Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Cô bé khóc như vậy, rất nhanh thu hút sự chú ý của người lớn.

Nguyễn Hạ cũng không để ý tới cô bé, cô biết tính cách của con trai mình như thế nào, bình thường đối với những cô bé ở tiểu khu đều bảo vệ vô cùng, cho nên, cô cũng không hề nhìn cô bé kia chút nào, đi thẳng đến chỗ Vượng Tử đang có vẻ mặt oan ức và mơ hồ, ôm lấy cậu, cô không nói gì, nhưng đã dùng hành động để biểu lộ rằng cô bênh vực cho con trai mình, Vượng Tử ôm cổ cô, tựa vào người cô, tủi thân gọi mẹ mấy tiếng.

"Có chuyện gì vậy?" Bác gái cau mày đi tới, thấy cháu gái mình khóc đến mức không kịp thở, phản ứng đầu tiên của bà ta là đi đến túm lấy cháu gái: "Cháu làm cái gì vậy, không phải đã nói với cháu rồi sao? Người ta là khách, là em trai, cháu phải chăm sóc em ấy! Cháu so với em ấy còn lớn hơn một tuổi, chẳng lẽ em ấy còn có thể bắt nạt được cháu ư?"

Nguyễn Hạ từ nãy đến giờ không lên tiếng tức giận bởi vì lời nói kia, bề ngoài là bà ta mắng cháu gái của mình, nhưng thực ra là ngầm nói rằng Vượng Tử bắt nạt cô bé.

Dù sao hai đứa trẻ ở chỗ này chơi, người khóc cũng không phải là Vượng Tử.

Dường như đối với người ngoài, ai khóc thì người đó là người bị bắt nạt.


Nguyễn Hạ biết Tống Đình Thâm không thích những người họ hàng này, chính là bởi vì như thế, cô với vẻ mặt lạnh lùng ôm con trai, nói với Tống Đình Thâm: "Anh, chuyện này anh giải quyết đi, tính cách con chúng ta anh còn không biết hay sao? Ở trong nhà người ta làm khách, con chúng ta so với ai khác cũng đều rất ngoan, hôm nay con trai chúng ta nếu thực sự đã bắt nạt cô bé, chúng ta phải dạy dỗ lại con!"

"Ấy, cũng không phải là chuyện lớn gì, trẻ con luôn nghịch ngợm, thích tranh cãi ầm ĩ, đợi qua một lúc lại như thường thôi."

"Đúng vậy đó, con trai thường sẽ nghịch ngợm hơn chút, thôi đến ăn cơm nào."

"Vợ Đình Thâm, không có vấn đề gì đâu."

Mấy người họ hàng thân thích khác thì ba phải, tất cả mọi người đều cho rằng là Vượng Tử quá nghịch ngợm chọc cô bé khóc, lại còn ra vẻ coi việc này không phải là chuyện lớn, trẻ con ấy à, cũng sẽ có lúc tranh cãi thôi, thực sự không nên quá để ý, trẻ con nhà ai mà lại chưa từng cãi nhau một trận với những bạn khác?

Nguyễn Hạ chỉ nhìn chằm chằm Tống Đình Thâm, sau đó cô nhẹ giọng hỏi Vượng Tử: "Cục cưng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, con nói cho mẹ nghe nào."

Cô cũng đã từng trải qua cảm giác thua thiệt này, trẻ con cũng có cảm giác, nếu như bị người khác vu oan cũng cảm thấy rất khó chịu, khó chịu nhất là ngay cả mẹ của mình cũng không tin mình, hoặc nói là sự tin tưởng của bọn họ cũng chỉ vì cái gọi là mặt mũi của người lớn, mà lựa chọn để con của mình chịu thua thiệt.

Vượng Tử cẩn thận nhìn Nguyễn Hạ một chút, bẹp miệng, tủi thân giơ tay ra cho cô nhìn thấy vết đỏ trên cổ tay: "Chị ấy muốn lấy vòng tay của con, con không cho, bởi vì đây là của bà ngoại tặng con, chị ấy ngay lập tức muốn cướp, làm đau tay con. Mẹ, con không có nói dối."

Đương nhiên Nguyễn Hạ biết cậu không nói dối, Vượng Tử thừa hưởng làn da tốt của nguyên chủ, vừa trắng vừa mềm, lúc này trên cổ tay vẫn còn dấu của ngón tay.


Người nhà này rốt cuộc là bị sao vậy, hết bác gái sợ vòng tay của con trai cô, lại đến cô bé này muốn cướp...

Đây dù gì cũng là họ hàng của Tống Đình Thâm, chuyện đã rõ ràng như vậy, cô nhìn chằm chằm Tống Đình Thâm, muốn xem anh sẽ phản ứng như thế nào.

Tống Đình Thâm từ nãy đến giờ không lên tiếng đột nhiên cười, đi đến trước mặt cô bé hơi khom lưng, hỏi: "Em ấy nói là sự thật sao?"

Cô bé thút thít lắc đầu:lUAJZXeYẒ "Cháu không có làm vậy!"

Tống Đình Thâm ừ một tiếng: "Cháu thật sự không muốn có vòng tay vàng sao?"

Cô bé bẹp miệng, nước mặt lại rơi xuống: "Cháu không muốn, cháu cũng không có cầm tay em ấy, là em ấy muốn đẩy ngã cháu, còn đánh cháu nữa."


Tống Đình Thâm nhẹ gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Lúc đầu chú nghĩ mua cho cháu một đôi vòng tay vàng nhưng mà cháu nói không muốn, thôi thì bỏ đi vậy."

Cô bé và bác gái nghe những lời này thì hoàn toàn trợn tròn mắt.

"Cháu..." Dù sao cô bé vẫn còn nhỏ, cô bé vội vội vàng vàng muốn nói gì đó, nhưng bị mẹ của mình bấm mạnh một cái vào mông, chỉ có thể khóc to hơn.

Tống Đình Thâm lại nói với Nguyễn Hạ: "Hạ Hạ, được rồi, gia giáo nhà bác gái rất tốt, làm sao sẽ có đứa bé thèm muốn vòng tay vàng được, cũng không phải là nghèo đến điên rồi."

Tống Đình Thâm cũng không phải là người nói nhiều, điểm ấy thì Nguyễn Hạ hiểu rất rõ, nhưng mà ở nhà bác gái anh đã biểu hiện ra đủ kiểu, dường như không giống với tính cách được biểu hiện ra vào lúc trước của anh, giống như hiện tại, trong ấn tượng của cô Tống Đình Thâm không thể nào nói ra mấy câu như vậy được, nhưng mà anh nói vậy cũng không hề có chút gánh nặng nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận