Thú nhân hoài thai tám tháng, Giống đực hoài thai chín tháng, cho nên rõ ràng Tạp Tắc Nhĩ mang thai trước Hi Tư Lạc và Hoa Lê, mà Hi Tư Lạc và Hoa Lê lại sinh hạ cục cưng trước.
Công việc dung hợp tam đại Bộ lạc đã sắp chấm dứt, Kim Hi dồn ép bản thân điên cuồng mấy tháng, rốt cục thất bính bát thấu ra một bộ “chế độ” đầy đủ, sau đó liền bị Bạch Thiền hung tàn đá vào bồi nhóm Tát nhĩ an thai.
Lúc mới bắt đầu mang thai, Kim Hi tuy có “kết hợp” với nhóm Tát nhĩ của mình, nhưng vẫn luôn suy tính về chế độ, pháp luật của Bộ lạc. Sau đó thời gian thai kỳ phát triển, Kim Hi lại càng ít về nhà, vẫn luôn là Nạp Lan lo liệu trong ngoài, còn nhóm Tát nhĩ thì tự lực cánh sinh, thật sự là không có Na nhĩ nào vô trách nhiệm hơn hắn.
Nhưng hiệu quả do bận rộn mang đến là, Kim Hi luôn không có giác ngộ làm cha, chờ khi hắn rốt cục rảnh rỗi, trong óc không còn các loại chế độ, pháp luật, lễ tiết, hiến tế, hắn chợt phát hiện, bụng nhóm Tát nhĩ của hắn đều trở nên thật lớn.
“Thế nào lại đột nhiên lớn như vậy?” Kim Hi vuốt ve bụng Hi Tư Lạc, rõ ràng là cơ bụng gợi cảm có lồi có lõm, bây giờ lại biến thành tròn vo bóng loáng, “Giống như biến lớn trong một đêm, như quả bóng được thổi hơi.”
Hi Tư Lạc vẻ mặt hắc tuyến: “Ngươi đang hình dung hài tử của ngươi sao?”
Kim Hi ngượng ngùng mỉm cười, Hi Tư Lạc sau khi mang thai tính tình trở nên có chút nóng nảy, hơn nữa tựa hồ chỉ nhằm vào Kim Hi, cho nên đến khi Kim Hi về nhà, Hi Tư Lạc mới dịu đi một ít. Kim Hi nhẹ nhàng vuốt ve bụng Hi Tư Lạc, đột nhiên hoảng sợ buông tay ra: “Nó động!”
Cơn tức trên mặt Hi Tư Lạc rõ ràng bắt đầu hừng hực thiêu đốt. Nạp Lan ngồi bên, dán vào bụng Hi Tư Lạc, vẫy tay: “Nghe!” Kim Hi ghé qua, mặt đối mặt Nạp Lan, Nạp Lan vẫn mặt than nghiêm mặt, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy ý cười ấm áp, Kim Hi dần dần tĩnh hạ tâm lại, sau đó, hắn thật sự cảm giác được, trong bụng Hi Tư Lạc, có trái tim một tiểu sinh mạng đang mạnh mẽ nhảy lên, còn có thứ gì đó cách cái bụng đá hắn.
Ở một khắc này, Kim Hi bỗng nhiên vô cùng rõ ràng ý thức được, trong bụng Hi Tư Lạc mang hài tử của mình, một tiểu sinh mạng thuộc về mình.
“Nó ở bên trong sẽ không bị ngạt chứ?” Kim Hi chỉ ngây ngốc hỏi. Trong nháy mắt toàn bộ cơn tức của Hi Tư Lạc vô thanh dập tắt, đây thật sự là nam nhân cơ trí mình yêu lúc trước sao? Rõ ràng là một tiểu tử ngốc đi?
“Nạp Lan ngươi mỗi ngày chiếu cố thế nào? Hi Tư Lạc ăn tốt không, nôn nghén nghiêm trọng không? Thân thể có thoải mái không? Ngủ có cảm lạnh không? Có thể mắc chứng uất ức hậu sản không? Mỗi ngày có đi tản bộ không? Ăn thức ăn mặn không? Có tiến hành dưỡng thai hay không?” Kim Hi bỗng nhiên nhảy dựng lên, bùm bùm nói một tràng, Nạp Lan nghiêm mặt nghe, nhưng Kim Hi lại càng nói càng hưng phấn, “Tã lót nên đi đâu chuẩn bị, còn có bình sữa, xe nôi làm sao bây giờ, ta muốn xây nhà, xây một gian phòng trẻ con. Đúng rồi ta phải xây một khu nhà trẻ trong Bộ lạc, phải bắt đầu giáo dục từ nhỏ, không thể để hài tử chịu khổ như trước, ai nha còn có tài liệu giảng dạy còn chưa có, ta muốn soạn một quyển Tam Tự kinh, không được ta sao có thể độc hại nhi tử của mình như vậy, tuyệt đối không thể để nó thua ở vạch xuất phát, càng không thể để nó mất đi niềm vui thời thơ ấu, ta muốn làm ba ba tốt, ba ba dưỡng Thú nhân thì dưỡng như nam hài hay nữ hài? Nhưng dưỡng nữ hài cũng không thể để một Giống đực có thể tùy tiện lừa bọn nó đi, Giống đực kia dám ra tay với hài tử của ta ta sẽ lột da bọn chúng, a!”
Nạp Lan nghiêm mặt cầm một trái dưa hấu lớn màu vàng hung hăng đập xuống đầu Kim Hi, nước dưa bên trong xối đầy đầu Kim Hi, Kim Hi rốt cục đình chỉ liên tưởng hỗn loạn siêu cấp trong đầu.
Hi Tư Lạc ngồi ghế trên thảnh thơi ăn dưa, cũng không thèm liếc mắt Kim Hi một cái. Kim Hi rơi lệ đầy mặt, Hi Tư Lạc ngươi tuyệt không đáng yêu, vẫn là Tạp Tắc Nhĩ tốt hơn.
Mà lúc này Tạp Tắc Nhĩ đang biến thành thú hình nằm trên giường, nằm ngửa tứ chi mở lớn, lộ ra cái bụng bao trùm lông tơ tuyết trắng, ngủ giống như một con Husky. Có điều thời gian Tạp Tắc Nhĩ mang thai biểu hiện điển hình chính là ngủ, Kim Hi vòng quanh y nhìn hồi lâu, lòng tràn đầy vui mừng, lại không dám quấy rầy y, đột nhiên hắn thống khổ che mặt mình: “Ta thật sự hết cứu nổi rồi, thế nào lại cảm thấy một con cẩu ngốc ngủ tứ chi chỏng vó thật đẹp mắt, nhân sinh của ta a, ma ma ta thực xin lỗi ngài, tôn tử của ngài do cẩu sinh, tôn nữ của ngài do động vật họ mèo sinh, cố tình nhi tử của ngài còn vui vẻ không chịu nổi.”
“Ta đang muốn biết nếu hắn bắt gặp Hoa Lê thì làm sao bây giờ.” Nạp Lan có chút do dự nhẹ giọng hỏi. Hi Tư Lạc yên tĩnh thoải mái nằm, dùng muỗng nhỏ xắn thịt quả dưa, thích ý mỉm cười: “Ta cũng muốn xem.”
“Cảm giác nguyên nhân chúng ta muốn nhìn không giống nhau.” Nạp Lan không nói gì nhìn Hi Tư Lạc, cảm giác quả dưa này rơi vào bụng y đều biến thành màu đen.
Lúc này Kim Hi đã chú ý tới vấn đề này: “Hoa Lê đâu? Hắn không phải nên ở nhà dưỡng thai sao?”
“Ách, cái kia, hắn đi ra ngoài.” Nạp Lan có chút nhức đầu.
“Ân? Hắn đi ra ngoài?” Kim Hi lập tức hô, “Ai đi với hắn, hắn đã sắp sinh, thế nào không ai đi với hắn? Hoa Lê đi đâu? Hắn không quen biết nhiều người trong Bộ lạc, thế nào còn đi ra ngoài?”
“A? Ai kêu ta?” Bên ngoài truyền đến một tiếng nói tuỳ tiện, “Nạp Lan, phụ một tay, con này nặng quá.”
Nạp Lan dùng răng nanh cắn môi dưới, thần sắc mơ hồ nhìn ra bên ngoài.
Kim Hi môi run run đi ra ngoài, vừa đi vừa thấp giọng thì thào: “Sẽ không, sẽ không, sẽ không Hoa Lê làm sao ngươi dám ra ngoài săn bắn! Ngươi có biết ngươi đang mang thai hay không, ngươi có biết ngươi sắp sinh hay không, ngươi lại vẫn đi săn bắn trâu rừng, ngươi bị nó đụng vào thì làm sao bây giờ, ngươi ngươi ngươi!”
“Ai nha mỗi ngày nằm một chỗ ngột ngạt muốn chết, ngươi xem khí trời thật tốt a, gió nhẹ man mát a, đồng cỏ xanh biếc a, trời nhiều nắng a, đàn trâu rừng thật dễ bắt a ~~” Hoa Lê trừng to mắt, giả vờ thực khờ dại nói.
“Đàn? Trâu? Rừng? Ngươi tham gia mùa săn bắn sao???” Kim Hi dùng giọng điệu muốn hộc máu hô lên.
“Ai nha ta đau bụng.” Hoa Lê nói xong liền ôm bụng, “Ai nha ta muốn đi vào nghỉ một lát.”
“Không sao chứ, ta đã nói rất nguy hiểm mà!” Kim Hi mặt mũi trắng bệch, “Nhanh đi gọi phụ thân ta! Nạp Lan nhanh đi!”
Nạp Lan mặt than run rẩy một chút: “Trâu này làm thế nào a?”
“Ta muốn ăn nướng, rắc nhiều tiêu chút nha ~” Hoa Lê lập tức vui vẻ mở miệng, tinh thần vô cùng.
“Hoa! Lê!” Kim Hi trên người giống như dấy lên ngọn lửa giận, Hoa Lê đồng học không cẩn thận bại lộ bản chất đáng thương quay đầu, sau đó ngao một tiếng biến thành thú hình, nằm trên mặt đất, tứ chi cuộn tròn, móng vuốt khua khua, bụng tròn vo, y xoay xoay tại chỗ, thực thuần khiết vô tội nhìn Kim Hi.
Kim Hi nhất thời có chút không biết phải làm sao, Nạp Lan hừ một tiếng: “Ngươi nên vuốt lông cho hắn.”
“Vuốt lông?” Kim Hi nghi hoặc.
“Thời gian Thú nhân mang thai, không có biện pháp liếm đến bụng mình, cho nên thực thích người khác vuốt lông cho bọn hắn.” Nạp Lan kiên nhẫn giải thích, “Tiểu Thú nhân cũng thích.”
“Các ngươi, lúc biến thành thú hình sẽ liếm bụng mình sao?” Kim Hi sau khi hỏi xong liền phát hiện bản thân hỏi một vấn đề rất thiếu não, bởi vì Nạp Lan cùng Hi Tư Lạc đều tái mặt rồi, Hi Tư Lạc không chút do dự phi quả dưa trong tay mình về phía Kim Hi. Hoa Lê dùng móng vuốt bụm mặt, phát ra tiếng cười hự hự, hai chân sau thu hồi móng vuốt cuộn tròn xù lên.
Kim Hi nhận định vấn đề này đáng khinh giống như hỏi nữ nhân “Các ngươi có phải lúc đi tiểu cũng có cảm giác như đại di mụ hay không”, hắn dựa theo Nạp Lan chỉ thị, vuốt thuận theo hướng lông mọc trên bụng Hoa Lê, Hoa Lê hình thái Cọp răng kiếm trần bì sắc, có một mảnh lông bụng trắng tinh như tuyết, y thoải mái mà duỗi tứ chi, tùy ý Kim Hi vuốt ve bụng y.
Nơi này chính là cục cưng của mình a. Kim Hi vuốt ve nơi ấm áp khẽ động động kia, một loại cảm giác kỳ diệu bao lấy hắn, nhìn Hoa Lê như đại miêu híp mắt hưởng thụ, Kim Hi nhịn không được nhẹ nhàng nghiêng người qua hôn môi Hoa Lê. Hoa Lê kinh ngạc mở to mắt, sau đó chìa đầu lưỡi mang theo xước xước liếm mặt Kim Hi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...