Phản Diện Không Đội Trời Chung

Bên trong căn phòng tân hôn, hai con người ngồi sát cạnh chỉ biết nhìn nhau mỉm cười. Ngân Tuệ nhìn người đàn ông bên cạnh khẽ cất giọng ngượng ngùng nói:

- "Em...em vào thay đồ trước."

Nói rồi, cô đứng bật dậy, khẽ nâng tà váy cưới phồng phềnh của mình, chậm rãi tiến về phía phòng tắm thì đã bị người phía sau nắm lấy tay níu lại. Gia Khiêm trầm giọng lên tiếng nói:

- "Để anh giúp em."

Dứt lời, anh chậm rãi giúp cô tháo từng sợi dây váy cưới đang siết chặt chiếc eo nhỏ mà nới lỏng ra. Liền sau đó, anh tiến lên phía trước, mặt đối mặt nhìn cô gái nhỏ, cất giọng ngọt ngào nói:

- "Em đang ngại sao?"

Nghe anh hỏi càng khiến Ngân Tuệ thêm ngượng ngùng mà nhỏ giọng phủ nhận:

- "Chỉ là...em...chưa quen với việc làm vợ anh mà thôi."


Gia Khiêm không nhịn được trước những lời nói từ phía cô vợ nhỏ mà bật cười. Liền lập tức, đôi tay anh chậm rãi kéo vai áo cưới của người con gái xuống thấp, lộ ra cơ thể ngọc ngà làm anh mê đắm mà ngắm nhìn không chớp mắt.

- "Gia Khiêm, anh...anh làm em ngại đấy."

Ngân Tuệ lập tức lấy tay che chắn mà nhỏ giọng lên tiếng. Ngay khi cô vừa dứt lời thì cả người đã bị Gia Khiêm nhấc bổng lên khiến chiếc váy cưới cũng vì thế mà rơi xuống dưới sàn.

Nhìn cơ thể mảnh mai cùng làn da trắng mịn của người con gái, khóe môi Gia Khiêm khẽ cong mà đưa tay chạm dọc lên, mỉm cười hạnh phúc nói:

- "Ngân Tuệ, hôm nay em đẹp lắm."

Cả người cô khẽ run nhẹ ngay khi cảm nhận những đầu ngón tay thon dài của người đàn ông chạm lên trên làn da nhạy cảm của mình mà cất giọng ngọt ngào lảng tránh:

- "Đi ngủ thôi anh."

Nói rồi, cô khẽ đẩy anh sang một bên, sau đó nhanh chóng tiến về phía tủ quần áo mà tìm kiếm chiếc áo choàng ngủ, cẩn thận khoác vào người. Bất ngờ, Gia Khiêm từ sau vòng tay ôm lấy eo cô thật chặt. Bàn tay hư hỏng của anh vô cùng dứt khoát mà trượt chiếc áo trên người Ngân Tuệ xuống, giọng khàn đục nói:

- "Em định đi ngủ như thế sao?"

Nghe đến đây, Ngân Tuệ có chút khó hiểu mà lập tức xoay người, đối diện nhìn anh, nhíu mày thắc mắc:

- "Chúng ta cũng đã kết hôn rồi. Tối đến cũng nên đi ngủ, không phải sao?"

Cô là không hiểu thực sự hay giả vờ không hiểu. Gia Khiêm chu môi tỏ vẻ giận dỗi, giọng nũng nịu nói:


- "Nhưng đêm nay anh không ngủ được."

- "Vậy thì em đi ngủ trước, ơ, Gia Khiêm, mau thả em xuống."

Ngân Tuệ lại một lần nữa bị anh bế gọn mà thả lên trên giường. Gia Khiêm không chút chần chừ, nhanh tay cởi bỏ chiếc áo choàng ngủ trên người cô vợ nhỏ mà ném thẳng xuống đất. Hiện tại, trên người cô chẳng còn gì ngoài chiếc quần con mỏng manh mà ngượng ngùng đến đỏ cả mặt.

- "Ngân Tuệ, tối nay thức cùng với anh nhé."

Dứt lời, Gia Khiêm nhẹ nhàng kéo chiếc quần nhỏ bên dưới của cô xuống mà ngắm nhìn mĩ cảnh toàn diện đang phô bày trước mắt anh. Liền lập tức, anh ngồi trụ lên trên thân thể mảnh mai của người nằm dưới, khẽ cúi xuống hôn lấy nh.ũ hoa ửng hồng đang phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở gấp gáp của Ngân Tuệ mà đưa tay xoa nắn, giọng tà mị nói:

- "Anh vẫn chưa làm gì em mà. Đừng căng thẳng quá."

Dứt lời, anh há miệng ngậm lấy một bên ngực căng tròn của người con gái mà nếm thử vị ngọt tiết ra từ đỉnh hạt nhạy cảm, say mê nói:

- "Ngọt quá."

Vừa nói, đôi tay còn lại của anh khẽ day day hạt lựu trên đỉnh đồi còn lại sớm đã dựng cao của Ngân Tuệ mà bật cười thích thú. Từng mảng da thịt vốn đang mát lạnh của cô bị anh sờ soạng lung tung phút chốc trở nên nóng ran cả lên mà nhỏ giọng năn nỉ:


- "Ưm...Gia Khiêm, em cảm thấy cả người nóng bức, rất khó chịu."

- "Ngân Tuệ ngoan, chỉ là phản ứng sinh lí bình thường mà thôi. Được rồi, để anh giúp em dễ chịu hơn."

Đứt lời, anh há miệng cắn nhẹ lên hõm vai nhạy cảm của cô vợ nhỏ dưới thân khiến cô bị đau mà ưỡn người lên cao, đường cong quyến rũ cũng vì thế mà phô bày rõ khiến Gia Khiêm vô cùng hài lòng.

- "Bên dưới em ướt cả rồi."

Ánh mắt Gia Khiêm cúi nhìn xuống cửa hang nhạy cảm sớm đã ướt đẫm của cô gái nhỏ mà nhếch môi mỉm cười. Liền lập tức, anh cho đầu ngón tay của mình đi sâu vào miệng hang mà ướm thử khiến Ngân Tuệ càng khó chịu hơn mà bật khóc, miệng nhỏ chúm chím hạ giọng cầu xin:

- "Hư...ưm...Gia Khiêm, chỗ đó của em. Ha, đừng...đừng nếm thứ dơ bẩn đó."

Ngân Tuệ trợn tròn mắt mà lên tiếng ngăn cản ngay khi người trên thân đặt đầu lưỡi của mình lên vùng cửa động huyền bí của cô mà nếm trọn dư vị đang không ngừng tuôn ra từ miệng hang cô vợ đáng yêu vốn ngượng ngùng đến đỏ mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận