Ngày hôm sau quả thật có chuyện làm, Kim Hi cùng Bạch Linh tới hang phơi Nguyệt trường thạch để đổi Nguyệt trường thạch. Cùng đi chính là Nhĩ Nhã, Bác Nhã, Hi Tư Lạc cùng thiếu niên tóc đen dễ nhìn đã gặp ngày hôm qua Nạp Lan, bọn hắn cầm Nguyệt trường thạch ánh sáng đã ảm đạm ở trong bộ lạc. Nguyệt trường thạch phơi ở chỗ đất trống là được, nhưng hiệu suất khá thấp, cổ nhân phát minh hang phơi, hang động sâu hơn mặt đất khoảng hai đến ba thước, đặt hết Nguyệt trường thạch ở bên trong, ánh trăng từ cửa hang chiếu xuống, giữa những viên Nguyệt trường thạch không ngừng phản xạ, sẽ tụ được ánh sáng càng mạnh. Để cho tiện thu thập, hang không chỉ có một cửa trên mặt đất, dưới nền đất cũng có thông đạo, xây theo sườn dốc từ mặt đất đi xuống, đỉnh đầu là vách hang cắm đầy Nguyệt trường thạch, hái Nguyệt trường thạch xuống chính là nhiệm vụ của Kim Hi cùng Bạch Linh.
Bạch Linh thực lực cao siêu, thường thường một lần có thể cuốn nửa hang tinh thạch cất vào túi to, sau đó đem Nguyệt trường thạch mất ánh sáng gắn lại. Mà Kim Hi tuy rằng vừa mới bắt đầu không quá thuần thục, nhưng sau đó hắn lại càng lúc càng nhanh, dần dần vượt qua tốc độ của Bạch Linh, làm Bạch Linh luôn luôn kêu gào: “Loại thiên tài như ngươi thật đáng ghét khiến ta không có đường sống aaa”. Đi đến chỗ sâu trong hang, bỗng nhiên từ trên đỉnh hang nhảy xuống một bóng dáng cao lớn, khiến tất cả mọi người hoảng sợ. Bốn Thú nhân đồng thời làm ra tư thế công kích, Bạch Linh cũng không chịu đứng sau ai.
Nhưng Kim Hi lại rất bình tĩnh, nơi này là địa bàn Bộ lạc Bỉ Mông, lại cách Bộ lạc không xa, nên sẽ không có cái gì ngoài ý muốn.
“Là Tạp Tắc Nhĩ thủ hộ nơi này.” Nhĩ Nhã liền nhận ra người tới. Kim Hi thì đã sớm bắt đầu đánh giá thanh niên so với Hi Tư Lạc còn cao hơn mấy centimet này, y chỉ mặc áo da cộc tay cùng quần mỏng, cũng chính là cách ăn mặc ở nhà, hiển nhiên là sợ Nguyệt trường thạch làm hỏng áo choàng da thú, áo da mỏng rộng mở lộ ra cơ ngực khoẻ đẹp, nhưng từ bên trái ngực trên tới bên phải dưới ngực có một vết đao thẳng tắp, tuy rằng không phải kiểu sẹo để lại sau khi miệng vết thương đã khép, nhưng có thể thấy rõ ràng một vết thương nhàn nhạt hiện lên giữa làn da yếu lược. Mà mắt trái y cũng có một vết đao, vuông góc với chân mày kéo dài đến hai má, nhìn qua đặc biệt giống vết sẹo của Kakashi.
“Vết sẹo thực soái.” Kim Hi kỳ thật là loại sẹo khống (như công khống đảng, thụ khống đảng,…), nhìn vết sẹo đặt ở chỗ soái như vậy, hưng phấn như được ăn xuân dược.
Nghe được tiếng nói chuyện Tạp Tắc Nhĩ mới kịp phản ứng, “Tham kiến Bạch Linh thiếu tộc trưởng, Kim Hi miện hạ.” Y quỳ một gối, vội vàng hành lễ, trên mặt tràn đầy khủng hoảng. Kim Hi cũng có chút ngượng ngùng, bản thân có điểm rất càn rở.
“Không có việc gì không có việc gì, đứng lên đi, ngươi không phải trông coi nơi này sao, đều tại bọn ta không nói trước cho ngươi một tiếng.” Kim Hi pha trò đổi đề tài, Tạp Tắc Nhĩ hiển nhiên rất bất ngờ, lăng lăng đứng lên. Nếu như không có vết sẹo, mặt Tạp Tắc Nhĩ cũng không phải anh tuấn, mà rất khí phách, lông mày dậm, mũi thẳng, cằm còn có râu mọc lún phún, như là một binh sĩ hung hãn, hoặc là, Husky? Kim Hi chợt phát hiện Tạp Tắc Nhĩ ngây ngốc nhìn qua rất giống giống Husky lạnh lùng kì thực lại rất ngốc, không khỏi cười to: “Bộ dạng ngươi thực giống Husky a.” Nói xong mới cảm thấy có chút không ổn lắm, không khỏi cứng đờ.
“Husky là cái gì?” Hi Tư Lạc tò mò hỏi.
“Là, là một loại cẩu… thực uy phong rất tuấn tú. Thực xin lỗi a ta không nên hình dung ngươi như vậy, ngươi đừng giận ta a.” Kim Hi thực xấu hổ không cẩn thận nói thành lời, trong trường hợp xấu hổ này, hắn thường thường không thể điều khiển tự động nói ra lời rất dọa người aa. Nhưng thần sắc Tạp Tắc Nhĩ lại xấu hổ cứng ngắc, hoặc như là không quá tin tưởng.
Hi Tư Lạc thần sắc cổ quái, y biết Kim Hi mất trí nhớ, cũng không hiểu rõ: “Tạp Tắc Nhĩ thú hình chính là khuyển loại, khen hắn giống Husky, thật là khéo ca ngợi.” Kỳ thật không chỉ là khéo như vậy, nhưng Hi Tư Lạc lại cố ý đổi thành ý này. Nạp Lan một mực giữ im lặng ở phía sau bất động thanh sắc nhìn Hi Tư Lạc cùng Kim Hi một cái, rồi chuyển tầm mắt rời đi.
“Nga nga, vậy là tốt rồi, bởi vì ta thật sự cảm thấy Tạp Tắc Nhĩ rất tuấn tú a, vết sẹo rất đẹp, ta có thể sờ sờ không?” Những lời này của Kim Hi, lại khiến tất cả mọi người cứng đờ.
“Cái kia.” Bạch Linh tay run run chụp lên bả vai Kim Hi, “Ngươi thật muốn sờ?”
“Chẳng lẽ không được.” Kim Hi hết chỗ nói rồi, lão lưu manh không phải sống rất phóng khoáng sao, thế nào đến hắn làm gì cũng như phạm tội vậy a.
“Có thể thì có thể, nhưng có nhiều người như vậy.” Bạch Linh trừng hắn một cái, tựa hồ Kim Hi làm gì đó thập phần xấu xa.
“Kim Hi miện hạ nhất định đang nói giỡn, cám ơn Kim Hi miện hạ.” Tạp Tắc Nhĩ thực chua sót nói.
“Ách, ngươi cũng không nguyện ý sao?” Cách nói của Tạp Tắc Nhĩ, nghe giống như uyển chuyển cự tuyệt, nhưng tính Kim Hi luôn vào trình huống khẩn trương không tự giác nói thật, cho nên làm chuyện không nên làm rõ liền làm rõ hết. Tạp Tắc Nhĩ khó xử nhìn ánh mắt phức tạp của mấy người, lại không thể không trả lời: “Ta đương nhiên thực nguyện ý để Kim Hi miện hạ sờ.”
“Được rồi được rồi, nếu Kim Hi miện hạ muốn sờ, chúng ta trước hết đi ra ngoài đi, dù sao cũng đã thu thập đủ Nguyệt trường thạch.” Bạch Linh bực bội phất tay, đẩy người ra ngoài, “Tuy rằng không biết ngươi muốn làm cái quỷ gì, nhưng Tạp Tắc Nhĩ là một người tốt, bị thương không phải sai lầm của hắn, ngươi phải hảo hảo đối đãi hắn a, nếu ngươi để ta biết đây là đùa giỡn, ta nhất định đánh chết ngươi!”
A, thế nào giọng điệu như giao phó nữ nhi vậy, các ngươi thế nào lại đi hết rồi, đây là để làm chi a? Kim Hi vẫn không rõ tình huống, đành phải quay đầu chuẩn bị hỏi Tạp Tắc Nhĩ người duy nhất ở lại, sau đó, hắn há to miệng ngây dại.
Tạp Tắc Nhĩ đã cởi bỏ áo da của mình, thân thể khoẻ đẹp hoàn toàn bại lộ trước mặt Kim Hi. Tóc y rất ngắn, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt cùng vết sẹo trên ngực làm cho y nhìn qua có chút hung ác, nhưng lại che không được cơ ngực căng đầy, cơ bụng tám khối sinh đẹp sắp hàng chỉnh tề cùng vòng eo hữu lực, vô luận hình dạng hay độ dày đều xinh đẹp hơn nhiều so với người mẫu tỉ mỉ khổ luyện, hơn nữa là bát khối hàng thật giá thật rành rành! Hai chân dài kiện mỹ gấp khúc, quỳ gối trước mặt Kim Hi!
“Ta biết miện hạ chỉ là muốn đùa giỡn với ta, nhưng Tạp Tắc Nhĩ cũng không ngại, miện hạ, thỉnh, thỉnh tận tình kiểm tra thân thể Tạp Tắc Nhĩ đi.” Tạp Tắc Nhĩ ngượng ngùng dùng cánh tay trái che mắt, thanh âm khàn khàn, cánh tay phải nắm mắt cá chân mình, cái tư thế này để cho những bộ phận tối khoẻ đẹp của y đều bại lộ đầy đủ ra ngoài.
“Này, đây là có chuyện gì.” Kim Hi tâm nhảy bang bang, nói thật, hắn không phải người tốt, háo sắc lại nhát gan, nhìn thấy người dễ nhìn trong đầu liền yy vô hạn lại không dám hành động gì, lý tính của hắn luôn đứng thứ nhất, cảm tình chỉ là thứ hai. Hắn giống như mọi thanh niên cùng tuổi trong đầu tràn đầy dục vọng đói khát, nhưng không có nghĩa là đối mặt với Tạp Tắc Nhĩ có vết sẹo ưa nhìn hắn rất thích lại còn bày ra loại tư thế mê người này, hắn liền lập tức mất đi lý trí, vì cảnh tượng này triển khai thật sự rất thánh khiết.
“Cái kia, ngươi nên biết ta lúc trước từng hôn mê, tỉnh lại liền mất ký ức, đối với chuyện Bộ lạc hết thảy ta đều không hiểu, nếu ta mạo phạm ngươi, ngươi liền nói lại, ta nhất định sẽ nhận lỗi. Ngươi có thể giải thích, ngươi, ngươi vì sao phải như vậy.” Kim Hi thành khẩn ngồi trước mặt Tạp Tắc Nhĩ, Tạp Tắc Nhĩ kinh ngạc buông cánh tay, y nhìn ra được sự thành khẩn của Kim Hi, nháy mắt khó có thể che dấu được sự mất mát hiện trên khuôn mặt.
“Nếu, Giống đực yêu cầu sờ thân thể Thú nhân, đây là cầu ái, mà nếu Thú nhân nguyện ý nhận Giống đực cầu ái, liền cởi sạch y phục, dâng lên thân thể của mình, mặc cho Giống đực kiểm tra, nếu Giống đực vừa lòng với thân thể Thú nhân, Thú nhân có thể trở thành Tát nhĩ của Giống đực.” Bàn tay Tạp Tắc Nhĩ siết chặt lấy nhau.
“A, ta đây chẳng phải là!” Kim Hi kinh ngạc vạn phần, hắn không nghĩ tới bản thân lại phạm vào sai lầm lớn như vậy.
“Không có chuyện gì, Kim Hi miện hạ cũng không biết chuyện này, Tạp Tắc Nhĩ sẽ không để ý, cũng sẽ không nói cho người khác biết.” Tạp Tắc Nhĩ chua sót cầm lấy áo, chuẩn bị che lại thân thể mình, nhưng trong mắt đã ức chế không nổi lệ quang trong suốt.
“Đợi đã!” Kim Hi giữ lấy áo, khó tin hỏi, “Như ngươi vừa mới lột sạch quần áo, đây không phải đại biểu ngươi tiếp nhận ta cầu ái rồi, như vậy cũng có thể đình chỉ sao?”
“Không, không sao, trên người Tạp Tắc Nhĩ có tích sẹo, bộ dạng xấu, có đôi khi Giống đực sẽ nói giỡn với Tạp Tắc Nhĩ, Tạp Tắc Nhĩ cũng không để ý.” Tạp Tắc Nhĩ quay đầu, nhếch môi, tuy rằng ba quang trong ánh mắt lóe lên, nhưng không có một giọt lệ nào trào ra.
“Vì sao chứ, lại có người làm chuyện tồi tệ như vậy sao?” Kim Hi không phải đứa ngốc, ở trong Bộ lạc đang yên đang lành, lại chạy đến thủ hộ hang Nguyệt trường thạch, hơn nữa theo như y nói, có rất nhiều người đùa giỡn y như thế, này rõ ràng thuyết minh tình cảnh Tạp Tắc Nhĩ cũng không tốt, “Để ngươi cỡi hết, lại nói một câu vui đùa coi như xong?”
“Cho dù đã kiểm tra thân thể Tạp Tắc Nhĩ, chỉ cần nói không hài lòng cũng có thể cự tuyệt.” Tạp Tắc Nhĩ dùng áo choàng che đậy thân thể mình, “Tuy rằng trong bộ lạc không đồng ý việc liên tục cầu ái nhưng không cầu hôn, nhưng thân thể Tạp Tắc Nhĩ quả thật có sẹo, Giống đực có thể cự tuyệt.”
Kim Hi nhìn Tạp Tắc Nhĩ, không nghĩ tới hai vết sẹo, cũng có thể hủy diệt nhân sinh một người, xem ra trong bộ lạc cũng không hẳn là bình yên. “Ta cảm thấy rất dễ nhìn a, vết sẹo này, hơn nữa vừa đúng, lại có vẻ anh tuấn, cũng không dữ tợn, ta thích nhất vết sẹo như vậy.” Kim Hi ôn nhu vươn ngón tay vuốt mi cốt Tạp Tắc Nhĩ, sau đó đụng đến ánh mắt Tạp Tắc Nhĩ, Tạp Tắc Nhĩ từ từ nhắm hai mắt, mí mắt run rẩy, y lén lút xả áo xuống, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp cùng cơ ngực bắt mắt, tuy rằng y tự cho là động tác rất nhẹ, nhưng biến hóa rõ ràng như vậy, vẫn chạy không khỏi ánh mắt Kim Hi.
“Ngươi, ngươi nói kiểm tra là có ý gì.” Kim Hi cảm thấy có điểm miệng đắng lưỡi khô, đây chính là một khối lõa thể! So với hắn cùng đồng học tắm rửa cọ lưng cho nhau lại càng mờ ám hơn, có trời mới biết hắn cố thế nào để hỏi vấn đề này mà không phải lập tức nhào lên.
“Chính là kiểm tra thân thể Thú nhân có thể khiến Giống đực thích hay không, trừ bỏ bên ngoài, toàn thân, cũng có thể kiểm tra.” Tạp Tắc Nhĩ đỏ bừng mặt, từ từ nhắm hai mắt không dám nhìn Kim Hi.
“Thế nhưng ngươi cũng không biết ta có phải người tốt hay không, cũng nguyện ý để cho ta kiểm tra sao?” Kim Hi có chút đau lòng, hơn nữa nghĩ đến không biết bao nhiêu người chạm qua thân thể Tạp Tắc Nhĩ, không khỏi cảm thấy phẫn nộ.
“Không phải, nếu quả thật kiểm tra rồi, lại không chịu cầu hôn, phải bồi thường Tạp Tắc Nhĩ thứ gì đó, cho nên rấtt nhiều người chỉ là nhìn xem, nhìn đến vết sẹo của Tạp Tắc Nhĩ liền dừng lại, nhiều lắm chỉ là sờ sờ vết sẹo của Tạp Tắc Nhĩ mà thôi.” Tạp Tắc Nhĩ sắc mặt có chút đau khổ, hiển nhiên lại nhớ tới chuyện trước kia.
“Vết sẹo xinh đẹp như vậy, vì sao lại bị coi là xấu xí chứ?” Kim Hi vốn chỉ là yêu thích, nhưng nghe chuyện Tạp Tắc Nhĩ gặp phải, ngược lại cảm thấy vết sẹo trên ngực y càng ngày càng xinh đẹp, hắn nhịn không được dùng ngón tay vuốt ve dọc theo vết sẹo, tay càng vuốt càng ái muội, bao trùm toàn bộ ngực Tạp Tắc Nhĩ, cảm thụ được hơi thở Tạp Tắc Nhĩ và hắn càng ngày càng dồn dập.
“Ngươi cũng không xác định ta là người tốt hay không, liền chịu nhận ta cầu ái sao?” Kim Hi không phải loại ngây thơ cho rằng phải yêu mới ở bên nhau, nhưng đối với việc Tạp Tắc Nhĩ tiếp nhận mình nhanh như vậy, cảm thấy có chút kinh ngạc.
“Kim Hi miện hạ là hài tử của Đại Tế Ti, còn là kim giác trong tộc, ta đương nhiên nguyện ý.” Đáp án của Tạp Tắc Nhĩ kỳ thật không có gì đáng trách, Kim Hi liền tương đương với loại nhị thế gia có quyền có thế. Kim Hi không phải đứa ngốc mà kêu gào ‘ngươi phải yêu bản nhân ta chứ không phải bối cảnh nhà ta’, vận mệnh trời sinh, gia thế bối cảnh cùng bản nhân làm sao có thể tách rời chứ? Nhưng nếu là nhìn trúng thân phận của hắn, cũng làm cho hắn có hơi thất vọng.
“Hơn nữa, ta cảm thấy Kim Hi miện hạ, thật sự yêu thích vết sẹo của ta, điều này làm cho ta rất vui vẻ, thực, thực thích.” Tạp Tắc Nhĩ bổ sung một câu đúng lúc chữa khỏi tâm bệnh của Kim Hi, Tạp Tắc Nhĩ a Tạp Tắc Nhĩ, ngươi đừng có dùng khuôn mặt anh tuấn mà nói ra một câu manh như vậy a, như một con Husky trung thành, chờ đợi chủ nhân vuốt ve a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...