Tô Cầm nhìn cô ta cười rộ lên âm khí mười phần nhưng lại diễm lệ phi thường, trông cực kỳ giống mấy nữ diễn viên phản diện trong phim truyền hình.
Chắc cho cô ta đi diễn loại vai phản diện ngực to não bé thì hợp phải biết.
Không hiểu sao cô xuyên qua rồi mà khuôn mặt vẫn là kiểu thanh tú nhàn nhạt vậy nhỉ?
"Tiểu Vân"
Lý Dung trừng mắt nhìn Tô Vân, ý bảo cô ta thu liễm một chút.
Tô Cầm đối với thái độ trẻ con của Tô Vân cũng không để trong lòng, cũng chỉ là một lời nói thôi, so thế nào được với những uỷ khuất với xem thường kiếp trước cô phải chịu.
Chỉ là một đứa con gái không huyết thống trong nhà bố dượng mà lại dương dương tự đắc, thái độ âm dương quái khí với Tô Cầm - con gái ruột chính thống trong nhà - không biết là do Tô Bách Xuyên thực sự yêu thích cô con gái không ruột thịt này hay là do Tô Vân chỉ có ngực to mà không có não nhỉ? Việc đơn giản như thế này cũng nên để trong trí nhớ chứ.
"Dì Lý, không sao đâu"
Tô Cầm cản Lý Dung ra vẻ tức giận với Tô Vân.
"Tiểu Vân còn nhỏ, cháu không để trong lòng đâu"
"Con không tức giận là được rồi"
Lý Dung thật sự không nghĩ tới Tô Cầm sẽ điềm nhiên như thế.
Với tính cách nóng nảy của Tô Cầm trước kia, lúc này đã sớm làm một trận với Tô Vân rồi.
Sau đó thuận lý thành chương, Tô Cầm sau khi cãi nhau cũng sẽ mau chóng rời nhà Tô.
Bà thật sự không muốn đã phải lao tâm khổ tứ đối phó với Tô Tử Uyên trên công ty rồi, về nhà lại phải đối diện với tính cách khó chịu của 'con gái' Tô Cầm.
Mặc dù bà không sợ phiền phức với Tô Cầm nhưng trước mặt Tô Bách Xuyên, bà phải bảo trì hình tượng dịu dàng hiền thục.
Lúc đầu Tô Cầm muốn vừa vào cửa thì sẽ tặng luôn vòng tay cho Lý Dung, như thế là cô có thể biểu đạt ý tứ muốn hoà giải rồi.
Nhưng mà xem tình hình trước mắt, cô vẫn nên chờ bố Tô Bách Xuyên thì hơn.
Ít nhất trước mặt bố, tặng lễ vật thì cũng không có gì sai sai cả.
Tô Cầm ở nơi xa lạ này cũng không có nhiều hứng thú.
Tuy Lý Dung với Tô Vân đều không chào đón nhưng cô cũng không đi ra chỗ khác, vẫn ngồi ở sô pha trong phòng khách, tự mình chơi di động.
Mẹ con Lý Dung, do có cô ở đây, nên cũng không nói được nhiều.
Phòng khách cứ như vậy lặng ngắt như tờ, tràn ngập không khí ngượng ngập.
Ba người cứ thế không nói gì cho đến khi có tiếng khóc trẻ con bên phòng truyền đến.
Lý Dung lúc này mới vội vàng chạy đến phòng ngủ.
Trước khi đi còn trừng mắt cảnh cáo Tô Vân một lần, ý bảo cô ta đừng có tìm phiền phức, cuối cùng cũng là do Tô Bách Xuyên vẫn ở phòng làm việc trên tầng 3.
Chỉ là Tô Vân rõ ràng không hiểu ánh mắt của Lý Dung, Lý Dung chân trước vừa bước ra khỏi cửa phòng, cô ta đã không nhịn được chế nhạo Tô Cầm.
"Em nói nè, Tô đại tiểu thư, không phải chị thích ở nhà họ Lâm hay sao.
Hôm nay sinh nhật mẹ, chị tới làm gì?"
Tô Vân thật sự không thích Tô Cầm, cô ta còn không thèm che giấu mối quan hệ căng thẳng giữa hai người.
Từ khi cô đi theo mẹ đến nhà họ Tô đến nay, cô ghét nhất là Tô Cầm.
Tô Bách Xuyên yêu thương cô, Tô Tử Uyên làm lơ cô, chỉ có Tô Cầm, mỗi lần từ nhà họ Lâm về là tìm mọi cách làm khó cô.
Mới đầu cô cũng nghĩ phải nhịn đi, cùng người chị được nuông chiều từ bé gây dựng quan hệ.
Nhưng mà, Tô Cầm cái gì cũng có rồi, vì cái gì mà chút yêu thương của Tô Bách Xuyên cho cô mà cô ta cũng không chịu.
Ký ức khắc sâu nhất của Tô Vân là khi sinh nhật 15 tuổi, Tô Bách Xuyên tặng cô một bộ trang sức ngọc trai, thích nhất chính là còn có một vòng tay ngọc tím nhạt.
Không ngờ được Tô Cầm lại cố ý đẩy cô một cái, làm cô ngã ở chân cầu thang, vòng tay ngọc tím nhạt kia lập tức vỡ.
Sau đó Tô Bách Xuyên cũng mua lại cho cô một cái còn tốt hơn, nhưng không thể nào bù đắp được cái cảm giác đau lòng lúc ấy.
Tô Cầm không nghĩ đến cô bé này cố gắng khiêu khích đến thế, cô đặt một tay ở tay vịn sô pha, không chút để ý nói:
"Hôm nay chị về vì sinh nhật mẹ em.
Mà đây cũng là nhà chị mà, chị muốn về lúc nào thì về.
Có ai cấm được chị về nhà hay sao?"
"Thì ra chị vẫn nhớ đây là nhà chị là nhà họ Tô cơ đấy, thế mà em tưởng chị quên rồi cơ"
Tô Vân chỉ mong rằng Tô Cầm ở lại cả đời ở nhà họ Lâm, vĩnh viễn không cần trở về.
Tô Tử Uyên với Tô Cầm như hai cây kim trong lòng vậy.
Chỉ cần cô còn ở Tô gia một ngày, chỉ cần nhớ tới anh em nhà này, nhớ tới thái độ của bọn họ, cô đi đường cũng hít thở không thông.
Cũng may Tô Tử Uyên sau khi tốt nghiệp đại học thì dọn ra ngoài ở, mà Tô Cầm toàn ở nhà họ Lâm, trừ bỏ ngày lễ ngày tết mới trở về.
"Chị ở nhà họ Lâm vì dì Lâm là dì ruột của chị.
Dì thích chị, muốn chị ở đó.."
Tô Cầm còn chưa nói xong, đã thấy một người mặc tây trang màu đen đứng ở cửa phòng khách.
Trên mặt người đó cũng không có biểu tình gì, mắt phượng hẹp dài nheo lại, môi mỏng khẽ mở:
"Chỉ sợ người nào đó đổi nơi ở, họ cũng đổi luôn, ảo tưởng mình được ở lại nhà họ Tô thì thật sự thành người họ Tô rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...