Phản Diện Siêu Cấp

Nghe nói nếu thành tích thi văn có thể đạt đến tiêu chuẩn nhất định, thì sẽ được Nho gia chú ý, từ đó cũng sẽ lên như diều gặp gió.

Nói tóm lại, đây là một cái thế giới tràn đầy kỳ ngộ, chỉ xem là bản thân có thể nắm chắc hay không!

"Ta phải cố gắng lên! Ba tháng trước ta đã đột phá cảnh giới Hậu Thiên, nhất định phải đột phá đến cảnh giới thứ hai của Hậu Thiên —— Tiểu Hữu Sở Thành —— trước khi thi đồng sinh.!"

...

Ba ngày sau, ở ngoài Thành Thượng Kinh.

"A a..." Người này ủ rũ cúi đầu, sắc mặt tái nhợt. Chỉ xem từ bề ngoài mà nói, thậm chí là không nhìn ra, kỳ thực hắn là đệ tử Đạo Tử chân truyền của thánh địa võ đạo Thuần Dương Cung, ngược lại còn giống như là một thiếu niên chán nản có gia đạo sa sút.

"Phải làm sao đây, vốn còn mười năm để sống, bây giờ chỉ còn năm năm. Hệ thống muốn đưa ta vào chỗ chết a..."

"Nếu không, dứt khoát tìm một cành cây treo cổ cho xong, cuộc sống này coi như là bỏ đi."

Thành Thượng Kinh tọa lạc ở phía bắc hoàng triều Đại Càn, ở trong châu Bắc Nguyên, chính là một châu ở gần vương đình Bắc Nhung nhất trong quốc thổ. Mà vương đình Bắc Nhung thì là cừu địch hơn ngàn năm qua của hoàng triều Đại Càn. Ngày xưa vào lúc hoàng triều Đại Càn cường thịnh nhất, đã từng suất quân giết vào nội địa của vương đình Bắc Nhung, nhưng bây giờ thì hoàng triều Đại Càn đã không còn sự rầm rộ khi đó.


Bây giờ vương đình Bắc Nhung được tạo thành từ tám bộ tộc lớn, ở dưới trướng có mấy trăm bộ tộc nhỏ, quốc lực đang ở vào thời kỳ đỉnh cao, cơ hồ hàng năm đều giao thủ với hoàng triều Đại Càn.

Bởi vậy nên hoàng triều Đại Càn mới dựng đế đô ở phía bắc, có ý nghĩ là thiên tử thủ cửa bắc, Vương lo xã tắc.

"Dừng lại! Người nào?" Ở ngoài cửa thành, một binh sĩ mặc thiết giáp đột nhiên lên tiếng, ngăn cản Trần Khuynh Địch đang ngơ ngác muốn đi vào thành.

"Hả?" Trần Khuynh Địch sững sờ, bị binh sĩ thủ vệ rống một tiếng, lúc này hắn mới bừng tỉnh khỏi sự ngơ ngơ ngác ngác trong ba ngày nay.

"Chết tiệt." Sắc mặt của Trần Khuynh Địch khó coi, hung hăng vỗ vỗ vào mặt, chỉ cảm thấy hơi mất thể diện.

Hệ thống cũng rất nham hiểm, hắn vừa hoàn thành một nhiệm vụ chính tuyến thì đột nhiên công bố tin tức mới, còn ban bố một nhiệm vụ mới. Tất cả đều bức hắn về phía tử lộ, loại hết khổ lại sướng đảo ngược này khiến cho Trần Khuynh Địch không kịp chuẩn bị, trực tiếp rơi vào tâm ma.

Đây cũng là lí do mà bây giờ hắn chật vật như thế.

"Một chút chuyện nhỏ như này đã muốn phá vỡ ta? Như vậy sao được..."

"Này! Thành thật một chút! Rốt cuộc ngươi là ai! Từ đâu tới! Mau nói!" Binh sĩ thủ vệ nói không có một chút khách khí, thân là hộ vệ của Thành Thượng Kinh, tính tình của bọn hắn cứng rắn hơn chỗ khác. Dù sao thì nơi này cũng là đế đô của hoàng triều Đại Càn, cho dù nói là chỗ phồn hoa nhất trong thiên hạ cũng không đủ.

"Ta sao." Trần Khuynh Địch suy nghĩ, lục soát trong túi bên hông một lát, cuối cùng lấy một tấm lệnh bài ra ném cho hộ vệ.

"Hả? Đây là...!!!" Hộ vệ chân mềm nhũn, suýt nữa là trực tiếp quỳ xuống. Hắn làm sao lại không nhận ra tấn lệnh bài này, đó chính là lệnh bài thân phận của dòng chính Trần gia —— một trong tứ đại gia tộc của đế đô!

Thân là hộ vệ đế đô, bọn hắn không e ngại thế lực ngoại lai, bởi vì nơi này là hoàng triều Đại Càn, là rồng tới cũng phải cuộn lại, là hổ tới cũng phải nằm xuống. Nhưng nếu là thế lực nhà mình, vậy thì lại hoàn toàn khác biệt. Ví dụ như người Trần gia, không cần làm gì hắn cả, chỉ cần nói một câu cho lãnh đạo trực tiếp của hắn, vị trí của hắn sẽ không còn.

Thế là hộ vệ trước đó vặn hỏi Trần Khuynh Địch trực tiếp quỳ một chân trên đất, thấp giọng nói:

"Là thuộc hạ có mắt không biết Thái Sơn, mong công tử thứ tội!"


"Không sao, ngươi đã tận chức trách, đi xuống đi." Trần Khuynh Địch lắc lắc đầu, đương nhiên là hắn biết rõ ý nghĩ của hộ vệ, chẳng qua là hắn cũng không tính toán, mà trực tiếp sải bước đi vào Thành Thượng Kinh.

"Trần gia a..." Ba ngày nay, hắn cũng không phải không làm gì cả, tuy nhập tâm ma khiến cho hắn trông vô cùng chật vật, nhưng cũng làm cho cả thể xác và tinh thần của hắn vùi vào nhiệm vụ của hệ thống. Đối với cái nhiệm vụ hệ thống gặp quỷ kia, kỳ thực là hắn đã có một chút đầu mối.

"Dù sao hệ thống chỉ yêu cầu ta nhục mạ Trần Tiêm Tiêm một hồi, nhưng không nói nhất định phải dùng thân phận chân thật đi mắng. Ta cứ đổi một khuôn mặt khác, sau đó hung hăng mắng nàng một trận, như vậy không được sao?"

Đến lúc đó là có thể hoàn thành nhiệm vụ, cũng có thể không gây ra sự cừu hận của nhân vật chính.

Không phải là rất hoàn mỹ sao?

"Tích, hệ thống nhắc nhở: ngươi thật là một tên tiểu quỷ cơ linh."

"Tích, bổ sung nhiệm vụ: Mời kí chủ dùng thân phận chân thật hoàn thành nhiệm vụ, nếu sẽ không coi như là nhiệm vụ thất bại."

Trần Khuynh Địch: "..."

Tại Thành Thượng Kinh, trong phủ đệ Trần gia.

"Phu nhân! Có tin tức tốt! Công tử đã trở về từ Thuần Dương Cung!"

Trong thâm viện Trần gia, đại phu nhân Trần gia vừa dùng xong bữa sáng đã nhận được tin tức Trần Khuynh Địch đi tới Thành Thượng Kinh.


Phải biết rằng Trần gia là một trong tứ đại gia tộc của Thành Thượng Kinh, trong nhà có vô số môn khách, dòng chính, dòng thứ, hơn nữa còn có vô số đệ tử trở thành quan viên của hoàng triều Đại Càn, nhân mạch trải rộng ra toàn bộ hoàng triều. Xứng đáng là một gia tộc thâm căn cố đế ở Thành Thượng Kinh, mà Trần Khuynh Địch cũng không tận lực giấu giếm, cho nên tin tức rất nhanh chóng liền truyền đến tai của đại phu nhân.

"Con ta đã trở về?!" Đại phu nhân kinh ngạc nói, bỗng nhiên đứng lên, đầy vẻ kích động nói: "Quá tốt rồi! Trở về thật đúng lúc!"

Gần đây, cuộc sống của đại phu nhân tương đối không được như ý. Mà truy cứu nguyên nhân, không gì ngoài tiểu nha đầu bị bà chèn ép nhiều năm kia, không biết gần đây đạt được kỳ ngộ gì, vậy mà thoáng chốc đã trở thành võ giả cảnh giới Hậu Thiên, hơn nữa còn có tu vi Tiểu Hữu Sở Thành.

Nếu chỉ vẻn vẹn như thế thì còn không đủ gây sợ, phiền toái chân chính là, tiểu nha đầu kia quật khởi hình như đã kích thích một ít lão nhân thần kinh ở trong tộc. Vì tranh quyền đoạt lợi với bà, vậy mà âm thầm ủng hộ nha đầu kia, áp chế ngược lại bà, làm cho bà vô cùng chật vật.

Hôm qua bà còn vụng trộm phái thích khách đi giết chết tiểu nha đầu kia, kết quả là cả một đêm thích khách cũng chưa trở lại...

Chẳng qua là bây giờ, có rất nhiều phiền muộn ở trong lòng đều đã tan thành mây khói theo tin tức "Đại công tử đã trở về". Sau khi hưng phấn, đại phu nhân không quan tâm đến dáng điệu, cười lên ha hả ở trước mặt rất nhiều gia nô.

"Tốt! Tốt! Đám lão bất tử kia đều là cỏ đầu tường, năm đó có không ít người xâm chiếm gia sản của nha đầu kia với ta, bây giờ lại tiến hành đối phó ta, hừ! Chờ con ta trở về, phải thanh toán từng người. Truyền mệnh lệnh của ta, treo đèn dán giấy đỏ trước cửa, bảo tất cả con em gia tộc đi ra ngoài, chuẩn bị nghênh đón đại công tử trở về!"

"Vâng!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui