"Ồ? Nếu Bạch trưởng lão có chuyện muốn nhờ, chỉ cần Dương mỗ làm được, đương nhiên là nghĩa bất dung từ."
Dương Chiến sảng khoái nói, nhưng cũng lưu lại đường sống. Làm được đương nhiên là sẽ nghĩa bất dung từ, nhưng nếu như không làm được, vậy thì cũng chỉ có thể từ chối.
Chẳng qua là vào lúc nói ra lời này, mặc dù Dương Chiến điềm nhiên như không liếc nhìn La Hạo, nhưng trong lòng đã có dự cảm không tốt.
"Kỳ thực cũng không phải là đại sự gì." Bạch trưởng lão cười híp mắt nói: "Gần đây Hạo nhi được tông chủ của Thiên Lan Kiếm Tông chúng ta nhìn trúng, bây giờ đang muốn đi đến Thiên Lan Kiếm Tông nhận sự đào tạo, trở thành đệ tử chân truyền của Thiên Lan Kiếm Tông, trong tương lai có thể kế thừa vị trí tông chủ. Nhưng xưa nay Thiên Lan Kiếm Tông chúng ta chỉ chú trọng kiếm giả duy kiếm, không thể nhiễm tư tình nam nữ..."
"Mà vào lúc tông chủ biết Hạo nhi và thiên kim của Dương tộc trưởng —— Dương Xuân còn có hôn ước, đặc biệt bảo lão phu mang theo thủ dụ xuống núi tìm Dương tộc trưởng. Hi vọng Dương tộc trưởng có thể giải trừ hôn ước của quý thiên kim và Hạo nhi."
"..."
Nói thật, kỳ thực Dương Chiến cũng đã đoán được.
Dù sao thì La Hạo cũng là tôn tử của thế giao hắn, ngoại trừ hôn ước được ước định vào trước đây, cũng không có giao lưu gì với hắn và Dương gia. Thế mà bây giờ La Hạo lại dẫn trưởng lão Thiên Lan Kiếm Tông đến tìm hắn, cũng chỉ có một khả năng, đó là giải trừ hôn ước.
"Ầm!!!" Nội lực của Dương Chiến mãnh liệt như thủy triều, mơ hồ hóa thành một con thần sư vàng óng ở sau lưng, lực áp bách to lớn tràn ngập toàn bộ đại viện, mang theo cơn giận làm cho người ta sợ hãi.
"Trưởng lão có biết, chuyện từ hôn có bao nhiêu đả kích với danh tiết của nhà gái hay không?"
"Điểm này, còn xin Dương tộc trưởng thứ lỗi."
Nụ cười trên mặt của Bạch trưởng lão không đổi, đồng thời ở trên người cũng bộc phát ra kiếm khí sắc bén, mơ hồ hóa thành một thanh trường kiếm bạch ngọc sau lưng, cắt đứt khí thế của Dương Chiến.
Tuy song phương đều là tu vi cảnh giới Hậu Thiên viên mãn —— Đăng Phong Tạo Cực, nhưng Bạch trưởng lão lại là trưởng lão Thiên Lan Kiếm Tông, võ công tuyệt học của Dương Chiến không thể sánh được. Nếu như hai người thật sự đánh nhau, Bạch trưởng lão vô cùng tự tin có thể trấn áp Dương Chiến, cho nên lúc này mới không tỏ ra sợ hãi.
Nhưng Dương Chiến là ai? Thứ quý giá nhất đời hắn chính là đứa con gái này, làm sao còn để ý nhiều như vậy?!
"Ngươi!" Hư ảnh kim sư càng thêm ngưng thực, khí thế của Dương Chiến cũng cao dần lên, chiếc ghế gỗ đào đã bị kình khí của hắn làm vỡ nát. Hiển nhiên là đã giận mất trí, sắp động thủ không tiếc bất cứ giá nào.
Nhìn thấy Dương Chiến phản ứng kịch liệt như thế, Bạch trưởng lão cũng hơi bất ngờ. Nhưng thân là trưởng lão Thiên Lan Kiếm Tông, hắn không thể rụt rè vào lúc này, đương nhiên cũng tăng khí thế theo, chuẩn bị dùng đao thật thương thật đánh một trận với Dương Chiến. Nhưng đúng lúc này, ở ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng kêu khẽ.
"Cha!"
Trong nháy mắt, khí tức vốn đạt đến cực hạn của Dương Chiến trở nên trì trệ, cuối cùng lui về như thủy triều.
"Xuân nhi, sao con lại tới đây?"
"Cha, không có việc gì đâu."
Dương Xuân sải bước vào phòng nghị sự, không giống với vẻ uể oải thất lạc lúc bên hồ, lúc này nàng tươi cười rất rạng rỡ. Sau khi trang điểm mặc dù nhìn qua còn rất nhỏ, nhưng đã có tư sắc mỹ nhân, chẳng qua là đôi mắt sắc bén lại làm cho ngũ quan vốn nhu hòa trở nên cương nghị.
"Từ hôn mà thôi, kỳ thực ta cũng không thèm để ý, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài..."
"Không có việc gì đâu, cha!" Dương Xuân dứt khoát kiên quyết nói: "Thanh danh của con vốn đã không tốt, thêm thanh danh bị từ hôn cũng không sao."
Dương Chiến còn chưa nói gì, Bạch trưởng lão đã vui mừng nói: "Quý thiên kim quả nhiên là hiểu rõ đại nghĩa!"
"Hơn nữa..."
Lời còn chưa dứt, Dương Xuân đột nhiên quay đầu, nhìn về phía La Hạo bên cạnh Bạch trưởng lão.
"Trời không tuyệt đường người, ta còn muốn tiếp tục truy tìm võ đạo. Đến lúc đó, một tên gia hỏa bị ta hành hung khi còn bé, có xứng với ta hay không, còn phải nói hay sao!"
Nói đến đây, thanh niên tên là La Hạo lập tức đen mặt.
Đây là lịch sử đen tối mà hắn vẫn luôn né tránh, trước đây ông nội định để cho hắn và Dương Xuân bồi dưỡng tình cảm, bảo hắn tới Dương gia ở một tháng. Khi đó Dương Xuân cũng không phải là phế vật như bây giờ, mà là thiên kiêu chi nữ của Dương gia, hơn nữa còn tương đối bạo lực.
Ở trong đoạn thời gian đó, hắn cơ hồ mỗi ngày đều bị đánh...
Nghĩ đến đây, sắc mặt của La Hạo lập tức vặn vẹo: "Dương Xuân, ngươi còn tưởng đây là năm năm hay trước sao. Bây giờ ngươi chỉ là một phế vật cỏn con, mà ta thì là đệ tử chân truyền của Thiên Lan Kiếm Tông, ngươi hãy tự biết thân biết phận! Bây giờ là ngươi không xứng với ta! Hiểu chưa?!"
"Ha ha." Dương Xuân chỉ cười lạnh, cũng lười nhiều lời với La Hạo, mà Dương Chiến thấy tình thế biến thành như vậy, cũng biết là không thể vãn hồi chuyện từ hôn này, đành phải gật đầu.
"Cũng được, hôn ước này vốn chỉ là lời say rượu của ta và lão La, muốn hủy thì hủy đi."
"Nếu thế, sau này mời Dương tộc trưởng công bố là Hạo nhi nhà ta từ hôn quý thiên kim, nếu không sẽ làm hại tới thanh danh của Hạo nhi nhà ta. Tông chủ cũng đang chú ý đến chuyện này, hi vọng là Dương tộc trưởng sẽ không để cho tông chủ thất vọng." Bạch trưởng lão cười như không cười, nói lời uy hiếp.
"Đây là chuyện đương nhiên."
Sau khi hoàn thành mục đích, Bạch trưởng lão bèn dẫn La Hạo rời khỏi Dương gia, mà lúc hai người mở cửa lớn ra, âm thanh của Dương Xuân vang lên ở phía sau.
"La Hạo, nhiều nhất chỉ ba năm, ta nhất định sẽ tự mình đến Thiên Lan Kiếm Tông, chờ ta!"
"Hừ"
"không biết tự lượng sức mình."
Bạch trưởng lão khinh thường cười một tiếng, mà La Hạo thì tức giận nói nhỏ, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
- --
Đoạn tình tiết này, hoàn toàn rơi trong mắt của Trần Khuynh Địch đang ở trong Dương gia.
Sau đó hắn nhìn Bạch trưởng lão và La Hạo rời đi bằng ánh mắt đồng tình, bất đắc dĩ thở dài: "Không ngờ được lại là kịch bản từ hôn, hai người này coi như đã xong đời."
Theo loại kịch bản này, không đến ba năm, xem chừng là chỉ cần khoảng hai năm, thanh niên tên là La Hạo kia sẽ bị nhân vật chính quật khởi đè xuống đất đánh đập.
"Mặc kệ, so với chuyện này..." Trần Khuynh Địch nhìn phương hướng Dương Chiến rời đi, vận khinh công đuổi theo.
"Tranh thủ thời gian trao đổi bảo vật gia truyền tới tay mới đúng."
Thời gian không chờ hắn, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ sợ rằng hắn sẽ bị bị hệ thống xoá bỏ!
Sau khi trở lại mật thất bế quan của bản thân, nghĩ đến con gái mà thê tử lưu lại, Dương Chiến bất đắc dĩ thở dài.
"Nên làm như thế nào cho phải a." Dương Chiến không khỏi thống hận sự bất lực của mình, không chỉ không cứu được thê tử, ngay cả đứa con gái mà nàng lưu lại cũng không thể bảo vệ.
Đi đến một bức tường trong mật thất, Dương Chiến tùy ý ấn mấy lần lên tường gạch, tiếp theo bức tường liền nứt ra, lộ ra một không gian nho nhỏ, ở bên trong đặt một quyển sách có trang bìa ố vàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...