"Kí chủ, kí chủ ~ Tỉnh lại mau ~ kí chủ? Đừng ngủ nữa ~~~~ ây! Kí chủ ~ dậy đê ~ "
Một trận om sòm không ngừng vang lên khiến cô gái đang nằm trong khoang ngủ vô thức chau mày, nhưng không tỉnh lại.
Thế nhưng, âm thanh kia chẳng buông tha cho cô, vẫn kiên nhẫn gào mồm như cũ.
Qua tiếp một tháng, âm thanh ấy cuối cùng cũng im bặt.
Rốt cục thế giới lắng xuống.
Giữa cơn mê man, Trần Nhữ Tâm như rơi vào biển sâu, mơ hồ thấy rõ chút ánh sáng phía trên, nhưng toàn thân vẫn chẳng thể nhúc nhích nổi.
Cô chờ rất lâu, lâu đến độ cô không còn cảm giác được sự xoay vần của thời gian nữa.
Cuối cùng, nguồn sức mạnh níu lấy thân thể cô đã thả lỏng không ít.
Cô bắt lấy trục bánh xe biến tốc nhanh chóng rời đi, rốt cục cũng có được tri giác.
Nhiệt độ trong khoang ngủ rất thấp.
Người con gái đang ngủ say bên trong hơi co mình.
Lông mi như cánh bướm, bỗng run run...
Khoảnh khắc ấy khi mở mắt ra, cô còn chưa tỉnh hẳn, vẫn không thể phân biệt tình cảnh của bản thân.
"A! Cuối cùng kí chủ cũng dậy rồi ~ Cô còn bất tỉnh nữa là nhiệm vụ sẽ thất bại đó!" Một giọng nói đơn giản quen thuộc vang lên trong biển kí ức.
Ầm ầm ĩ ĩ, rất om sòm.
"Đừng ồn nữa." Tiềm thức Trần Nhữ Tâm dần tỉnh táo lại.
Chẳng qua cơ thể vẫn rất cứng ngắc, tựa hồ đã ngủ lâu lắm rồi.
Cô còn nhớ mình bị Nigel tính kế trước khi mất đi ý thức...Đây cứ như chuyện mới vừa xảy ra ngày hôm qua vậy.
"...Đã qua 10 năm rồi nha kí chủ." Cảm ứng được suy nghĩ của cô, hệ thống không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở, "Phải nói là 10 năm 10 tháng."
"...Gì cơ?" Trần Nhữ Tâm nhăn ấn đường, lại vô tình hỏi trong tiềm thức: "Alfonso đâu?"
"Vẫn sống á ~ Cơ mà tình hình hơi bất ổn.
Kí chủ phải cẩn thận nha ~" Chẳng biết vì sao Trần Nhữ Tâm lại nghe được sự hả hê trong giọng nói của hệ thống.
Có lẽ...là ảo giác nhỉ.
Trần Nhữ Tâm nhìn phía trên, cũng phát hiện mình đang ở trong một khoang ngủ đặc biệt.
Khoang ngủ của cô vốn không mở ra được.
Hiện tại cơ thể cô căn bản khó nhúc nhích, vậy nên cô tạm thời không thể tự rời khỏi khoang ngủ này.
"...Tôi đang ở đâu đây?" Trần Nhữ Tâm hỏi hệ thống trong tiềm thức.
Hệ thống trả lời: "Cung điện đế quốc Augustus, phải rồi ~ bây giờ cô là hoàng hậu của đế quốc Augustus ~"
Được Alfonso cứu ư?
E rằng Nigel vốn là người phe quân đội liên bang, Alfonso...chắc không có chuyện gì nhỉ?
Trên thế giới này, người làm tổn thương anh hình như không có.
Chẳng qua vì anh chủ quan nên mới trúng chiêu của Nigel, sợ là mang đến phiền toái không nhỏ cho anh.
Nghĩ tới đây, Trần Nhữ Tâm đột nhiên nhớ ra...10 năm, vậy thì chắc Phó Ninh Vi cũng đã đến thế giới này rồi.
Dựa theo quỹ đạo phát triển nguyên tác, Alfonso có thể dễ dàng giết chết Dạ Lan và Phó Ninh Vi, đứa con số mệnh của thế giới.
Lần này, bất kể thế nào cô cũng muốn ngăn cản sự tình như vậy xảy ra.
Ánh mắt Trần Nhữ Tâm rất bình tĩnh, lại lộ vẻ kiên định.
Chẳng biết từ bao giờ, tình cảm đối với anh đã bắt đầu chậm rãi gợn sóng.
Trần Nhữ Tâm muốn anh sống tốt, đừng nhân lúc cô không hề hay biết mà lặng lẽ rời khỏi thế giới này.
Có lẽ tại thế giới trước, đối với cô mà nói, sự ra đi thầm lặng của anh không hẳn là không có cảm giác gì.
Trái lại, đó là lần đầu tiên Trần Nhữ Tâm cảm nhận được nỗi đau đớn nơi đầu quả tim.
Vậy nên, lần này, dù có thế nào cô cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Không phải bởi vì nhiệm vụ của bản thân, mà là bởi vì anh...Alfonso, bây giờ anh sao rồi?
...
Augustus, phòng họp Nguyên Lão viện.
Alfonso ngồi trên ngai vàng cao cao, mắt lạnh nhìn điệu bộ mỗi người một ý phía dưới.
Sự chuyên chế của Augustus đã châm ngòi lên lòng bất mãn của đa số chủng tộc.
Chẳng qua bọn họ tức mà không dám hó hé gì.
Còn đám bô lão Augustus cũng có vài thành viên mang một chút mâu thuẫn với Alfonso.
Do vậy, trong hội nghị như thế, những người này luôn bày tỏ thái độ khắc nghiệt trước chính sách tàn bạo bên phía đối phương, tranh luận gay gắt, bài xích nhau.
Thế nhưng, chút chuyện này Alfonso đều thấy rõ hết, chỉ cần không đả động đến trình độ căn cơ của anh, anh sẽ không quản.
Trong nguyên lão viện, chẳng ai nhìn thấu được thái độ vương bọn họ.
Chỉ biết rằng vương bọn họ lãnh khốc vô tình, thuận người hưng thịnh nghịch người suy tàn, giữa dải ngân hà không một chủng tộc nào dám chống đối.
Hội nghị vẫn còn tiếp tục.
Alfonso lạnh lùng thờ ơ xem bọn họ tranh chấp, không nói một câu.
Hết thảy trước mắt chỉ như trò khôi hài.
Nếu cái chức quốc vương không do Nguyên Lão viện lập nên thì hôm nay anh cũng chẳng ngồi ở đây nghe đám người kia khắc khẩu tào lao.
Thế nhưng, ngay khi tâm tình Alfonso treo lửng lơ, sát ý bắt đầu lan tràn như nước thì đột nhiên đáy mắt chết chóc của anh bỗng thay đổi chỉ trong khoảnh khắc, trên mặt anh lộ vẻ khó tin, sát ý toàn thân cũng lập tức rút đi như thuỷ triều.
Trong phòng họp bỗng dưng lặng ngắt như tờ, bọn họ chỉ trông thấy vương rời đi tức thì.
Dáng vẻ kia, cái dáng vẻ mang tâm trạng nôn nóng, còn cả niềm vui sướng nữa.
Đúng vậy, vui sướng.
Đã cách nhiều năm mà vẫn có thể thấy được tâm trạng như thế từ trên người vương của bọn họ.
Hình như...Mười năm trước khi ban bố pháp lệnh, bọn họ chưa bao giờ thấy vị hoàng hậu kia xuất hiện bên cạnh vương.
Lúc ấy, họ cũng chưa từng thấy hơi thở nào khác ngoại trừ thô bạo và tàn nhẫn từ trên người vương.
...Vì vị hoàng hậu kia trở về rồi sao?
Suy đoán này chỉ xuất hiện trong lòng vài vị nguyên lão đã biết sự tình năm đó.
Trong lòng họ lại cảm khái, có lẽ...tình hình Augustus sẽ được thay đổi, đó chắc chắc là chuyện khiến người ta vui nhất.
...
Cấm địa cung điện.
Nhóm vệ binh đột nhiên thấy vương xuất hiện, trong lòng kinh ngạc, ngoài mặt lại không biểu hiện ra, cung kính nửa quỳ hành lễ.
Alfonso chẳng rảnh rang bận tâm những thứ khác.
Anh đi vào cánh cửa kia, xem hệ thống điều khiển khoang ngủ, ngừng bước.
Đó là một tâm trạng thấp thỏm bất an, chỉ sợ đến cùng sẽ hụt hẫng một hồi.
Cùng lúc ấy, nhân cách khác bắt đầu giành quyền khống chế cơ thể.
Alfonso nhíu mày, nhưng vẫn yên lặng rút về sau.
10 năm nay, Genesis hiếm khi đi ra, chỉ lúc nào bản thể gặp nguy hiểm hoặc tinh thần của anh sắp sụp đổ thì hắn mới đột ngột xuất hiện khống chế thân xác, ép anh lâm vào hôn mê sâu.
Hiện tại, cũng vì đối phương cảm giác được điều gì nên mới xuất hiện.
Sâu trong con ngươi tử la lan của Genesis thật bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh kia ẩn giấu vài phần xúc động.
Hắn bước chân vào khoang ngủ.
Còn Trần Nhữ Tâm vì tán gẫu cùng hệ thống quá lâu, tinh thần hơi mệt mỏi nên đã nhắm mắt dưỡng thần.
Bấy giờ cũng bất tri bất giác ngủ say.
"...Quả nhiên, là ảo giác ư?" Genesis khẽ thì thầm.
Đáy mắt lại không thể che hết sự lạc lõng.
Ngay khi hắn muốn giao quyền khống chế thân xác thì lại trông thấy người ngủ trong khoang hơi hơi nhíu mày...hệt như bị bóng đè.
Đồng tử Genesis co rụt.
Tay lại bắt đầu run.
Hắn hít một hơi thật sâu, buộc mình phải tỉnh táo lại, sau đó vẻ mặt không đổi mở mật mã thâm ảo phiền phức kia.
Âm thanh nhắc nhở réo rắt trôi qua.
Genesis không dám đụng vào cô.
Hắn chỉ nhìn cô không chớp mắt, rất sợ hết thảy vừa rồi chỉ là ảo giác của chính hắn.
Trần Nhữ Tâm ngủ không yên, vô số hình ảnh nhảy loạn lên trong đầu.
Cô còn chưa kịp thấy rõ thì chúng đã như thuỷ tinh rơi trên mặt đất, chỉ còn mảnh vụn vương vãi.
...Không.
Trần Nhữ Tâm khẽ nhúc nhích, hệt như đang níu lấy điều gì.
Genesis nắm tay cô, lạnh quá, nhưng lại mang hơi thở đầy sức sống.
Cảm giác trương trướng truyền đến từ con tim, hơi đau mà khiến hắn an tâm vô cùng.
Khoảnh khắc ấy, đáy mắt Genesis thoáng qua tia sáng: "Em về rồi..."
"...Ưʍ." Trần Nhữ Tâm giãy giụa tỉnh lại từ trong mộng.
Cô mông lung mở hai tròng mắt, đập vào là khuôn mặt của Alfonso.
Cô chu môi.
Do ngủ say quá lâu nên giọng nói đặc biệt khàn, như máy móc gỉ sét vậy, "Al...fonso..."
Cử chỉ nắm tay của Genesis ngưng lại, "Không, không phải ta..." Genesis nhìn cô.
Đôi con ngươi tử la lan kia phản chiếu rõ ràng dáng vẻ đối phương.
Vốn dĩ bên trong chẳng có tâm trạng gì, nhưng Trần Nhữ Tâm lại bắt gặp ẩn dưới vẻ lãnh đạm ấy - - là sự nhói đau, thoải mái, còn có một chút áy náy nữa.
"...Genesis."
"Ừ, ta đây." Giọng nói lãnh đạm của Genesis bỗng lộ vài phần tâm trạng khang khác.
Chẳng qua trong lúc nhất thời không ai có thể phân biệt rõ ràng.
Song, hắn khẽ cúi người, động tác dịu dàng ôm Trần Nhữ Tâm ra khỏi khoang ngủ.
Trần Nhữ Tâm cảm giác cơ thể mình vô cùng bất lực.
Cô cần từ từ hồi phục mới có thể tự động đi đi lại lại.
Tựa trong lòng hắn, cô khẽ ngẩng đầu, đập vào mắt là gò má thâm thuý tuấn mỹ của hắn.
Hình như thời gian không hề để lại bất kì dấu vết nào trên người hắn, như thể cô chỉ ngủ một chốc mà thôi...
Genesis ôm cô về phòng ngủ của mình, đặt cô lên giường lớn mềm mại.
Hắn khẽ vuốt mặt cô, nhàn nhạt hỏi, "Muốn ngủ nữa không?"
"..." Trần Nhữ Tâm lắc đầu.
10 năm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao thái độ Genesis đối với mình lại thay đổi nghiêng trời lệch đất đến như vậy? Tại sao ánh mắt hướng về mình lại như đang khổ sở thế kia?
...Ảo giác chăng?
Thế nhưng không đợi Trần Nhữ Tâm nghĩ nhiều, Genesis đã xử lí mái tóc dài của cô thật ổn thoả.
Hắn chống tay bên gáy cô rồi hơi khom người nhìn cô.
Hơi thở ấm áp dịu dàng phả vào gò má đối phương.
Sau đó, Trần Nhữ Tâm nghe thấy giọng nói trầm thấp vẫn lãnh đạm trước sau như một của Genesis, trong câu nói lại hàm chứa lời dặn dò: "Bây giờ "hắn" rất nguy hiểm.
Em đừng quá chủ quan...Mặc dù tiếc nuối vì không thể độc chiếm được em, nhưng ta có thể hơi..." Lời nói cuối cùng tràn ngập dịu dàng ngay khi môi kề môi...
Thêm nữa...lời nói ấy, cũng rất kì lạ.
Cảm xúc ấm áp trên môi khiến Trần Nhữ Tâm lập tức lấy lại tinh thần.
Hắn vẫn hôn không thuần thục như thế, cơ hồ thấy cô chưa muốn nhắm mắt, Genesis nhẹ nhàng áp tay lên mắt cô.
Sau đó hắn rũ mi, giao thân thể cho chủ nhân cách.
Không phải vì để người khác được gần gũi với cô, cũng không phải vì nhoáng cái có thể chắp tay nhường bảo vật trong tay mình, mà vì chẳng muốn một ngày nào đó chủ nhân cách sẽ hoàn toàn sa ngã, làm trái lương tâm mà gây tổn thương cho cô.
Dẫu không cam lòng, nhưng...cô không sao là được rồi.
Dù gì thì cô chỉ buông lơi phòng bị với "hắn ta" thôi, mà chủ nhân cách bây giờ lại hoàn toàn sa ngã, chỉ kém chút nữa thì bất kì lúc nào cũng có thể bị bóng tối nuốt chửng hết.
Tiềm thức Genesis ngủ say.
Con người màu tím lại mở ra lần nữa.
Cảm xúc dịu dàng lành lạnh làm anh hơi ngẩn ngơ.
Một lát sau lửa giận bùng cháy, cái tên đáng chết kia vậy mà...!
Nhìn cô gái ngoan ngoãn đang nằm dưới thân, đáy mắt chết chóc của Alfonso đã gần như đen thui.
Bàn tay che kín mắt cô vẫn chưa dời ra.
Lần này hai nhân cách chuyển chỗ im hơi lặng tiếng, thậm chí ngay cả Trần Như Tâm cũng không phát hiện được...
Sức nặng đè trên người càng ngày càng tăng.
Dần dần khiến Trần Nhữ Tâm có phần khó thở.
Cô không khỏi nhẹ giọng mở lời: "...Genesis?"
Nghe thấy cô xưng hô, Alfonso rời khỏi môi cô, buông bàn tay đang che mắt cô xuống.
Đôi mắt tím sậm kia cực kì tối tăm, giọng nói trầm thấp lộ vẻ nguy hiểm và gian tà làm người ta run sợ: "A Thấm...là ta.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...