Chiếc máy bay cuối cùng cũng cất cánh, đem theo cả mối tình đơn phương ấy rời đi.
Gia Khiêm ngồi trên máy bay, ánh mắt đượm buồn, khẽ cúi mặt nhìn xuống chiếc khăn len đang quấn lên cổ mà rơi một giọt nước mắt.
- "Tạm biệt, em gái yêu quý của anh."
Biệt thự Ngụy gia...
Kể từ ngày Gia Khiêm sang Nhật, vẻ mặt của Ngân Tuệ lúc nào cũng ủ rũ khiến cho cô bạn thân Chu Nhược Lan cảm thấy buồn lây cho nên quyết định sang nhà để an ủi bạn mình.
Tiếng chuông cửa vang lên, một lúc lâu sau người ở bên trong dõng dạc tiến ra mở cửa.
Là một chàng trai mái tóc bạch kim với phong cách thường ngày là cởi bung vài cúc áo, khoe trọn cơ ngực mình.
Ngay khi nhìn thấy anh, Chu Nhược Lan khẽ bĩu môi tỏ ra chán ghét mà lạnh giọng nói:
- "Tôi đến tìm Ngân Tuệ, cô ấy hiện tại đang ở đâu?"
Ngay khi Chu Nhược Lan sắp sửa bước vào nhà thì đã bị Ngụy Gia Bảo đứng chắn ngay phía trước, khóe môi anh khẽ cong mà cất giọng tà mị châm chọc:
- "Chứ không phải đến tìm tôi sao?"
- "Ngụy Gia Bảo, đồ thần kinh.
Chẳng qua là thời gian này tôi nhìn thấy Ngân Tuệ không được vui kể từ khi Gia Khiêm sang Nhật."
Dứt lời, Chu Nhược Lan dõng dạc tiến vào phía đại sảnh thì bất ngờ bị người phía sau mạnh bạo ôm lấy.
Thoáng chốc, anh bế gọn người cô lên mà dõng dạc đi ngược ra phía khu vườn khiến cô vô cùng khó hiểu mà ra sức vùng vẫy, lớn tiếng mắng:
- "Này, tôi muốn vào gặp Ngân Tuệ.
Cậu mau thả tôi xuống."
Khóe môi Ngụy Gia Bảo khẽ cong liền lập tức thả mạnh người con gái xuống chiếc xích đu khiến cô bị đau mà nhăn nhó, tức giận mắng:
- "Này cậu, tôi cũng là con gái đấy nhé.
Sao cậu lại thả mạnh mà không nói trước hả?"
Ngay khi cô vừa dứt lời thì Ngụy Gia Bảo đã kề sát mặt cô, cánh mũi thon cao của anh cũng vì thế mà chạm nhẹ lên chóp mũi của người con gái khiến cô tròn xoe mắt nhìn anh chằm chằm.
Một lúc sau, bên tai cô truyền đến giọng nói hờ hợt của đối phương:
- "Cô quan tâm chị gái tôi thật sao? Hay là...muốn lấy lòng chị ấy để nhờ vả chị ấy trong việc quyến rũ anh Gia Khiêm."
Cảm giác bản thân như đang bị hạ thấp khiến Chu Nhược Lan không nhịn được nữa mà đứng bật dậy.
Cô mạnh tay đẩy mạnh Gia Bảo ra mà lạnh giọng phản bác:
- "Đúng.
Tôi thích anh Gia Khiêm, nhưng không mưu mô đến mức bắt đầu từ việc lấy được lòng tin nơi Ngân Tuệ.
Hơn nữa, tôi đường đường chính chính theo đuổi anh ấy."
Nghe cô nói, người trước mặt khẽ nhếch môi cười nhẹ mà trầm giọng nói:
- "À, vậy sao? Vậy thì tôi cũng tốt bụng nói cho cô biết rằng anh Gia Khiêm đã có người trong mộng rồi.
Cô đừng phí công sức mà đuổi theo người không yêu mình."
Liền lập tức, Chu Nhược Lan phá lên cười mà đứng đối diện với Gia Bảo, dõng dạc đáp:
- "Cũng không sao cả.
Cho đến khi nào anh ấy công khai người con gái ấy thì lúc đó, tôi từ bỏ cũng không muộn."
Trước những lời tuyên bố này của cô khiến Ngụy Gia Bảo hoàn toàn sốc.
Anh không ngờ, người con gái mà chị mình thường xuyên mặc định rằng cô là mẫu người con gái truyền thống, dịu dàng và đảm đương bếp núc mà lại mặt dày như thế này khi đứng trước mặt anh.
Quả thật, Ngân Tuệ đã đánh giá cô bạn thân này quá đơn giản.
- "Chu Nhược Lan, cô nham hiểm hơn tôi tưởng tượng đấy."
Nghe anh nói những lời này, khóe môi Chu Nhược Lan khẽ cong mà chậm rãi tiến lại gần, gỏn gọn nói:
- "Thời buổi này, phụ nữ được cho là dịu dàng, thục nữ không nhất thiết phải yếu đuối trước mặt những người không cần thiết.
Đặc biệt là hạng người ăn chơi, trác táng như cậu."
Dứt lời, Chu Nhược Lan nhếch môi cười khinh bỉ mà dõng dạc đi lướt qua người Ngụy Gia Bảo hiện đang vô cùng sững sờ.
Một lúc lâu sau, anh hướng mắt nhìn theo bóng lưng đã khuất hẳn mà nở nụ cười thích thú nói:
- "Chu Nhược Lan, cô được lắm.
Hãy chờ xem, loại người ăn chơi, trác táng như tôi sẽ làm gì được cô."
Thoáng chốc, Chu Nhược Lan đã tìm thấy cô bạn thân Ngân Tuệ của mình.
Hiện tại, cô đang ngồi trầm tư bên trong phòng của Gia Khiêm mà chẳng để ý đến sự hiện diện của người ở phía cửa.
- "Ngân Tuệ, anh ấy chỉ đi ba tháng thôi, sẽ trở về với cậu mà."
Chu Nhược Lan lập tức ngồi bên cạnh mà cất giọng quan tâm nói.
- "Không...nhưng mình luôn có linh cảm rằng, anh ấy sẽ không bao giờ trở về nữa.
Có khi nào, khi ở bên Nhật, anh Gia Khiêm sẽ cưới vợ sinh con và định cư bên đó luôn không?"
Nghe những lời suy diễn này khiến Chu Nhược Lan không nhịn được mà bật cười, cô cất giọng châm chọc nói:
- "Người buồn đáng lý ra là mình chứ? Đằng này, cậu là em gái mà lo lắng đến vậy sao? Cho dù có là như vậy, cậu phải vui mừng hơn đúng chứ?"
Ngân Tuệ lập tức lặng người mà trầm ngâm nghĩ ngợi, cô lẩm bẩm nói:
- "Phải rồi.
Đáng lẽ ra mình phải vui chứ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...