"Thư ký Đường, tỷ tỷ ta còn đang bận sao?" Đường Khởi nhận điện thoại, chưa kịp nàng mở miệng, người bên kia đại khái đã sớm đoán được người nhận điện thoại là nàng, nói chuyện trước một bước.
Điện thoại nhấn phím rãnh tay, đủ để hai người trong phòng làm việc cũng nghe được.
Quý Hâm Thư nghe thanh âm có chút mất mát của Quý Thanh Cừ, cô rũ con mắt, dùng tay đỡ đầu, cũng rốt cuộc không có tâm tư tiếp tục nhìn những văn kiện kia.
"Phải, đại tiểu thư gần đây một mực xử lý hợp tác với hai công ty khác, nhị tiểu thư không cần phải lo lắng."
"Như vậy a..
Hôm nay ta mua bánh ga tô quả phỉ trước đó tỷ tỷ nói thích, để lại ở trong tủ lạnh, nếu như chị ấy không trở lại thì ăn không được rồi."
Quý Thanh Cừ tựa hồ còn không có từ bỏ, nàng biết Quý Hâm Thư có lẽ sẽ cùng Đường Khởi dò hỏi nội dung trò chuyện, mới có thể nói ra lời nói này.
Dù cho không nhìn thấy dáng dấp của cô, Quý Hâm Thư cũng có thể tưởng tượng được đối phương đại khái thì ngồi ở trên sofa, không vui cầm lấy điện thoại, ấu trĩ đến như khi còn bé, dùng bánh ga tô ngọt đến hấp dẫn chính mình trở lại ở cùng nàng.
Quý Hâm Thư nghe thanh âm của Quý Thanh Cừ, trên mặt không tự giác khơi lên nụ cười, mãi đến tận Đường Khởi cúp điện thoại, nụ cười kia mới dần dần biến mất.
"Đại tiểu thư, nhị tiểu thư nói.."
"Ta đều nghe được rồi."
"Vậy cô đêm nay phải trở về rồi sao?"
Đường Khởi nói xong, văn phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại, có thể nghe được thì chỉ có tiếng động nhẹ nhàng Quý Hâm Thư lật xem văn kiện.
Trở về sao? Trên thực tế, những ngày không nhìn thấy Quý Thanh Cừ này, Quý Hâm Thư mỗi giờ mỗi khắc đều muốn trở lại thăm nàng.
Nhưng mà mỗi lần khi đối mặt Quý Thanh Cừ, Quý Hâm Thư luôn cảm giác chính mình giống như thay đổi một người khác, hoàn toàn không giống dáng vẻ vốn có của nàng, cũng càng ngày càng không cách nào khống chế tâm tình rồi.
Đối với Thanh Cừ, nàng sẽ lo được lo mất, khi thì nhát gan khi thì lại điên cuồng cực kỳ.
Ngày đó ở bãi đậu xe của khách sạn, cô là thật sự muốn giết Trương Minh.
Chỉ cần nghĩ đến nếu như nam nhân này biến mất, mình và Thanh Cừ sẽ khôi phục dáng vẻ của trước đây, mê hoặc quá lớn như vậy, để Quý Hâm Thư không thể chờ đợi được nữa muốn cụ thể mà hành động.
Nếu như lúc đó không phải Quý Thanh Cừ xuất hiện, Quý Hâm Thư rất có thể đã đem người loại trừ rồi.
Sau ngày đó, Quý Hâm Thư cảm giác trong lòng mình có một bóng ma, cô có thực thể, là một chính mình hoàn toàn tiêu cực, chỉ cần thấy được Thanh Cừ, bóng ma thì sẽ không nhịn được chạy ra.
Hai ngày nay, Quý Hâm Thư ngủ ở trong biệt thự khác, đây là bất động sản tư nhân của bản thân cô, Quý Thanh Cừ cũng không biết.
Mỗi buổi tối, chỉ cần nhắm mắt lại hoặc là rảnh rỗi, Quý Hâm Thư luôn có thể nghĩ đến hình ảnh Quý Thanh Cừ hôn môi với Trương Minh, tình cảnh đó rất chói mắt, so với bức ảnh trước đó Đường Khởi chụp được kia càng làm cho Quý Hâm Thư cảm thấy khó chịu.
Đó là Thanh Cừ của chính mình, là người thuộc về của cô, nhưng mà ở khi Thanh Cừ và người khác thân mật, chính mình lại ngay cả quyền lợi ngăn cản đều không có.
Quý Hâm Thư không phải dự định từ bỏ, cô chỉ là quá mệt mỏi, muốn nghĩ một chút, muốn trốn tránh phần đè nén kia, càng là vì khắc chế phần tà niệm quá mức kiêu ngạo trong lòng kia.
Cho nên cô mới có thể vào lúc này trốn tránh Quý Thanh Cừ, nhưng Thanh Cừ là của cô, điểm này, mãi mãi cũng sẽ không thay đổi.
Mấy ngày nay nghe Quý Thanh Cừ trò chuyện với Đường Khởi, Quý Hâm Thư cảm giác mình là người xấu không hơn không kém, cô lợi dụng sự ỷ lại của Thanh Cừ đối với mình, lùi một bước để tiến hai bước tránh nàng.
Chỉ cần nghĩ đến để Thanh Cừ người ủ ê như thế nhớ chính mình, nghĩ đến nàng sẽ bởi vì nhớ chính mình trở nên hồn vía lên mây.
Trong lòng Quý Hâm Thư vậy mà sẽ sản sinh một loại vui vẻ.
Thanh Cừ là để ý chính mình, mình ở trong lòng nàng càng quan trọng hơn so với Trương Minh.
"Đường Khởi, không nên hỏi lời thừa thãi, chuyện để cô điều tra tiến triển làm sao?" Cho tới nay, Quý Hâm Thư từ đầu đến cuối không có từ bỏ để Đường Khởi điều tra Trương Minh, không biết làm sao quá khứ của Trương Minh quá mức thông thường, ngoại trừ giao du qua mấy bạn gái, mẫu thân mất sớm, phụ thân ở ngoài không rõ, cũng không có điểm đen khác.
"Đại tiểu thư, vẫn cứ là tư liệu đồng dạng, có phải muốn đổi mấy người đi điều tra nữa không?" Đường Khởi đem văn kiện trong tay đưa cho Quý Hâm Thư, nàng mở ra nhìn, con ngươi đen nhánh trở nên tối sầm chút "Không cần, tiếp tục điều tra nữa cũng tra không ra cái gì." Quý Hâm Thư đem tầm mắt rơi vào trên hình của Trương Minh, ánh mắt lóe lên hàn quang không dễ phát giác.
"Thanh Cừ mấy ngày nay đang làm gì?"
"Nhị tiểu thư buổi tối sẽ cùng bạn tốt đi quán bar hoặc đua xe, sáng sớm ở nhà nghỉ ngơi đi ngủ, thỉnh thoảng sẽ đi ra bên ngoài chụp hình, cùng với..
Trương Minh gặp mặt.
Tống Ngôn Khê sau khi về nước, nhị tiểu thư cùng nàng rất thân cận, khuya ngày hôm trước ở cùng một chỗ."
Đường Khởi đem tin tức chính mình điều tra được một chữ không xót nói xong, nàng chú ý tới, ở khi chính mình nói đến Trương Minh và Tống Ngôn Khê, bút trong tay Quý Hâm Thư cũng run lên theo, cô dùng sức siết cây bút kia, màu sắc mu bàn tay hiện ra trắng bệch nhàn nhạt, so với sắc mặt của cô phải tốt hơn một chút.
Khoảng thời gian này, Quý Hâm Thư đích thật là cố ý tránh Quý Thanh Cừ, đối với cô mà nói, cùng với nói là trốn tránh, ngược lại càng giống là tự mình trừng phạt.
Đường Khởi biết rõ tầm quan trọng của Quý Thanh Cừ đối với Quý Hâm Thư, dù cho một giây sau muốn Quý Hâm Thư vì cứu Quý Thanh Cừ chết đi, người này đều sẽ không chút do dự đi làm.
Hai ngày này hoàn toàn không trở về Quý gia, Quý Hâm Thư cơ hồ không làm sao từng cố gắng ăn cơm, buổi tối cũng cần dùng thuốc ngủ mới có thể ngủ, quần áo đã từng mặc lên người vừa vặn, hiện tại đúng là rộng rãi rồi.
"Đường Khởi." Quý Hâm Thư thả ra bút máy trong tay, mỏi mệt tựa lưng vào ghế ngồi.
Đường Khởi hiểu ý, đi tới phía sau cô nhẹ nhàng xoa bóp sau gáy cho cô.
Quanh năm ngồi văn phòng, xương cổ của Quý Hâm Thư ít nhiều gì cũng có chút bệnh vặt, lúc đau lên đầu cũng sẽ đau.
"Đại tiểu thư, chi bằng đêm nay cô trở lại xem một chút đi, nhị tiểu thư vì cô chuẩn bị bánh ga tô." Đường Khởi không nhịn được, lại một lần nữa khuyên bảo Quý Hâm Thư trở về.
Nàng cảm thấy tiếp tục nữa, Quý Hâm Thư sớm muộn cũng có một ngày sẽ không kiên trì được ngã xuống.
Đường Khởi biết rõ chính mình như vậy nói là vượt qua quy vượt tắc, nhưng nàng thực sự không muốn nhìn thấy Quý Hâm Thư dằn vặt chính mình như vậy.
"Thanh Cừ nàng rất biết thương người, nàng biết ta sẽ đau đầu, cố ý đi tìm đông y học xoa bóp, còn nói sẽ mãi mãi ở bên cạnh ta giúp ta xoa ấn đầu.
Nàng rất ỷ lại ta, ngoài miệng luôn là nói không cách rời khỏi ta, nhưng mà, sau khi nàng biết tâm tư của ta đối với nàng, sẽ như thế nào đây?"
Quý Hâm Thư bỗng nhiên mở mắt ra, con mắt của cô hơi ửng hồng, khóe mắt mang theo màu đỏ nhạt đồng dạng, cặp con ngươi đen đẹp đẽ kia ngưng tụ một tầng nước, lại không phải đang khóc, mà là đang nhớ nhung người nào.
Đường Khởi không cách nào trả lời vấn đề này, cũng biết Quý Hâm Thư muốn cũng không phải trả lời, cô chỉ là bị đè nén quá nhiều đồ vật, muốn tìm một đối tượng thổ lộ hết mà thôi.
Đợi đến sau khi đầu không đau như vậy, Quý Hâm Thư đuổi Đường Khởi đi, tiếp tục lật xem văn kiện, mãi đến tận đêm triệt để đen xuống mới dừng lại.
Cô liếc nhìn điện thoại, vừa lúc là buổi tối 21 giờ.
Thời gian này, Thanh Cừ chắc chắn sẽ nằm ở trên giường xem điện thoại, nếu như mình ở nhà, nàng sẽ ở dưới lầu cùng chính mình xem phim, cùng mình trò chuyện chuyện lý thú gần đây nàng từng làm.
Nghĩ đến bánh ga tô quả phỉ Quý Thanh Cừ nói đến ở trong điện thoại, khóe miệng Quý Hâm Thư cong lấy nụ cười, do dự trên mặt kéo dài mấy phút, cuối cùng vẫn là cầm lấy chìa khóa xe, đi tới bãi đậu xe.
Quý Hâm Thư lái xe tiến về hướng biệt thự Quý gia, chưa bao giờ có một lần, cô sẽ chờ mong về đến nhà như vậy.
Quý Hâm Thư quen khắc chế và đè nén chính mình, ở khi phụ thân các nàng rời khỏi các nàng, chính mình nhất định phải gánh vác gánh nặng của Quý gia, và trách nhiệm chăm sóc Quý Thanh Cừ.
Rất nhiều lúc, Quý Hâm Thư nhất định phải nhẫn nại quá nhiều dục vọng, khát khao đối với Quý Thanh Cừ, là nhớ nhung cô đặt ở trong lòng.
Phần nhớ nhung này theo thời gian trôi đi, càng ngày càng không cách nào áp chế rồi.
Mấy ngày trước, cô sẽ ở sau khi Thanh Cừ ngủ về nhà, lại ở trước khi nàng rời giường thay nàng làm xong bữa sáng rời khỏi.
Cô sẽ nhìn lén gương mặt ngủ của nàng, giúp nàng đem chăn đá rơi xuống đắp kín.
Hai ngày gần đây cô chưa có trở về, là ròng rã 48 giờ hoàn toàn không thấy được Quý Thanh Cừ, Thanh Cừ nhớ nhung chính mình, cô làm sao không nhớ Thanh Cừ chứ?
Mỗi phút mỗi giây, Quý Hâm Thư đều như phát điên muốn nhìn thấy Quý Thanh Cừ.
Lo lắng chính mình không có trở về, nàng ở nhà một mình sẽ vô vị.
Lo lắng nàng không có cố gắng ăn đồ ngon, chính mình không ở, cũng không ai sẽ gọi nàng ăn bữa sáng.
Trước đó những thói quen bị cưỡng chế quên kia hết thảy tìm tới, làm cho dục vọng muốn gặp mặt trở nên càng thêm mãnh liệt.
Quý Hâm Thư bắt đầu hối hận sự tránh né của chính mình, cô không nên tránh cũng không nên trốn, bất kể là ai muốn cướp đi Thanh Cừ, cô đều có cách đem người kia hủy diệt, để cho bọn họ biết, cướp người với mình sẽ là hậu quả gì.
Gương chiếu hậu trên xe chiếu rọi ra hai mắt của Quý Hâm Thư, con ngươi đen như trân châu tràn đầy ấm áp, mang theo nhu tình và sủng nịch, đó là ánh mắt chỉ có Quý Thanh Cừ mới thấy qua
Chỉ là, gương chiếu hậu chiếu không tới phía dưới, cùng với tương phản là nụ cười có mấy phần điên cuồng và vặn vẹo của Quý Hâm Thư.
Môi của cô nhẹ nhàng run rẩy, cơ thịt của bộ mặt cũng đang co giật không bình thường.
Nụ cười miễn cưỡng như thế đem mặt của Quý Hâm Thư chia làm hai bộ phận.
Rõ ràng tầm mắt ấm áp như vậy, nụ cười lộ ra lại làm cho người cảm thấy không rét mà run.
Quý Hâm Thư lòng tràn đầy đều là không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn thấy Quý Thanh Cừ, cô cũng không có chú ý tới, từ lúc cô rời khỏi Quý thị, đã có một chiếc xe đi theo phía sau cô rất lâu.
Xe xuống cao tốc, lúc này, điện thoại đặt ở bên cạnh bỗng nhiên sáng lên, là Đường Khởi gọi đến.
Người này sẽ không chủ động liên lạc, trừ phi đã xảy ra chuyện gì, Đường Khởi mới có thể chủ động gọi đến.
Quý Hâm Thư khẽ cau mày, cô nhận điện thoại, nghe được Đường Khởi ở bên kia kêu để chính mình lập tức trở về Quý thị.
Thanh âm của đối phương vừa vội lại hoảng loạn, Quý Hâm Thư thậm chí còn chưa kịp nói cái gì, một chiếc xe ở nơi quẹo đột nhiên đụng tới phía mình.
Túi khí an toàn bên trong xe mở ra ngay đầu tiên, đưa đến cũng chỉ là vẻn vẹn hiệu quả trì hoãn xung kích.
Xe của Quý Hâm Thư va đập trên hàng rào, xe bị chiếc xe khác va chạm, đem toàn bộ thân xe đụng đến đè ép cùng nhau, không còn nguyên hình.
Máu tươi theo tay của Quý Hâm Thư chảy xuống, đem thảm trải nền dưới chỗ ngồi xe nhuộm đỏ.
Cô cầm điện thoại di động, nghe được thanh âm lo lắng ở bên kia của Đường Khởi, cố gắng đem điện thoại lấy đến bên miệng.
"Đường Khởi, đừng nói cho Thanh Cừ biết, cô biết nên làm như thế nào." Quý Hâm Thư nhẹ giọng nói qua, chỉ là một câu nói đơn giản, lại như là hao phí tất cả khí lực của cô.
Cô tựa ở trên túi khí an toàn, nhìn chiếc xe cố ý đụng xe của chính mình chậm rãi lùi về sau kia, tựa hồ đang muốn lần nữa đụng tới.
Lúc này, mấy chiếc xe khác từ một bên khác vòng qua vây quanh ở bên cạnh mình, đối phương nhận ra được không đúng, lập tức lái xe rời đi.
Ý thức được nguy hiểm kết thúc, Quý Hâm Thư mỏi mệt nhắm mắt lại.
"Thanh Cừ, xin lỗi, tỷ tỷ đêm nay lại không thể trở lại ở cùng em rồi."
Hết chương 21
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...