Một câu này, làm cho lòng Tề Trang cảm thấy ngứa ngáy.
Lần trước Vệ Biện chỉ tới cứu tràng, ăn mặc bình thường cùng với dép lê, còn đêm nay anh ăn mặc vừa hoang dã mà còn tươi sáng, trông còn quyến rũ hơn cả lần trước.
Rất là đẹp trai.
Một sợi tóc vàng gạt sang bên trán lung lay quanh khóe mắt, Vệ Biển thổi một nụ hôn xuống mọi người, ngón tay trên dàn nhạc vẫy vẫy, chốc lát lại có một làn sóng nhiệt liệt tràn đến.
"Everybody!"
Thượng đế đã để lại tất cả sự ưu ái cho người đàn ông này, anh ta chỉ cần hất tóc và đi bộ vài bước nhàn nhã trên mặt đất, sẽ có vô số người phát điên vì anh, mất đi lí trí quỳ gối dưới quần anh.
Vũ nam cách anh gần nhất không nhịn được bước lên sân khấu, bộ quần áo phác họa ra đường cong cơ thể hoàn mỹ của cậu ta, cậu đến gần Vệ Biện và coi Vệ Biện như một cái ống thép.
cậu từ từ ngồi xuống và nâng mông đứng lên.
Sau đó bụng và đùi nhanh chóng dính lên Vệ Biện, rồi lại nhanh chóng thoát khỏi.
"A a a a!!!"
Vệ Biện nắm tay vũ nam kéo vào lòng mình, để lại một nụ hôn trên hầu kết người ta.
Tiếng la hét trở nên điên cuồng hơn.
Khách nhân đến đêm nay rất đa dạng người, ít ai có thể tưởng tượng ra cảnh một đám đàn ông lớn tuổi la hét sẽ như thế nào, nhưng tiếng la đêm nay có thể nghe rõ ràng cả giọng của nam và nữ, gần như che khuất âm nhạc.
Nhân viên ở lầu hai đối diện sân khấu vội vặn âm nhạc to hơn, điều khiển pháo hoa màu vàng kim bắn trên sân, giấy màu bay đầy trời.
Ngón tay thon dài của Tề Trang nhẹ chạm vào hầu kết của mình.
Cả quán bar đang sôi sục, sôi lên như nước vừa nấu chín.
Ánh sáng đuổi theo đỉnh đầu Vệ Biện, cả tóc và khuôn mặt anh đều phát ra ánh sáng.
Tề Trang lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, sau đó gửi cho Chu Hằng và nhắn thêm một câu:"Trông giống Apollo không?"
Thời điểm chụp hình vừa lúc, ánh sáng màu trắng, khói do băng khô tạo ra vẻ mờ ảo, khung cảnh tối tăm nhuốm đầy dục vọng.
Chu Hằng là anh em tốt của Tề Trang, trả lời trong giây lát:"Ai vậy, đẹp trai thế!"
"Tình nhân đời tiếp theo của tao."
Chu Hằng gửi đến mấy icon biểu cảm 666*, ngay sau đó nói:"Vậy thì tình nhân đời kế tiếp của mày nhìn không dễ theo đuổi lắm."
Tề Trang cười:"Chỉ chơi cho vui thôi, gặp thử thách sẽ càng thú vị hơn."
Tình nhân thì muốn có bao nhiêu thì có được bấy nhiêu, mà ở giai đoạn này, hắn chỉ muốn Vệ Biện nhất.
Chỉ cần Vệ Biện đảo mắt xuống sẽ thấy ghế dài nằm ở giữa quán.
Toàn bộ "MIAIDU" chật kín người, từng luồn hơi thở trong không khí đều bị hút nhiều lần, nơi trống nhất ở dưới một là quầy bar, một cái nữa là ghế dài đắt đỏ kia.
Có một người đang ngồi trên đó.
Không phải những người anh quen biết, cũng không phải mẫu người tình anh thích.
Vệ Biện nhướng máy, đuôi mắt tự nhiên nhướng lên quét qua một vòng, nhanh chóng tìm được loại hình anh thích trong đám người, bắt đầu bắn điện về phía người đó và hát những bài tình ca.
Người bị anh nhìn chằm chằm thất thần đứng sững tại chỗ, khuôn mặt thanh tú đỏ ửng đến đáng sợ.
Suýt thì mềm nhũn ngã xuống đất.
Dễ thương.
"MIAIDU" là chỗ ăn chơi, thời gian làm việc có quy định, không được mở cửa từ 2 giờ đến 8 giờ sáng.
Buổi diễn có Vệ Biện, dù sắp rạng sáng 2 giờ nhưng vẫn còn đông người như khi mới bước vào.
Vệ Biện vẫy vẫy tay với mấy người anh em của mình để họ về phòng nghỉ trước, còn mình thì nhảy xuống sân khấu, lập tức đi thẳng tới chỗ cậu chàng dễ thương mà anh chú ý.
Có hai cách để anh quyến rũ đối phương, một là lãng mạn nhưng không tục tĩu, người dè dặt và bảo thủ thích cái này nhất.
Còn một loại khác là
thô tục và hạ lưu, loại này còn dùng được hơn loại trước.
Cậu chàng dễ thương này cũng rất dễ rung động, Vệ Biện còn chưa nói câu thô tục nào, hai mắt cậu chàng đã ươn ướt, mềm nhũn ngã vào vòng tay Vệ Biện.
"Biện, Biện ca."
Vệ Biện dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy vành tai mềm mại của cậu, nhẹ nhàng xoa bóp, làm âm chỉ đến mức người ta mặt đỏ tìm đập:" Ừ?"
"Không phải Biện ca, mà là Biện ca ca."
Tay người ta níu quần áo anh bắt đầu run lên vì hưng phấn, nhân viên bước tới,"Biẻn ca, có người tặng quà cho anh ở hậu trường, anh cần đi xem."
Vệ Biện chậc một tiếng, bảo đối tượng đêm nay sẽ quay cuồng cùng anh đợi mình ở đây, sau đó chân dài bước nhanh vào phòng nghỉ ở hậu trường.
Nhân viên sợ anh tức giận nên giải thích," Là loại không từ chối được."
Trong phòng nghỉ đa số người đã thay xong quần áo rồi rời đi, chỉ có bọn Lưu Thành vậy quanh bên bàn trà nhìn chằm chằm vào hộp quà đặt ở trên.
Vệ Biện đi tới tùy ý mở hộp quà ra, bên trong đầy mấy tấm thiệp dày cộp, mỗi tấm đều dựa trên ảnh chụp của anh, tràn ngập xúc động tình yêu và tấm thiệp cuối cùng có ghi tên "Xảo Nhi."
Nét chữ rất đẹp, lực viết rất mạnh, sờ vào thấy cộm tay.
"Vứt đi."
Vệ Biện không có cảm xúc gì.
Ngô Dương tung tăng chạy đi ném hộp quà, sau lưng lại có người bước vào với một bó hoa lớn:" Biện ca!"
Mẹ nó đây còn là món quà mà quán bar không thể cự tuyệt được, nhân viên đặt hoa xuống rồi chạy ra ngoài, chạy qua chạy lại năm lần mới ôm vào hết đống hoa, những bông cúc nhỏ đặt cạnh nhau trải dài trên ghế sô pha tạo thành một biển hoa.
Ở trên có một tấm thiệp chúc mừng ghi:"Apollo của tôi, người theo đuổi cậu có đưa đúng loại hoa không?"
Cúc tươi sáng và mỏng manh.
Hoa cúc nhỏ.
Ngô Kình và Quách Hạo không nhịn được cười điên cuồng:" ĐM hahahahaha! Đm vậy mà có người theo dõi cúc hoa của mày cái đệch hahahaha!"
"Tên tuổi mãnh 1 của tao chưa đủ lớn hả?" Vệ Biện hỏi những người xung quanh, khắp nơi vang lên tiếng cười không thể nhịn được, "Hay là trông ông đây rất dễ tính?"
Nhân viên đưa hoa tới cố thu nhỏ sự tồn tại của mình.
Vệ Biện nhìn tên người tặng hoa.
Tề Trang.
Tề, Trang.
Nhớ kĩ.
"Đệch" đám anh em của anh cười hả hê "Ha ha ha ha ha."
Vệ Biện rút bút viết vài chữ lên tấm thiệp chúc mừng, rồi cắm nó vào giữa bó hoa," Nào cưng, giúp anh giao hoa này trở về."
Nhân viên ôm hoa ra ngoài tìm Tề Trang.
Tề Trang vẫn còn trong quán bar.
Chỉ còn một mình hắn, cậu trai dễ thương Vệ Biến thích cũng không biết đi đâu mất rồi.
Hắn nhận bó hoa trả về và lấy tấm thiệp bên trên ra.
Phía sau câu hắn viết có thêm mấy ký hiệu tiếng Anh chạy qua.
FUCK YOU.
Mười phần khí phách, từng chữ cái viết hoa, trông rất tức giận.
Tề Trang nhịn cười một hồi, nhưng vẫn không nhịn được cười ra tiếng.
===
Làm việc một ngày sẽ có hai ngày để nghỉ ngơi.
Vệ Biện thường không hợp tác với người khác, anh đã quen với tiết tấu của anh em mình, những người còn lại không thể làm anh có hứng thú diễn.
Cũng vì thế mà lần trước DJ xúc động đến vậy, nên gã đã trực tiếp trả 70% tiền lương trong đêm đó cho phần anh cứu tràng.
Nhưng mấy tên ăn chơi này có thời gian nghỉ ngơi sẽ không bao giờ lãng phí ở nhà.
Truyện Tiên Hiệp
"Hai ngày, một ngày với tụi bây, một ngày cho bạn gái." Lưu Thành " Suy nghĩ thử mình nên đi đâu."
Vệ Biện đang hút thuốc ngoài ban công,"Sao cũng được."
Điện thoại trên người không ngừng vang, người quen anh và người muốn làm quen đều biết ngày công tác và nghỉ của anh, nên cứ đến hai ngày này thì điện thoại luôn trở thành thứ bận rộn nhất.
Hút xong hết điếu thuốc cuối cùng, anh bật điện thoại lên, nhìn lướt qua mấy cuộc gọi nhỡ và số tin nhắn chưa đọc, nhấn trả lời mấy cái trong số đó.
Tao gửi số điện thoại mới cho tụi bây." Vệ Biện đi về phòng ngủ, lấy tấm card mới ra khỏi ngăn kéo,"nhớ lưu lại."
"Thông tin liên lạc của trai xinh gái đẹp cũng mất hết." Quách Hạo chậc chậc,"Quán khốn nạn."
"Biện Biện cũng không có lừa tiền lừa tình," Ngô Kình nói,"So với mấy tên trai đẹp khác là quá có lương tâm rồi chứ."
Ngô Dương nhảy vào phụ họa anh cậu," Chỉ là không thích nữ, không thì tên này đã thành một ông bố nghiêm túc và có trách nhiệm từ lâu rồi.
Ba người nhìn nhau không nhịn được bật cười ngả nghiêng trên sô pha.
Vệ Biện trợn mắt một cái:"Ngáo."
Bọn họ rất hay đi chơi, mấy chỗ vui chơi của thành phố H trên cơ bản đều đã đi qua, Quách Hạo đang muốn hỏi có nên đến bệnh viện thăm Đoạn Bích Lan không, cậu còn chưa mở miệng thì Lưu Thành đã biết được và ngăn cậu lại.
"Đi cắm trại đi."
Vệ Biện đề nghị.
Thành phố H không nằm trên đồng bằng nhưng trung tâm thành phố lại rất phồn hoa, từ trung tâm chạy dọc theo rìa có rất nhiều tản núi, ở đây là nơi cắm trại rất được ưa thích, công viên rừng rậm An Sa.
Cũng là nơi với nhiều địa điểm để thăm quan.
Đã quyết định rồi thì cần phải chuẩn bị lều trại và đồ vật để cắm trại, lần trước trúng thưởng miễn phí ăn một tháng ở quán nướng giờ mới phát huy được hết tác dụng của nó, da mặt Vệ Biện rất dày đến nỗi đã lấy về một nửa cốp xe nguyên liệu nướng BBQ.
Chủ quán nướng vui vui vẻ vẻ đưa thêm cho anh một thùng bia, sau đó cầm hóa đơn chạy qua chỗ Tề Trang.
Người giàu theo đuổi tình yêu luôn rất thuận lợi, chỉ với một khoản tiền, không những hỏi ba câu hỏi mà còn biết được kỹ thuật của Vệ Biện rất tốt, không có người yêu, còn biết được bọn họ sắp đi cắm trại nướng BBQ.
Chỉ tiếc là không biết địa điểm.
Sau khi Tề Trang xem xong tin tài xế vừa nhắn, hắn đặt điện thoại xuống.
Lúc này hắn ăn mặc một bộ vest chỉnh tề, ngồi thẳng lưng trên ghế.
Đây là một trong những nhà hàng tốt nhất của thành phố H, mang phong cách Trung Hoa, sang trọng và nội liễm, trong góc ghế lô có một người phục vụ mặc bộ đồ sườn xám với khuôn mặt xinh đẹp, trên bàn bày hoa tươi còn mang vài giọt sương.
Mùi hương của hoa và cơm hòa cùng nhau, hương vị trên bàn dâng lên mờ mịt, làm cho đôi nam nữ đang ngồi cũng nhiễm vài phần tiên khí.
Mỗi bước đi của Thích Trang đều có sức hút của một tên có kinh nghiệm tình, bất kì cảm xúc gì hiện lên trong ánh mắt cũng có thể làm người đang nhìn chăm chú phải sa vào.
Hắn là người nổi bật nhất ở đây.
Nhưng hắn lại không cảm thấy một chút thích thúthú nào.
Người ngồi đối diện là loại hình trước giờ hắn rất yêu thích.
Ấm áp và mềm mại, dễ mắc cỡ, chân dài, xinh đẹp.
Một đứa nhỏ như vậy khi lên giường lại càng thêm dâm đãng, sẽ quấn đôi chân dài của mình vòng quanh eo hắn, và sẽ khóc lớn.
Rừng rậm.
Mặt cỏ mềm mại, mùi hoa và cây.
Dã chiến.
Vệ Biện.
Lăn ngã trên mặt đất, có lẽ Vệ Biện sẽ đổ mồ hôi, có lẽ mảnh hoa nhỏ vụn sẽ dính trên phần eo trần trụi của anh.
Tề Trang nuốt một ngụm nước bọt.
Tại một bàn ăn tối thực chất là một buổi thân cận, dựa vào não bổ, Tề Trang "cứng"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...