Tan tầm từ một tiếng trước đó, đến tận một tiếng sau bóng dáng Thiệu Huy mới lấp ló xuất hiện ở nhà chính.
Vừa bước vào trong, cái cậu nhìn thấy đầu tiên chính là vẻ mặt nghiêm nghị của Hoàng Trường Giang.
Ông ngồi thẳng lưng trên ghế, tay chống gậy ánh mắt chăm chăm nhìn cậu hỏi: "Con đã đi đâu? Sao lại đến tận giờ này mới trở về."
Thiệu Huy lúng túng gãi đầu nói: "Con, con đi dạo cùng với bạn ạ."
Cậu cùng Thẩm Thịnh Quân chỉ mới vừa gặp mặt, không hẳn là thân quen nhưng nếu dựa trên mối quan hệ hợp tác thì cả hai cũng được tính là bạn rồi đi?
"Bạn nào?"
Ông còn nhớ những gì thư ký đã báo cáo với mình thời gian trước, cậu là một đứa bé chăm học tập nên đa phần thời gian ở trường đều dành cho bài tập rất ít khi giao du kết thân cùng với người khác.
Trong suốt quãng thời gian đi học, bên cạnh cậu chỉ tồn tại đúng hai người bạn duy nhất.
Mà hai người này hiện tại cũng đã không còn liên hệ nhiều với cậu, một người ra nước ngoài du học còn một người thì lên tận miền ngược lập nghiệp.
Vậy người bạn cậu đang nhắc đến là ai?
"Là một người bạn con vừa mới quen, khi nào có thời gian con sẽ dẫn về giới thiệu với ông." Câu nói nghe vào chẳng khác gì đang muốn dẫn người yêu về ra mắt trưởng bối.
Nhưng tương lai nếu đồng ý kết hôn với hắn, cậu cũng sẽ phải dẫn hắn về ra mắt ông nội thôi, cũng có khác gì đâu.
Hoàng Trường Giang đến đây cũng không tra hỏi gì thêm, ông không muốn can thiệp quá sâu vào chuyện riêng tư của cậu sợ sẽ khiến cậu có cảm giác không được thoải mái.
"Thôi đi làm cũng đã mệt rồi, cháu lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi gì đi, lát lại xuống cùng ông dùng bữa tối."
"Dạ."
Thành công thoát khỏi sự tra hỏi của ông, Thiệu Huy nhanh chóng trở về phòng lấy một bộ đồ mới tắm rửa.
Suốt một ngày mặc trên người bộ vest nghiêm trang như vậy, thú thật cậu cảm thấy rất khó chịu, chẳng hề thoải mái một chút nào.
Phòng tắm vang lên tiếng tiếng chảy, đợi khoảng 30 phút sau tiếng nước mới ngừng lại.
Thiệu Huy bước ra ngoài trên người có đầy hơi nước, đầu tóc còn chưa lau khô rũ rượi dính vào trán trông có phần quyến rũ.
Tắm xong cậu trực tiếp đi lại bàn mở máy tính lên đọc nốt bảng báo cáo được giao khi sáng, mái tóc ướt sũng cũng chẳng thèm sấy khô cứ như vậy mà ngồi làm việc đến tận khi có người đến gõ cửa phòng gọi cậu xuống dùng bữa tối.
"Thiếu gia, lão gia sai tôi gọi cậu xuống dùng bữa."
Là giọng của A Phức, cả ngày bận rộn như vậy khiến cậu quên bén đi mất sự tồn tại của gã.
Lại nghĩ không biết hôm nay không có cậu ở nhà, gã đã hóng hách được bao nhiêu rồi đây?
"Nói với ông đợi tôi chút, tôi sẽ xuống ngay."
Bên ngoài đáp lại một tiếng rồi lập tức rời đi, rất khác với tính cách vốn có của gã.
Bình thường có gì cần gã cũng sẽ trực tiếp mở cửa bước vào trong để nói, rất tự nhiên xem phòng cậu như phòng của mình, không hề quan tâm đến việc có khiến cậu khó chịu vì điều này hay không.
Hôm nay lại đột nhiên có phép tắc như vậy, không biết là bị cái gì kích thích đây.
Không muốn để ông phải chờ mình lâu, cậu nhanh chóng tắt máy tính đi xuống lầu cùng ông dùng bữa tối.
Trong suốt bữa ăn hai ông cháu nói với nhau khá nhiều chuyện liên quan đến công việc, chủ yếu là hỏi thăm xem cậu có thích ứng được với công việc hiện tại của mình hay không.
"Vẫn tốt ông ạ, nhờ có anh Thiên mà cháu có thể dễ dàng nắm bắt được khối lượng công việc của mình."
Ông nghe vậy thì hài lòng gật đầu: "Thằng bé quả thực rất giỏi, nếu không phải bối cảnh gia đình có hơi phức tạp thì ông cũng đã sớm thăng chức cho cậu ấy rồi."
Đột nhiên ông lại nhắc đến bối cảnh gia đình Chu Chí Thiên khiến cậu cảm thấy khó hiểu, bối cảnh của anh rốt cuộc như thế nào mà lại khiến ông phải e ngại khi nhắc đến như vậy?
Điều đó phần nào làm cho tính tò mò trong lòng cậu đột nhiên trỗi dậy.
A, thật muốn tìm hiểu thử xem!
Đã là một trong những chỗ dựa cho nhân vật chính Hoàng Thành Long, tài năng không thì chưa đủ còn phải có bối cảnh lớn, hẳn là anh cũng sẽ có chút gì đấy khiến ai ai cũng phải nể phục.
"Gia đình anh ấy thế nào ạ?"
Ông lắc đầu: "Khó có thể nói rõ được, chuyện này cháu cũng không cần biết đâu, lo tập trung vào công việc đi."
"Dạ."
...
Hoàng Thành Long vừa trở về nhà liền thấy trước mắt lúc này là một mớ hỗn độn, đồ đạc trong nhà đều bị đập cho vỡ nát cả.
Cậu ta hoang mang, trong nhà bộ có trộm hay sao mà lại lộn xộn thế này? Chẳng phải còn cha ở nhà sao? Ông ấy đâu?
Cậu ta cởi áo khoác ngoài ra, tùy tiện vứt lên chiếc ghế sô pha gần đó rồi vội vàng chạy lên lầu tìm Hoàng Tư.
Vừa đi, cậu ta vừa gọi: "Cha, người có nhà không cha?"
Không có ai đáp lại, chỉ nghe bên trong thư phòng truyền đến một tiếng động lớn như có ai đang điên cuồng đập phá đồ trong ấy vậy.
Cậu ta ngưng gọi, chân dừng lại trước cửa thư phòng.
Tiếng gì vừa mới phát ra vậy? Chẳng lẽ trong nhà lại có trộm thiệt ư?
Cậu ta lo sợ mở hé cánh cửa ra nhìn vào bên trong xem sự việc gì đang diễn ra thì thấy cha hai mắt đỏ ngầu vì tức giận đang đứng tại bàn làm việc, dưới đất là mớ giấy tờ tài liệu vốn dĩ phải được đặt ở ngay trên bàn làm việc, có lẽ chúng đều bị gã đẩy xuống.
Cậu ta đẩy cửa bước vào trong, nhìn gã dò hỏi: "Có chuyện gì vậy cha? Tại sao ngài lại tức giận đến như vậy?"
Đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy vẻ mặt tức giận này của gã, bởi lẽ từ khi được nhận lại gã luôn đối xử với cậu ta rất tốt, một câu nói nặng cũng không có thì nói gì đến việc tức giận.
"Hoàng Thiệu Huy, thằng anh trời đánh của con nó cướp lấy quyền thừa kế của cha!" Gã nghiến răng nói từng chữ một.
Hoàng Thành Long bất ngờ, cướp quyền thừa kế? Anh ta sao lại có khả năng đó? Chằng lẽ những ngày qua anh ta đều nịnh nọt bên tai ông nội?
Nhưng cậu ta vẫn giả vờ như không tin điều này, hỏi lại: "Có phải là có hiểu lầm gì ở đây không cha? Sao anh trai lại có thể làm như vậy?"
Gã vẫn chắc nịch nói, giọng chứa đầy lửa giận.
"Còn hiểu lầm gì nữa, nhân viên làm việc trong tổng bộ đồn ầm ra kia kìa! Đúng là thứ bất hiếu đến cả vị trí của cha nó cũng muốn cướp, nuôi lớn đến từng này chỉ tốn cơm tốn gạo."
Nhận ra cảm xúc lúc này của ông có phần không ổn, cậu ta sợ nếu cứ tiếp tục hỏi đi hỏi lại ông ta sẽ lại giận lây qua bản thân mình nên đề nghị.
"Hay là ngày mai chúng ta đến tìm anh trai để hỏi rõ xem sao."
"Khỏi cần con nói cha cũng sẽ làm như vậy."
Cậu ta chỉ dạ một tiếng sau đó cúi đầu dọn dẹp mớ hỗn độn do gã gây ra, vì để làm tròn vai một người con hiếu thảo ngoan ngoãn nên cậu ta không thể chủ động mở miệng ra gọi người hầu lên thu dọn được chỉ có thể tự làm.
Nếu là bình thường, gã sẽ bảo cậu ta không cần làm những việc này mà sai người dọn dẹp.
Nhưng hôm nay tâm trạng gã lại không tốt nên không thèm đoái hoài đến điều này, để mặc cậu ta làm gì thì làm chẳng muốn quan tâm đến.
Hoàng Thành Long cắn răng, cậu ta không hiểu tại sao cốt truyện lại đi lệch so với tình tiết ban đầu thế này, rõ ràng ban đầu.
.
.
Không đúng, ban đầu tình tiết vốn đã sai lệch rồi.
Làm gì có chuyện hai mẹ con Thiệu Huy dọn đi ngay khi cậu ta vừa bước vào cửa?
Làm gì có chuyện Thiệu Huy bước chân vào nhà chính và tổng bộ?
Và tại sao Kim Mai lại không phát bệnh tim giống như trong tiểu thuyết đã viết?
Có lẽ mọi sự lệch lạc của cốt truyện đều được bắt nguồn từ Hoàng Thiệu Huy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...