Phản Diện Không Đội Trời Chung
Sau khi đưa Ngân Tuệ đến trường, trên đường lái xe trở về, Gia Khiêm không ngừng ngẫm nghĩ đến việc tranh cãi với cô em gái nhỏ trong ngày hôm nay mà cảm thấy có chút tội lỗi.
Liền lập tức, anh ghé vào một cửa hàng bán phụ kiện nữ giới mà vô tình nhìn thấy chiếc kẹp tóc hình bướm được đính đá lấp lánh ở bên trên liền nhanh chóng cầm lên ngắm nghía, sau đó dõng dạc tiến đến bàn thu ngân, trầm giọng nói:
- "Tôi muốn lấy chiếc kẹp tóc này."
- "Vâng ạ."
Ngồi vào trong xe, Gia Khiêm không ngừng do dự sẽ ngỏ lời ra sao để cô nhận lấy chiếc kẹp tóc này.
Một phần khác, anh cảm thấy vô cùng lo lắng rằng Ngân Tuệ có thực sự thích chiếc kẹp tóc hay không, bởi vì từ trước đến nay, số lần cô dùng kẹp tóc thực sự rất ít.
Chiều đến là lúc Ngân Tuệ tan học.
Ngay khi cô vừa bước ra đến cổng đã nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen đậu chờ sẵn.
Chàng trai bên trong xe dõng dạc bước xuống khiến bao ánh mắt nữ sinh đều đổ dồn về phía anh mà xì xầm bàn tán:
- "Anh ấy đẹp trai quá đi mất.
Đúng là mẫu người yêu lý tưởng của tôi."
Một nữ sinh không kiềm lòng được mà thốt lên khiến Ngân Tuệ đứng cách đó đều nghe thấy rõ.
Liền lập tức, cô tỏ ra hậm hực mà kéo lấy tay người trước mặt trở vào trong xe, đóng sầm cửa lại, lạnh giọng nói:
- "Em đói bụng rồi.
Mau chóng đưa em trở về nhà."
Gia Khiêm vẻ mặt ngơ ngác mà nhanh chóng lên ga rời đi.
Trên suốt một đoạn đường, anh thi thoảng hướng mắt nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ nằm ở trong hộc xe, rồi lén nhìn sang người ngồi ghế phụ đang cau mày nhăn nhó mà lặng thinh không nói lời nào.
Mãi một lúc sau, bên tai anh vang lên giọng nói:
- "Sau này mỗi khi đến đón em, anh không cần diện vest lịch sự đâu."
Nghe những lời này khiến Gia Khiêm vô cùng khó hiểu mà lập tức nhìn sang người bên cạnh, thắc mắc hỏi:
- "Tại sao chứ? Anh chẳng qua trên đường đi làm về sẵn tiện đón em thôi mà."
Liền lập tức, Ngân Tuệ nhìn chằm chằm vào dáng vẻ hiện tại của anh, sau đó ngoảnh mặt nhìn ra ô cửa sổ, gỏn gọn nói:
- "Chiều rồi mà anh vẫn đóng thùng gọn gàng lịch sự sao?"
- "Ngân Tuệ."
Nghe tiếng người bên cạnh gọi khiến cô nhanh chóng xoay người trở lại thì đã thấy chiếc hộp nhỏ màu đen ở ngay trước mặt mà vô cùng bất ngờ, tròn xoe mắt khó hiểu.
Gia Khiêm khẽ ho nhẹ một tiếng, sau đó nói:
- "Tặng em đấy.
Đừng giận hờn vu vơ như một đứa trẻ có được không?"
Ngân Tuệ khẽ bĩu môi một cái thế nhưng đôi tay vẫn nhiệt tình nhận lấy món quà từ phía người bên cạnh mà chậm rãi mở ra.
Ngay khi vừa nhìn thấy chiếc kẹp tóc xinh xắn khiến khóe môi cô bất giác mỉm cười, hài lòng nói:
- "Cảm ơn anh.
Em nghĩ rằng anh lấy vợ được rồi đấy."
- "Lấy em được không?"
Gia Khiêm vô tình buộc miệng thốt ra câu nói này khiến cả bản thân anh cũng có chút giật mình về những gì mình vừa nói mà nhanh chóng đưa tay bịt miệng lại.
- "Hả? Anh vừa nói cái gì?"
Về phía Ngân Tuệ, cô mãi chăm chú ngắm nghía chiếc kẹp tóc mà chẳng hề nghe thấy những lời của người bên cạnh liền lên tiếng hỏi lại.
Lúc này, Gia Khiêm khẽ thở phào nhẹ nhõm mà cười gượng đáp:
- "Ý anh là...em có thích chiếc kẹp này không?"
- "Ừm, thích.
Em cài lên tóc được chứ?"
Gia Khiêm mỉm cười gật đầu.
Ngay lập tức, cô gái nhỏ đã nhanh chóng kẹp chiếc kẹp tóc hình bướm vào một bên tóc của mình, khiến cô càng thêm phần đáng yêu mà chu môi ngắm nghía bản thân trong gương chiếu hậu, vui vẻ nói:
- "Không ngờ anh cũng biết cách lựa chọn quá chứ."
Khoảng chừng vài phút sau, người bên cạnh đã ngã người ra ghế mà ngủ một cách ngon lành khiến Gia Khiêm chỉ biết mỉm cười bất lực.
Ngay lập tức, anh nhanh chóng tấp xe vào lề đường, nhẹ nhàng hạ ghế tựa thấp xuống để người bên cạnh có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ hơn.
Liền sau đó, anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc đen huyền cùng với chiếc kẹp bướm đáng yêu mà cong môi mỉm cười.
Bàn tay thô ráp của anh nhẹ nắm lấy đôi tay mềm mại của người con gái nhẹ nhàng đặt lên đùi mình.
Sau đó lấy một chiếc nhẫn bạc từ bên trong túi áo ra mà ướm thử lên tay cô, lẩm bẩm nói:
- "Như vầy vẫn còn quá rộng so với tay em ấy."
- "Hơ, ngủ một giấc đã quá."
Ngân Tuệ bất ngờ tỉnh giấc mà vươn vai khiến người bên cạnh giật mình cho nên làm rơi chiếc nhẫn xuống dưới ghế mà nhanh chóng tỏ ra bình thản, gượng gạo nói:
- "Anh...anh vừa mới đổ xăng xong.
Một chút nữa thôi chúng ta sẽ về nhà."
Nghe đến đây, Ngân Tuệ không chút nghi ngờ mà gật nhẹ đầu khiến người bên cạnh thở phào nhẹ nhõm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...