"Đại Lôi Âm Tự chú trọng vào một chữ duyên, cho nên Long Tượng Bàn Nhược Công được Bàn Nhược Đường đặc biệt để ở đây. Chẳng qua là thứ đặt ở trung tâm di tích này, kỳ thực không phải là Long Tượng Bàn Nhược Công, mà là một bản tuyệt học Đại Lôi Âm Tự khác, đây chính là thủ thuật che đậy của Đại Lôi Âm Tự.
Dương Xuân cẩn thận từng li từng tí đi vào đống đổ nát, sau khi vòng qua một bức tường cao, nhìn thấy một chỗ miếu cổ.
Trước miếu có hai ngọn đèn xanh, phát ra ánh sáng nhạt. Có một gốc cổ thụ bồ đề cắm rễ trên bậc thang, cứng cáp như một con rồng, nhưng dường như đã chết, thân cây khô khốc, trên cây có vô số lá khô. Trong một mảnh lá cây màu vàng, chỉ có thể mơ hồ thấy vài chiếc lá màu xanh, chập chờn theo gió, giống như ngọc bích được giấu giếm.
"Đây là..." Cửa miếu mở rộng, ở bên trong không có đồ vật gì, chỉ có thể nhìn thấy một tòa tượng Phật bằng đá phủ bụi bặm thật dày, nằm ở chính giữa miếu. Ánh mắt như cười mà không phải cười nhìn xuyên qua đại môn rơi thẳng vào Dương Xuân, khiến cho Dương Xuân sinh ra ảo giác kỳ diệu: "Tòa tượng Phật kia đang nhìn ta!"
"Xú nha đầu?"
"Ờ! Sao, sao vậy tiểu Yêu?"
"Không có gì, ta thấy ngươi đột nhiên ngây ngẩn cả người. Được rồi, đừng ngây ra đấy, mau vào. Đây là cơ duyên của ngươi, nếu bỏ lỡ thì sẽ không thể hối hận."
"Cơ duyên?"
"Không sai, chớ xem thường tòa miếu cổ này, nghe đồn năm đó thủ tọa Bàn Nhược Đường đã ngộ ra Phật tính dưới gốc cây bồ đề trước miếu, trở thành Võ Đạo Tông Sư. Ở dưới cái bệ của của tòa tượng Phật kia, cất giấu Đại Uy Thiên Long La Hán Quyền, cũng là một phần cơ duyên mà vị thủ tọa kia lưu lại..."
Dương Xuân hơi nghi hoặc nháy nháy mắt: "Tiểu Yêu, ngươi biết cũng quá rõ đi."
"A, chuyện này sao." Âm thanh của tiểu Yêu chợt trở nên lúng túng: "Ngươi cũng biết, ta là yêu tộc, kỳ thực năm đó ta nhìn thấy chuyện này trong tộc tàng."
"Tộc tàng?"
"Ừ, bởi vì căn cứ ghi chép trong tộc tàng, phân viện của Đại Lôi Âm Tự này, chắc, đại khái, có lẽ chính là nơi mà năm đó Cửu Mệnh Miêu nhất tộc ta công chiếm, bản chính của Đại Uy Thiên Long La Hán Quyền cũng là do chúng ta phát hiện ra, chẳng qua là yêu tộc chúng ta không tu được võ công tuyệt học của nhân loại, cho nên không lấy đi."
"Ấy." Dương Xuân lập tức bó tay, lắc đầu bất đắc dĩ, cũng không xoắn xuýt chuyện này nữa, trực tiếp nhanh chân chạy về phía miếu cổ.
Mà ở một bên khác, Trần Tiêm Tiêm thì ù ù cạc cạc bị cuốn vào một tòa trận pháp trong lúc thăm dò di tích, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trong một mật thất.
"Nơi này là..." Trần Tiêm Tiêm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở trong tòa mật thất này, có một bức tượng Phật bằng vàng to lớn đứng sừng sững, cao chừng sáu trượng, tỏa ra một cỗ ý cảnh võ đạo —— bất động, bất hủ, dường như có thể chi phối quá khứ tương lai.
"Thông Thiên Phù Đồ?" Trong đan điền, Trần Tiêm Tiêm rõ ràng phát giác ra được, Thông Thiên Phù Đồ trong cơ thể —— chỗ dựa lớn nhất của nàng sau khi nhìn thấy bức tượng Phật bằng vàng thì lập tức run rẩy. Cũng làm cho trong lòng của Trần Tiêm Tiêm ngộ ra: đây là cơ duyên của nàng, cũng là duyên pháp mà nàng giành được.
Cùng lúc đó, Long Ngạo Thiên cũng một đường quá quan trảm tướng, hãm hại người khác, lúc này mới đi tới chỗ sâu nhất của di tích trước ba người kia một bước. Mà ở nơi đó, có một bộ khô lâu vàng óng, đang chắp tay trước ngực ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, trước người trưng bày một quyển sách đầy bụi bặm.
"Chính là nó!" Long Ngạo Thiên nhanh chân đi về phía trước, trực tiếp cầm sách lên. Sau khi nhanh chóng xem một lượt, lập tức nở một nụ cười hài lòng.
"Tuy không phải là Đại Uy Thiên Long La Hán Quyền, nhưng cũng là một bản võ học ẩn chứa chân ý của nó. Có thứ này, Long Tượng Thiên Pháp của ta hẳn là có thể tiến thêm một bước! Xem ra tòa di tích này không chôn giấu Đại Uy Thiên Long La Hán Quyền, chỉ có thể nói là có một chút tiếc nuối. Nhưng không sao, có thứ này, ta vẫn có thể nhất phi trùng thiên!"
Long Ngạo Thiên quay người lại nhìn về phía bộ khô lâu màu vàng, đây chính là kim thân xá lợi mà đại tăng của Phật tông lưu lại, có thể phụ trợ tu luyện võ công cao thâm của Phật tông, tuyệt đối là làm ít ăn nhiều. Tuy hắn không thể hoàn toàn luyện hóa nó trong thời gian ngắn, nhưng cho dù chỉ luyện hóa một phần, cũng có thể khiến cho thực lực tăng mạnh.
"Tốt! Phi thường tốt!"
"Ba tên ngớ ngẩn Triệu Hạo, Diệp Lương Thần, Âu Dương Phong còn muốn tranh cơ duyên với ta, nhưng không ngờ được tất cả cơ duyên đều đã rơi vào tay Long Ngạo Thiên ta!"
"Ta quả nhiên là thiên mệnh chi tử! Cho dù là Trần Khuynh Địch, sau này cũng không phải là đối thủ của ta!"
Trong lúc đám võ giả đang chém giết tranh đoạt tại di tích Vạn Tượng Sơn, không có ai chú ý tới, bầu trời vốn trong xanh lại trở nên âm trầm.
Mây đen trên bầu trời quay cuồng, khuếch tán ra nhiệt lượng cực kỳ khủng bố, dường như là mặt trời bùng nổ, cách xa vô số dặm vẫn có thể cảm giác được ba động khủng bố. Tiếp theo mây đen nổ tung, sấm chớp cuồn cuộn giữa. Sau đó mây đen tách ra, có một chiếc chiến hạm đầu rồng phá mây mà ra, đáp xuống ngay trên di tích.
"Bẩm điện hạ, đã đến."
"Ừm." Thái tử Hoành Xương —— ngày trước đã từng đánh một trận với Trần Khuynh Địch —— chắp hai tay sau lưng, đứng ở phía trước nhất trên boong chiến hạm.
Một con hắc long nhỏ do cương khí tạo thành lượn vòng quanh người, tản ra khí thế Luyện Thần Phản Hư bàng bạc viễn siêu đám người Long Ngạo Thiên. Cũng chỉ có Trần Khuynh Địch mới có thể chống lại hắn, nhưng vẫn hơi kém một chút.
Chung quy thì Thuần Dương Cung chỉ là thánh địa võ đạo mới tấn thăng, so với mấy thế lực bài danh ở phía trên thì vẫn thiếu vài phần nội tình, mà đương nhiên là đệ tử Thuần Dương Cung cũng thế. Đặt ở ngoại giới đương nhiên là rất mạnh, nhưng đặt trong thánh địa võ đạo cùng cấp độ, vẫn yếu hơn mấy phần.
Võ giả cảnh giới Luyện Thần Phản Hư như thái tử Hoành Xương, mới thật sự là thiên chi kiêu tử đứng sừng sững tại đỉnh phong!
"Tin tức không sai chứ? Nữ tử Dương gia kia đã tiến vào nơi này?"
"Vâng điện hạ, hơn nữa hình như tu vi của đối phương cũng đã tiến bộ không ít, đã là cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa."
"Vậy sao." Tâm tình của thái tử Hoành Xương không chấn động một chút nào, trong mắt của hắn, Xuất Thần Nhập Hóa hay Đăng Phong Tạo Cực đều không có bất kỳ ý nghĩa gì, dù sao cũng chỉ là cảnh giới Hậu Thiên mà thôi. Đừng nói là Hậu Thiên, cho dù là Tiên Thiên, người có thể lọt vào ánh mắt của hắn cũng rất ít, Đạo Tử Thuần Dương mà hắn gặp mặt vào mấy tháng trước cũng được tính là một người.
"Nơi này cũng rất gần Thuần Dương Cung phải không?"
"Không sai."
"Rất tốt, xem ra lần này chúng ta vẫn có cơ hội chạm mặt." Thái tử Hoành Xương cười lạnh một tiếng, rất nhanh liền nhìn về di tích Đại Lôi Âm Tự dưới chân, phân phó nói: "Phái người đi xuống, khống chế toàn bộ di tích. Ta sẽ tự mình đi vào bắt nữ tử Dương gia kia, là người mang dòng máu hoàng gia, không thể để cho nàng đi ra ngoài."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...