Cuối cùng, ở một khúc quanh, cô dừng lại.
Trong này là góc chết của Mắt Sáng.
Trần Nhữ Tâm vừa xoay người đã trông thấy ba tên Trùng Tộc có vòi trước trán đang đi vào.
"Bị phát hiện rồi sao." Một tên trong số đó mặc quần áo vàng kim nở nụ cười, ngữ điệu ngọt xớt làm ai cũng phải nổi da gà.
Một tên khác trên mặt có vằn bướm, con mắt hẹp dài loé lên ác ý của Trùng Tộc giống đực, hỏi: "Vậy làm sao bây giờ đây?"
"Bắt về thôi." Tên Trùng Tộc khác nhìn y sì nhưng lại bắt nhịp một cách khô khan, "Hoặc cứ giết quách đi cho nhẹ việc."
Ba đứa Trùng Tộc thảo luận tại chỗ, tựa hồ coi Trần Nhữ Tâm như miếng thịt trên thớt mặc cho bọn chúng sâu xé.
Thế nhưng, cả quá trình Trần Nhữ Tâm chẳng nói được lời nào.
Cô chỉ im lặng rút một thanh dao găm laser bên cạnh bắp đùi.
Mặt vô cảm xem bọn chúng diễn trò.
Dao găm là vũ khí quân dụng.
Vốn dĩ nguyên chủ luôn mang nó theo.
Khi Trần Nhữ Tâm thấy thì lúc nào cũng đem nó bên thân.
Hiện tại, đúng lúc cần dùng tới.
Dao trong tay Trần Nhữ Tâm găm thẳng vào tên Trùng Tộc vằn bướm ở gần đó.
Động tác gọn gàng, nhắm trực tiếp vào nơi trí mạng của đối phương.
Tên Trùng Tộc kia phỏng chừng kinh hãi trước thân thủ sáng suốt và gan góc của Trần Nhữ Tâm.
Gã phản ứng rất nhanh, tránh đi đòn tấn công từ cô.
Vốn chỉ là chiêu lừa.
Kẻ mà Trần Nhữ Tâm thật sự muốn giết là tên Trùng Tộc nhìn có vẻ khô khan kia.
Ba tên Trùng Tộc đó rõ ràng đang lấy gã làm trung tâm.
Bắt giặc phải bắt vua trước, Trần Nhữ Tâm thừa biết điều này.
Thế nhưng, hiển nhiên ba tên Trùng Tộc không phải nhân vật nhỏ nhoi gì, thấy động tác của Trần Nhữ Tâm thì lập tức xem xét tình hình.
"Cô là quân nhân?" Gã Trùng Tộc dáng vẻ khô khan mở bách khoa trên cổ tay, lập tức bên cạnh hiện ra hình ảnh lập thể của một người.
Tóc dài tới eo.
Mặc quân trang phẳng phiu.
Trên vai mang quân hàm tượng trưng cho cấp bậc thiếu uý.
Ánh mắt Trần Nhữ Tâm rơi trên gương mặt đó.
Gương mặt rực rỡ chói loà mà cô vô cùng quen thuộc.
Bởi vì mặt mày vô cảm, ánh mắt cũng rất lạnh nên nhìn cực kì thanh cao.
Dù vậy cô ta vẫn khiến người khác nhất thời không dời mắt nổi.
Đây đúng là gương mặt của nguyên chủ.
Cũng là gương mặt của Trần Nhữ Tâm qua hai thế giới trước.
Dẫu có phần không giống nhưng hình dáng ngũ quan lại chẳng thay đổi tí nào.
Chẳng qua, bây giờ chưa phải lúc để ý đến khuôn mặt này.
Quyết định thật nhanh, Trần Nhữ Tâm không chút do dự.
Nhất định cô phải nhân cơ hội giải quyết xong ba tên Trùng Tộc kia trước khi bị Mắt Sáng phát hiện.
Lần này, Trần Nhữ Tâm đã chẳng còn cố giấu đi thân thủ thực sự từ quân đội liên bang, không động tác dư thừa ngoài sức tưởng tượng.
Động tác sạch sẽ, dao găm trực tiếp đâm thủng con mắt một gã Trùng Tộc trong số đó, thọc thẳng vào đại não!
Chỉ nháy mắt, Trần Nhữ Tâm rút dao găm ra, dịch nhờn xanh trắng bắn lên người cô.
Không hề để ý chất lỏng dính trên thân, Trần Nhữ Tâm cảm thấy rùng mình.
Cô ngửa cơ thể ra sau né mấy cái vòi mềm oặt - - là vòi của gã Trùng Tộc bộ dạng khô khan kia.
Nhìn thì vô hại, nhưng lại có thể trực tiếp chọc thủng xương người, đoạt mạng người trong chớp mắt.
Trần Nhữ Tâm không chủ quan.
Chắc chắn cô phải giết bọn chúng ngay tại đây.
Nghĩ vậy, động tác tay Trần Nhữ Tâm càng hung hiểm.
Dao trên tay cô đặc biệt khéo léo, tuỳ ý là có thể đâm thủng làn da thô dày của gã Trùng Tộc kia.
Động tác của cô cực kì thuần thục.
Vì từng là thây ma nên trên người cô mang khí thế chết chóc và áp bức khiến người ta khó bề phát hiện.
Chỉ một chớp mắt, hai gã Trùng Tộc còn lại ngừng cử động chốc lát, nhưng trong chốc lát ấy, Trần Nhữ Tâm trực tiếp vòng qua sau lưng tên Trùng Tộc kia và nạo đầu gã.
Cái đầu dẹp gầy rơi trên mặt đất, lăn lông lốc vài vòng, dừng dưới chân tên Trùng Tộc cuối cùng.
Trong nháy mắt sắc mặt gã Trùng Tộc dáng vẻ khô khan thay đổi.
Làn da bên ngoài bắt đầu xuất hiện vân đỏ.
Chớp nhoáng, vân đỏ đã loang rộng toàn bộ lớp da của gã.
Tuy nhiên ngắn ngủi vài giây, thế mà trên người gã lại lộ ra vỏ cứng.
Lông cánh sau lưng gã hệt như chuồn chuồn vậy.
Tiến hoá ư? Trần Nhữ Tâm thoáng qua ý này.
Động tác không chút chần chờ, cô đâm thẳng lớp da chưa có bất cứ phòng hộ nào dưới lông cánh của gã.
Đi kèm một tiếng hét thảm, Trần Nhữ Tâm chỉ có thể giành giật từng giây để giết gã trước khi gã chưa tiến hoá hoàn toàn.
Thế nhưng, đúng lúc này, Trần Nhữ Tâm phát hiện được sự nguy hiểm.
Cô nhanh chóng lùi về sau mấy bước.
Mất một giây, chiếc vòi cứng cắm thật sâu trên mặt đất! Đó là chỗ Trần Nhữ Tâm vừa đứng!
Tốc độ quá nhanh.
Trong chớp mắt Trần Nhữ Tâm cơ hồ không thấy rõ.
Cô chỉ dựa vào bản năng để né đi đòn công kích kia.
"Cô chính là ả đàn bà mà đại nhân muốn tìm, ôi ôi..." Gã Trùng Tộc phát ra sóng âm chói tai.
Trần Nhữ Tâm nhăn mi vì không nhịn nổi, nhưng cô lại chưa hề lùi bước.
"Nói, vương tử Augustus ở đâu? Tôi sẽ tha cho cô." Âm thanh Trùng Tộc mang theo sát khí khủng bố, vốn dĩ chẳng phải Trùng Tộc bình thường, hệt như vị tướng từng chém giết vô số trên chiến trường.
Trực giác của Trần Nhữ Tâm không hề sai.
Thân phận gã Trùng Tộc khô khan kia không đơn giản.
Gã vốn được nữ vương phái qua bên cạnh Edgar để nghe theo sự chỉ đạo của anh ta.
Là thành viên trong quân đội Trùng Tộc bóng đêm, dĩ nhiên gã sẽ không dễ dàng bị hạ gục như hai tên Trùng Tộc còn lại.
Thế nhưng, bấy giờ Trần Nhữ Tâm chưa định bỏ lỡ cơ hội.
Cô chỉ vô cảm nhìn thân hình gã Trùng Tộc đang lớn gấp đôi lúc trước.
Có lẽ cô nên cảm thấy may mắn vì tính tự cao của gã, bởi gã chưa báo cáo manh mối ngay cho Edgar.
Chắc thấy Trần Nhữ Tâm không có chút phản ứng nào nên tên Trùng Tộc kia giận quá hoá cười: "Ả đàn bà ngu si, cô tưởng rằng có thể thể sống sót qua tay tôi sao?"
"Tôi sẽ giết anh trước." Trần Nhữ Tâm lạnh nhạt khẳng định.
Giọng nói không tự kiêu, cũng không ngông cuồng, nhưng lại có nguồn sức mạnh làm người ta tin tưởng tuyệt đối.
Rõ ràng gã Trùng Tộc kia sững sờ, ngay sau đó gã cười phá lên: "Ha ha ha được đấy...Lâu lắm rồi chưa từng thấy loài người nào vô dụng ngông cuồng như thế! Hôm nay tôi sẽ xách đầu cô đi gặp vị đại nhân kia!"
Trần Nhữ Tâm không đáp lời.
Cô cởi nút cổ áo để mình hô hấp thoải mái xíu.
Ngay lúc tay cô vừa cởi nút áo thì vòi trên người Trùng Tộc đã đánh nhanh về phía cô! Ánh mắt cô lay động, nghiêng người đứng lên bờ tường.
Chiếc vòi lập tức đâm thủng bức tường bên cạnh cô.
Thế nhưng gã còn chưa kịp rút chiếc vòi kia ra thì Trần Nhữ Tâm đã trực tiếp chém đứt nó bằng con dao găm từng được cường hoá!
Rốt cục do chủ quan, Trần Nhữ Tâm đánh một kích không thành đành lùi về phía sau mấy bước, đợi thời cơ.
Những chiếc vòi tím sậm đang giãy dụa làm giác quan người ta khó chịu.
Trần Nhữ Tâm điều chỉnh nhịp thở, lại né đòn tấn công của gã một lần nữa.
Vòi không thể chặt đứt.
Vậy cô lập tức phải biết được chỗ trí mạng.
Nghĩ thế, Trần Nhữ Tâm bắt đầu né qua một góc nhằm áp sát gã.
Cuối cùng cô vụt đến trước mặt gã.
"Ha ha ha, muốn chết rồi!" Trùng Tộc nhe răng cười một tiếng, rút cọng lông sau lưng nhắm thẳng vào tim Trần Nhữ Tâm - -
Đúng lúc này, Trần Nhữ Tâm lắc mình một cái.
Lợi dụng khi gã đang tung chiêu, chuỷ thủ trong tay Trần Nhữ Tâm đột nhiên hoá thành trường kiếm, nó thọc thẳng lớp da dưới lông cánh gã Trùng Tộc hệt như một vật sống vậy!
"Ngao ngao ngao - -" Đi kèm với tiếng thét đinh tai nhức óc của gã, Trần Nhữ Tâm biết suy đoán trước kia không hề sai.
Vì thế động tác càng tàn nhẫn, chỉ dùng tuyệt chiêu chớp nhoáng đã điên cuồng đâm trường kiếm xuống!
"Con người đáng chết! Con người đáng chết!" Mắt Trùng Tộc trở nên đỏ ngầu.
Trong tình trạng điên tiết, gã dùng vòi huỷ hoại hết khu vực này.
Gã gào to: "Tao muốn giết mày! Giết mày!"
Đạt được mục đích, Trần Nhữ Tâm vẫn chưa rút trường kiếm ra.
Cô lập tức thay đổi hình dạng vũ khí trong cơ thể gã rồi hung hăng rút ra!
Khi ấy cô dùng thân kiếm đâm ngược lại! Tiện thể trực tiếp kéo rách lớp da dưới lông cánh Trùng Tộc.
Chỉ nháy mắt, mùi hôi thối nồng nặc bốn phía...Trần Nhữ Tâm nhẫn nhịn.
Trên người cô dính không ít chất lỏng ghê tởm, miệng vết thương còn đang chảy máu nữa.
Rốt cục sau cơn thịnh nộ, Trùng Tộc mới phát hiện người trước mắt vốn chẳng phải đứa trẻ ngoan ngoãn gì.
Gã cũng không dám nảy sinh ý nghĩ khinh thường, chưa tiến lên vội mà kéo dãn khoảng cách quan sát đối phương.
Trần Nhữ Tâm không hề phát hiện, nhìn cô bấy giờ chẳng giống con người chút nào.
Cảm xúc từ cặp mắt kia lạnh băng, tựa như vũ khí hình người, không biết đau đớn.
Xương bả vai bị đâm cũng không có phản ứng gì, cứ như thể mất đi cảm giác đau vậy.
Toàn thân cô căng thẳng, chẳng dám thả lỏng dù chỉ một chút.
Điểm trí mạng của gã ở đầu.
Điều này khiến Trần Nhữ Tâm nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.
Nhất định phải mau mau giải quyết, chậm trễ sẽ dễ dàng bị phát hiện.
Trần Nhữ Tâm không nghĩ phức tạp.
Sự chú ý của quân nhân là thứ đặc biệt châm chọc.
Suy nghĩ này đã giúp đầu óc cô duy trì được tỉnh táo, không hề bị ảnh hưởng bởi tác nhân bên ngoài.
Dao găm laser trong tay Trần Nhữ Tâm lại biến thành trường đao một lần nữa.
Cô chĩa trường đao về phía trước, mắt lạnh nhìn cơ thể khổng lồ của Trùng Tộc, tìm đường đánh lên.
Trùng Tộc đang dần dần tỉnh táo lại chợt phát hiện bản thân vừa bỏ sót một chuyện quan trọng.
Nhất định gã phải báo cáo tình huống trước mắt cho vị đại nhân kia biết!
Thế nhưng, nhận ra gã có hành động dị thường thì sao Trần Nhữ Tâm có thể dễ dàng để gã được như ý!
Mượn lực trên mặt tường rồi nhẹ nhàng nhảy lên, xoay người mà tiến, trốn đòn tấn công từ chiếc vòi, Trần Nhữ Tâm đáp xuống đỉnh đầu gã.
Gã Trùng Tộc kia lập tức phát ra tiếng kêu đinh tai, đồng thời đó là một loại tín hiệu.
Trần Nhữ Tâm thầm nói không ổn, nhưng động tác không ngừng lại chút nào!
Trường đao trong tay điên cuồng đâm thẳng vào vùng xương cổ từ đầu gã!
Cùng lúc đó, thân thể Trần Nhữ Tâm giật bắn.
Chiếc vòi tím sậm đã đâm vào ngực cô, máu lập tức nhuốm ướt áo...Thân thể cao to của gã Trùng Tộc từ từ đổ xuống, Trần Nhữ Tâm cũng ngã xuống theo.
Cô thở hổn hển, nửa quỳ trên đất giữ vững hơi thở.
Sau khi xác định gã Trùng Tộc kia đã chết, Trần Nhữ Tâm bình ổn nhưng vẫn chưa thả lỏng.
Cô xử lí sơ qua miệng vết thương còn chảy máu, cũng thu dọn sạch sẽ vết máu của mình, sau đó đứng dậy rời đi.
Bấy giờ sắc mặt Trần Nhữ Tâm trắng bệch.
Vật lạ ở ngực làm cô cực kì khó chịu.
Đó là chiếc vòi đã đứt của Trùng Tộc.
Hiện giờ cô không thể tự lấy ra được mà chỉ biết cố nén cảm giác khó chịu để mau mau rời khỏi nơi này.
Nhận ra trên người dính chất lỏng tanh hôi của Trùng Tộc, cô nghĩ chắc chắn phải xử lí một cái mới được.
Vì vậy, cô đi vào ngõ hẻm âm u.
Cuối cùng, tìm được một cái ao.
Từ từ xử lí sạch sẽ dịch nhờn trên quần áo, ý thức Trần Nhữ Tâm vô cùng tỉnh táo.
Cũng may bản thân nguyên chủ đã là quân nhân rồi, thể trạng không hề kém, nên lúc này Trần Nhữ Tâm có thể gắng gượng rời đi.
Xử lí sạch sẽ chất lỏng trên người xong, bấy giờ Trần Nhữ Tâm mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô đứng dậy chuẩn bị trở về nhà nghỉ.
Thời gian cô đi cũng chưa lâu, cùng lắm chỉ mất hai tiếng.
Lúc toàn thân Trần Nhữ Tâm ướt đẫm đứng tại cửa quán, mắt cô đã chẳng thể phân biệt được cái gì nữa rồi.
Giữa trưa không có ai.
Hôm nay bà chủ cũng không ở đây.
Người máy đứng ở cửa cung kính hỏi han: "Quý khách, xin hỏi cần giúp gì không?"
"...Không cần." Trần Nhữ Tâm tiếp lời.
Lúc nhấc chân cơ thể đột nhiên nhoáng một cái, thế nhưng ngay khi cô sắp ngã xuống đất, một bàn tay đã vòng qua eo cô.
Trong nháy mắt hơi thở quen thuộc khiến cô yên tâm.
Ý thức chìm sâu vào bóng tối..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...