Sau một giây, một người đàn ông mặc áo khoác trắng xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Tay anh còn xách theo cái đầu vẫn đang rỉ máu, mỉm cười, chậm rãi đi về phía bọn họ.
Nhìn cái đầu đàn ông mà anh đang xách trong tay, toàn thân Mục Chước chấn động, lập tức khoé mắt: "Trần Linh Thiệu!!!"
"Tao đây nè." Ngữ điệu Trần Linh Thiệu dịu dàng, ném cái đầu đang cầm trong tay về hướng cách xa lồng sắt nhất.
Nhìn như tiện tay ném nhưng lại dùng dị năng, tốc độ bay về góc tường cực nhanh - -
Tinh thần của Mục Chước bị tổn thương nặng nề, nào còn chỗ để lo Trần Nhữ Tâm ra sao đâu.
Gã chỉ để ý cái đầu người bị tiện tay vứt bỏ, dời dị năng đang điều khiển lồng sắt, đỡ lấy thủ cấp kia.
"Em không sao chứ?" Trong chớp mắt Trần Linh Thiệu đứng trước mặt cô, nhìn quanh chất liệu lao tù một lượt.
Trên người quá rùng mình nhưng anh chẳng nói gì, duỗi tay ôm lấy thắt lưng cô, "Bây giờ tôi mang em rời đi thôi."
Một giây kia, Trần Nhữ Tâm lại cảm thấy cực kì yên tâm, không thể giải thích lí do.
Có điều, tại sao người này lại xuất hiện ở trong đây nhỉ?
Trần Nhữ Tâm được anh ôm vào ngực.
Khoảng cách giữa hai người gần vô cùng.
Trần Nhữ Tâm chợt phát hiện nhịp tim của anh bất thường, nhưng hơi thở lại luôn không hề có chút khác thường nào.
Anh đang nhẫn nhịn, tránh để cho Mục Chước nhận ra thân thể mình khác thường.
Chính anh cũng không nắm chắc đường lui của bản thân.
Trần Linh Thiệu duỗi tay, chỉ nháy mắt lồng sắt vặn vẹo.
Anh mang Trần Nhữ Tâm bước ra khỏi lồng sắt, lúc này...
"Mày nghĩ chúng mày có thể rời đi trót lọt được sao?" Mục Chước đã khôi phục thần trí, sắc mặt gã vặn vẹo dữ tợn nhìn bọn họ, từng bước từng bước đi về phía bọn họ, "Mày lại dám giết Yến...Trần Linh Thiệu, mày phải chết!"
"Thế thì nên xem bản lĩnh của mày rồi." Trần Linh Thiệu khẽ mỉm cười, mái tóc loà xoà hơi rũ xuống bên tai, nhìn dịu dàng vô hại nhưng lại lộ ra sự nguy hiểm vô hình, "Chắc mày không biết đâu.
Tao cùng lắm chỉ để nó tỉnh dậy từ trong quan tài thôi.
Đầu lâu ấy là chính Lưu Yến khi còn sống đã đồng ý tặng cho tao, nói đó là thù lao...Mày thật đáng thương nha, đến chết nó vẫn hận không thể kéo mày xuống địa ngục cùng, cả đời không được siêu thoát."
Mục Chước bị lời nói của anh đả kích, cổ họng dâng lên một đợt ngai ngái: "Mày im mồm!!!"
Nhớ về người kia thì Mục Chước không tài nào tỉnh táo nổi.
Người khiến cả đời gã dằn vặt day dứt chính là Lưu Yến.
Nghĩ đến vừa nãy người đàn ông ôn tồn nhã nhặn này nói ra những lời đó, lòng gã như đao cắt, đau tới độ không muốn sống nữa!
Gã thậm chí còn chẳng thể lừa mình bằng việc gạt phăng lời nói của Trần Linh Thiệu, bởi chính gã đã từng nghe Lưu Yến nói qua câu này.
Dùng giọng nói ôn hòa để khích tướng gã thì càng khiến gã tê tâm liệt phế hơn là nghiêm nghị chửi bới gã.
Trần Linh Thiệu cười bổ sung: "Lúc chết nó vui lắm, vui vì rốt cục không cần nhìn thấy người mà nó ghét nhất cõi đời này."
Con mắt Mục Chước nổi lên tia máu đỏ tươi, khuôn mặt nhìn anh dữ tợn: "Trần, Linh, Thiệu - - mày muốn chết rồi!"
"Khàn a - -" Một âm thanh phá màng nhĩ, cảm giác da đầu tê dại vô cùng khó chịu.
Trần Linh Thiệu đứng im tại chỗ ôm Trần Nhữ Tâm.
Ánh mắt nhàn nhạt nhìn Mục Chước rút một trường đao màu đen.
Màu đen trên trường đao che khuất ánh sáng vàng nhạt, hơi thở âm lãnh hệt như bách quỷ tìm về, sức mạnh ấy tựa hồ muốn xé nát linh hồn con người.
Trần Linh Thiệu nhìn Mục Chước cầm đao xông qua đây cũng chẳng trốn tránh.
Chỉ nháy mắt khi lưỡi đao sắp bổ xuống, hơi thở quanh người anh chuyển động.
Lực không gian! Chớp mắt phát động dị năng, Trần Linh Thiệu ho ra một búng máu ngay tại chỗ.
Anh lau khóe miệng dính máu, tay kia vẫn không buông Trần Nhữ Tâm.
Đến khi cảm giác được năng lượng đang lơ lửng, bấy giờ Trần Linh Thiệu mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù phải lợi dụng dị năng của đối phương, tìm ra kẽ hở thì mới thành công được, nhưng hành động này cũng gây tổn thương không nhỏ đến cơ thể anh.
Cứ vậy, Mục Chước trơ mắt nhìn anh và Trần Nhữ Tâm biến mất ngay trước mặt.
"Trần Linh Thiệu, chân trời góc bể, tao đều muốn lấy mạng mày!" Tức thì Mục Chước nóng giận công tâm, phun ra một búng máu.
Gã quỳ trên mặt đất, ôm thủ cấp mang nét mặt bình thản kia, "Yến Yến, khụ khụ, thực xin lỗi...Anh sẽ giết nó báo thù cho em.
Em đừng hận anh nữa...Đừng hận anh được không..."
...
Dị năng không gian, lần đầu tiên Trần Nhữ Tâm được cảm nhận bằng trực giác.
Loại siêu năng lực này vậy mà lại xuất hiện ở thế giới, không thể không khiến cô cảm thấy kinh ngạc.
Sắc mặt Trần Linh Thiệu tái nhợt như tờ giấy nhưng ý thức vẫn cố duy trì sự tỉnh táo.
Dù cho toàn thân đang run nhẹ thì anh cũng chưa từng buông Trần Nhữ Tâm ra.
Anh tựa đầu trên vai Trần Nhữ Tâm, hơi thở hỗn loạn phả vào cần cổ cô.
Trần Nhữ Tâm muốn đỡ anh, nhưng chẳng biết cái lồng sắt kia có tác dụng gì mà nãy giờ cô vẫn không thể nhấc nổi một ngón tay, hệt như sức lực toàn thân bị rút sạch chỉ trong chớp mắt vậy...
Rốt cuộc, một tòa thành trống hiện ra trong tầm nhìn.
Hai chân vừa chạm đất thì Trần Linh Thiệu đã mất ý thức hoàn toàn.
Cả hai ngã trên mặt đất.
Thân thể Trần Linh Thiệu đè lên người cô, đầu vừa vặn áp vào ngực cô...
Trần Nhữ Tâm hơi ngẩn ra, sau khi phát hiện anh còn hô hấp mời dời mắt.
Phỏng chừng đã thoát khỏi phạm vi của căn cứ Chu Tước rồi.
Lúc này trời vẫn chưa tối.
Nơi hai người đang nằm là dưới một gốc đại thụ hợp hoan biến dị.
Cây hợp hoan, còn được xưng là cây khổ tình.
Hoa có màu hồng phấn, hình dáng giống như cây quạt.
Mùa nở là cảnh tượng tuyệt mỹ nhân gian.
...Cô từng thấy rồi sao?
Nằm trên mặt đất, Trần Nhữ Tâm nhìn cành khổ tình xanh um tươi tốt rủ xuống che đi một phần ánh sáng, sao không thể nhớ nổi nhỉ, lẽ nào là ảo giác chăng?
Cũng không phải, có lẽ là kí ức mà cô đã từng quên đi.
Chẳng biết qua bao lâu, Trần Nhữ Tâm cảm giác nội tạng trong cơ thể gã đàn ông đang đè lên người mình nảy liên tục không giống lúc trước, nhưng vẫn chẳng có quy củ, rất thong thả, tựa hồ máy móc già đi vì mòn vậy.
Cũng chưa biết cơ thể anh còn chống đỡ được bao lâu.
Sắc trời bắt đầu tối dần, ánh trăng rằm đỏ như máu chiếu xuống khắp mặt đất.
"...Khụ khụ." Một tràng ho khan rất nhỏ vang vọng trong đêm.
Trong bóng tối, con mắt của Trần Nhữ Tâm vẫn có thể thấy rõ cảnh vật nên trông thấy Trần Linh Thiệu nhíu nhíu mày, rốt cục có dấu hiệu tỉnh lại.
Có lẽ ngủ không được thoải mái, anh khẽ cọ cọ chỗ ngực của Trần Nhữ Tâm.
Nhưng chợt phát hiện cái gì đó không đúng lắm, mới giãy giụa mở mắt ra.
Trần Nhữ Tâm: "..."
Trần Linh Thiệu vừa mở mắt đã đối diện ngay với cặp mắt đỏ mang vẻ kì quặc.
Rõ ràng nét mặt anh cứng đờ, sau đó vội vã chống một tay nhấc người dậy.
Anh nhìn tay mình, hơi ngây ra, nhưng rất nhanh đã giấu tâm trạng đi.
Anh ngồi tại chỗ thật lâu, hệt như hiểu được cái gì, mang một chiếc hộp gấm từ không gian của mình rồi lôi ra miếng tinh thạch* màu xanh.
*: Khối khoáng chất nhỏ bé di động trong vũ trụ theo những quỹ đạo nhất định.
(Theo vtudien.com)
Chỉ nháy mắt khi miếng tinh thạch kia được lôi ra, hơi thở bốn phía xao động một lát, biểu hiện rõ nhất chính là gốc đại thụ khổ tình bên cạnh bọn họ.
Lúc nắm tinh thạch trong lòng bàn tay thì vẫn cảm giác được nó khiến năng lượng người ta xao động.
Đây đúng là mục đích để anh đồng ý đi theo Lục Hồng Khang vào căn cứ Chu Tước.
Anh luôn luôn tìm kiếm miếng tinh thạch này, tìm rất lâu mà chẳng có tin tức gì.
Bây giờ hao tốn tâm cơ lắm mới về đến tay, vẫn chưa chứng thực suy đoán của mình thì đã đánh mất...
Nghĩ vậy, Trần Linh Thiệu liếc Trần Nhữ Tâm một cái.
Dù không thấy rõ tâm trạng thì vẫn có thể nhận ra anh đang bất mãn.
Nhưng anh cũng chẳng do dự, bỏ miếng tinh thạch màu xanh vào miệng Trần Nhữ Tâm.
Tuy nhiên một lát sau, do năng lượng miếng tinh hạch kia bị cơ thể Trần Nhữ Tâm hấp thụ nên màu sắc và ánh sáng trên đó ảm đạm dần.
Cuối cùng lúc nó biến thành tảng đá bình thường, Trần Nhữ Tâm phát hiện cơ thể động đậy được.
Cô ngồi dậy, nhìn Trần Linh Thiệu, thấy đối phương không định để ý đến cô mà chỉ nhét bánh bích quy vào bụng.
Tiếng gió ban đêm rất rõ ràng.
Nhưng không khí vẫn nóng ran như cũ.
Giải quyết xong thức ăn, Trần Linh Thiệu đứng dậy.
Nhưng anh đã đánh giá quá cao thân thể của mình, một cảm giác hoa mắt ập tới.
Đương lúc anh còn chưa ổn định bước chân thì đã bị Trần Nhữ Tâm ôm lấy.
Khoảng cách hai người rất gần.
Trên người cô không có bất kì mùi lạ gì, lành lạnh man mát.
Dù không phải người sống mềm mại nhưng lại hệt như băng cơ ngọc cốt trong truyền thuyết.
Ban đầu Trần Linh Thiệu còn cho rằng điều đó có liên quan đến việc cô ngâm chỗ dung dịch kia, nhưng rõ ràng không phải vậy, phỏng chừng là tinh hạch biến dị trong cơ thể cô.
Trên người cô đặc biệt thoải mái.
Nếu ôm cô ngủ thì nhất định có thể ngủ rất ngon.
Trần Linh Thiệu không mở miệng, Trần Nhữ Tâm cứ ôm anh như vậy.
Hai người mặt đối mặt.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Trần Linh Thiệu chợt thoáng qua vẻ gượng gạo, "Buông tôi ra đi."
Trần Nhữ Tâm thấy anh quả thật đã đứng vững rồi, lúc này mới buông anh ra.
Lại không biết, khi Trần Nhữ Tâm thật sự buông anh ra, đáy lòng Trần Linh Thiệu dâng lên cảm giác mất mát khó nói thành lời.
Anh xoay người chuẩn bị tìm một chỗ tắm rửa thay quần áo.
Trần Nhữ Tâm đành đứng tại chỗ đợi.
Ước chừng năm phút trôi qua, anh vẫn chưa trở về.
Gió buổi tối không lạnh, trái lại càng có khuynh hướng nóng hơn.
Bình thường đúng thời gian này anh sẽ quay về.
Trần Nhữ Tâm nhắm mắt lại, thính giác càng thêm nhạy bén.
Tiếng thực vật biến dị co rúm truyền đến trong gió, còn có tiếng gió lướt qua lá cây, cộng với tiếng thú biến dị gào thét ai oán.
Lòng cô tĩnh lại, rốt cuộc lần được âm thanh của anh, rất nhỏ, tiếng thở gấp kìm nén...
Bị thương ư?
Trần Nhữ Tâm đột nhiên mở mắt ra, nhanh chóng đi về hướng kia.
"Ư...Híc..." Tiếng thở gấp vẫn tiếp diễn, nhưng Trần Nhữ Tâm lại ngừng bước.
Âm thanh không giống như bị thương, mà giống như...
"Ai?!"
Bị phát hiện, Trần Nhữ Tâm đương chuẩn bị rời đi vẫn kiên nhẫn xoay người, nhìn thấy bên hông Trần Linh Thiệu quấn khăn tắm, để trần nửa người trên rồi bước ra ngoài...
Biết rõ là ai, Trần Linh Thiệu giận tái mặt.
Nếu đang ban ngày, nếu con mắt Trần Nhữ Tâm giống với người bình thường thì dĩ nhiên sẽ phát hiện trên mặt anh đỏ ửng vì hơi xấu hổ.
Bấy giờ lại bắt gặp ấn đường Trần Linh Thiệu cau lại, môi mỏng khẽ mím, giọng nói trong bóng đêm mang theo cảm giác khàn khàn: "Sao em lại qua đây?"
Tôi cứ nghĩ anh bị thương cơ.
Nhưng Trần Nhữ Tâm nói không ra lời, đành đưa tay chỉ vào cổ họng mình, ý bảo mình nghe thấy tiếng nên qua đây.
Nào ngờ khi thấy động tác của Trần Nhữ Tâm, mặt Trần Linh Thiệu càng căng chặt hơn.
Lồng ngực anh khẽ phập phồng, bọt nước đọng trên lồng ngực lại bất ngờ toát ra cảm tính dưới ánh trăng?
Mặc dù bình thường Trần Linh Thiệu nhìn thì đơn bạc nhưng dáng người anh tuyệt đối không gầy yếu, thuộc tuýp mặc quần áo thì gầy, cởϊ qυầи áo lại có thịt.
Cơ bụng phân bố đồng đều, không dữ tợn mà vừa vặn mạnh gầy, cực kì phù hợp với gu của đa số người.
Thấy cô vẫn nhìn mình chằm chằm, giọng Trần Linh Thiệu khàn đi: "Em nhìn cái gì?"
Nghe giọng nói của anh, lúc này Trần Nhữ Tâm mới dời mắt từ bên hông anh, sau đó xoay người rời đi.
"Đứng lại." Khi Trần Linh Thiệu hô lên hai chữ ấy, anh không khỏi hơi tức giận, nhưng ngoài mặt không nhìn ra, rất bình tĩnh.
Quả nhiên Trần Nhữ Tâm ngừng bước, ngoảnh đầu liếc anh.
"Em nghe được cái gì rồi?" Đại não còn chưa kịp phản ứng mà Trần Linh Thiệu đã vô thức hỏi câu này, rất để ý.
Suy nghĩ ấy làm anh không thể tỉnh táo để ngẫm nghĩ bất cứ thứ gì.
Nghe thấy tiếng anh thở gấp khi đang tɦủ ɖâʍ?
Trần Nhữ Tâm nhìn dáng vẻ khẩn trương khó hiểu của anh, lại nhớ trước lúc anh mất đi kí ức là hình ảnh bị nguyên chủ bắt gặp khi đang tɦủ ɖâʍ, từ đó xảy ra những chuyện kia...Cho dù chính anh cũng chẳng nhớ rõ đoạn kí ức ấy nhưng có thể trong tiềm thức vẫn còn ấn tượng thì sao?
Trần Nhữ Tâm lắc đầu, tỏ vẻ mình không hề kì thị hoặc có ý tứ nào khác.
Bấy giờ, sắc mặt Trần Linh Thiệu lại càng trở nên lạnh hơn.
Trần Nhữ Tâm thầm nghĩ không ổn rồi, lúc lấy lại tinh thần vậy mà đã thấy anh sử dụng dị năng dịch chuyển tức thời đến trước mặt cô, ánh nhìn rơi xuống mặt cô, cặp mắt nguy hiểm nheo lại, sâu trong cổ họng bật ra một chữ: "Nói."
"..." Trần Nhữ Tâm còn nói thế quái nào được, vì thế cô đành trực tiếp nắm lấy tay anh, hơi suy tư, viết lên trên: (Đừng để ý tới tôi.
Tôi hiểu mà.)
"..." Trần Linh Thiệu giật mình, cảm giác tô tô vẽ vẽ truyền đến từ lòng bàn tay khiến đại não anh rối bời, vốn dĩ không hề chú tâm cô vừa viết cái gì.
Lúc ấy bầu không khí giữa hai người trở nên vi diệu.
Đôi môi mỏng trên bản mặt lạnh lùng của Lâm Nhất mím thành một sợi dây.
Không phải anh đang tức giận, mà là càng xấu hổ hơn.
Nếu có người ở đây thì dĩ nhiên sẽ phát hiện da dẻ yếu ớt trên người Lâm Nhất đã đỏ ửng lên, bộ dạng quyến rũ, cả con ngươi màu xám nhạt kia còn loang một tầng lonh lanh, đôi tai ẩn sau mái tóc trắng cũng hồng lên thấy rõ.
Hồi lâu, anh nghẹn ra đúng một câu: "Tránh xa tôi ra một chút."
Lời này tựa như lệnh đặc xá.
Trần Nhữ Tâm lập tức lui về sau một bước rồi xoay người rời đi bằng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay.
Thấy cô nhanh chóng mất hút trong tầm mắt, bấy giờ Trần Linh Thiệu mới thả lỏng mặt mày.
Anh bụm mặt, không muốn để bất cứ ai trông thấy biểu cảm hơi rối bời của mình lúc này.
Chỉ nháy mắt ấy khi dựa gần cô, thân thể càng trở nên kì lạ và chẳng chịu khống chế bởi ý chí của anh.
Trần Linh Thiệu chưa hề có phương diện về du͙ƈ vọиɠ, anh cứ ngỡ do thân thể chịu đủ loại hàng mẫu thí nghiệm nên mới thành ra như vậy.
Nhưng, có lẽ không phải vậy....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...