó.
Nó là niềm hy vọng cuối cùng của cậu, là ánh sáng duy nhất ở đây, cậu không thể để vụt mất nó được.
Thiệu Huy cứ chạy, chạy mãi theo nó.
Tưởng chừng như đã có thể bắt lấy thì nó lại biến mất, thay vào đó là luồng ánh sáng chói chang thay phiên nhau chiếu thẳng vào mặt cậu.
.
.
.
"Thiếu gia, mau tỉnh lại đi thiếu gia!" Bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc, cậu nhận ra giọng nói này, là A Phức.
Cậu choàng tỉnh, mắt mở to trừng trừng nhìn về phía gã khiến gã giật bắn mình bật ngửa ra phía sao.
Gã ngồi dậy ngay sau đó, quên đi sự hoảng loạn đang không ngừng dâng lên trong lòng, lo lắng nhìn cậu hỏi: "Tỉnh rồi, thiếu gia cậu có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
Thiệu Huy mặc kệ lời nói của gã, khó chịu xoa lấy cái đầu đang đau nhức inh ỏi của mình.
Cậu, đang ở đâu đây?
Không phải cậu đã chết rồi hay sao? Tại sao lại còn xuất hiện ở đây? A Phức gọi cậu là thiếu gia thay vì đại thiếu gia.
Chẳng lẽ...
...Cậu đã trùng sinh?!
Không, không thể nào.
Chuyện này quá vô lí, trên đời này làm gì có mấy chuyện đó, nếu mà có cũng chưa chắc gì đã đến lượt cậu, cậu sao có thể may mắn được đến thế chứ!
Hay mọi chuyện xảy ra khi đó chỉ là một giấc mơ?
Không, lại càng không thể!
Nó quá chân thật, chân thật đến mức cậu có thể cảm nhận rõ mồn một cơn đau thấu trời khi bị đạn bắn xuyên qua đầu.
A Phức thấy cậu không trả lời mình mà mãi suy nghĩ đến một chuyện gì đó, trong lòng không ngừng vang lên hồi chuông cảnh báo, run giọng hỏi: "T-thiếu gia, cậu làm sao vậy?"
Thiệu Huy lạnh lùng trừng mắt nhìn gã, đáy mắt tràn ngập sự phẫn nộ.
Cậu còn nhớ như in những chuyện gã đã làm với mình.
A Phức là người lớn lên cùng cậu, cậu xem gã như người thân chưa từng khinh thường cũng chưa từng bạc đãi gã ngày nào, thậm chí còn rất tin tưởng san sẻ cho gã rất nhiều bí mật.
Nhưng từ khi kẻ ngoại lai đó xuất hiện gã dần lộ rõ sự chán ghét đối với cậu, cái gì kẻ đó nói gã cũng tin, cái gì kẻ đó muốn gã cùng làm cho bằng được kể cả có phản bội người đã lớn lên với mình từ nhỏ.
Khi bị vu oan, một tay gã đã nguy tạo bằng chứng để buộc tội cậu khiến cậu bị người người chửi mắng.
Giờ lại ở đây tỏ vẻ quan tâm, đúng là kẻ giả tạo!
Nhưng sau này A Phức vẫn còn nhiều giá trị lợi dụng, ví dụ như góp một vai diễn "nho nhỏ" trong vở kịch hài hước của kẻ ngoại lai kia chẳng hạn.
Cậu không tiện trở mặt ngay lúc này, sự phẫn nộ nhanh chóng được che giấu thay vào đó vẫn là vẻ hòa nhã tốt bụng của mọi ngày.
"Không có gì, hôm nay ngày mấy vậy anh?" Dù cho chuyện đó có là một giấc mơ thì cậu vẫn muốn đề phòng trước, biết đâu lại có thể tránh được một kiếp nạn.
"Hôm nay là ngày 15 tháng 3 năm 2020 thưa cậu."
Vậy là ba năm trước khi xảy ra sự việc ấy, nhưng hôm nay lại chính là ngày kẻ ngoại lai kia xuất hiện.
Thiệu Huy đừng dậy, phủi tay nhìn gã nói: "Đi thôi."
A Phức khó hiểu hỏi: "Đi đâu?"
"Còn đi đâu nữa, trở về nhà!"
"À ừm."
...
Ở quân doanh phía Nam - một nơi cách biệt với thủ đô, người đàn ông trên người có đầy vết thương giật mình tỉnh dậy, vầng trán hắn ướt đẫm mồ hồi, ánh mắt chứa đầy tia máu.
Hắn gấp gáp bước chân xuống giường, bất chấp quần áo không chỉnh tề mà chạy ra khỏi phòng.
Người cấp dưới đứng bên ngoài thấy vậy thì ngăn hắn lại hỏi: "Thượng tướng sao ngày lại ra đây? Vết thương ở trên người còn chưa lành, ngài lại muốn đi đâu?"
"Bỏ ra, tôi phải đi tìm em ấy, các người mang em ấy đi đâu rồi?" Hắn như điên loạn đẩy mạnh người đang đứng trước mặt mình ra, hùng hổ tiến về phía trước.
Một người khác thấy vậy thì nhìn sang người bên cạnh nói: "Mau gọi quân y đến đây!" Sau đó cùng những người khác chạy lại ngăn không cho hắn tiếp tục tiến lên.
Hắn vùng vẫy, mạnh bạo đá văng bọn họ ra xa.
Nhưng họ là quân nhân, vốn đã quen chịu đựng nên rất cố chấp, sống chết ôm hắn không buông khiến bước chân hắn càng trở nên nặng nề.
Bọn họ như một vòng lặp, ta ra sức đá còn ngươi trở lại ôm ta, phải mất một lúc lâu thì quân y mới chạy đến.
Anh rút ra một ống tiêm từ trong hộp sơ cứu, trực tiếp tiêm thẳng lên tay hắn.
Thuốc gây mê rất nhanh đã có tác dụng khiến tầm mắt hắn dần trở nên mơ hồ, nặng nề ngã xuống may mà có người đỡ lấy kịp thời nên không khiến nết thương lớn ở bụng bị nứt ra.
Anh thở phào một hơi, nhìn bọn người ở đây mắng: "Các anh bị ngốc hay gì? Nhìn thấy hắn như vậy đến đánh ngất thôi cũng không biết làm sao?"
Một người đứng ra giải thích: "Tôi làm sao có thời gian để nghĩ đến chuyện này, trong đầu lúc đó chỉ toàn cố gắng tìm cách ngăn ngài ấy lại thôi."
"Nói các người não teo tứ chi phát triển đúng là không sai mà." Không để họ kịp mở miệng phản bác, anh tiếp tục dùng lời chặn họng: "Còn muốn nói cái gì? Không mau dìu hắn vào trong đi để tôi còn coi khám lại nữa, bị thương ở bụng mà tôi cứ ngỡ hắn bị chấn thương đầu không đấy, vừa tỉnh dậy đã liền phát điên."
Về điều này, bọn họ hoàn toàn đồng ý với cái mỏ hỗn của anh.
Đúng là điên thật!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...