Từ nhà cha mẹ đi ra, hai bên đường loang lổ những bóng cây dưới ánh đèn đường, lúc sáng lúc tối hắt lên cửa kính xe, chiếu xuống khuôn mặt âm tình bất định của Lôi Nhất Minh. Hắn nhớ tới lời nói của cha khi hắn ra khỏi cửa, “Nếu không buông tay được, một số việc nên nghĩ thoáng một chút.”
Ân! So với cố chấp với chuyện trước kia, không bằng nắm chắc hiện tại. Tình yêu có đôi khi căn bản không công bằng, cũng không phải chỉ dùng một câu thắng thua là có thể giải quyết.
Nghĩ đến đây Lôi Nhất Minh nhẹ nhàng mỉm cười. Trên thế giới này thực sự có chuyện tương sinh tương khắc a! Thẩm Quần chắc chắn là khắc tinh của hắn rồi!
Câu kia hát như thế nào ấy nhỉ? Dù trái tim có sắt đá thế nào cũng sẽ trở nên mềm yếu.1
Hằn đã hiểu!
Trở lại đường Tân Nguyên, dừng xe lại, Lôi Nhất Minh ba bước thành hai bước phi lên lầu, vừa mới đưa tay chuẩn bị gõ cửa, cửa liền mở ra. Thẩm Quần đứng ở cửa, cắn môi nhìn hắn, biểu tình thảm đạm giống như một con mèo bị bỏ rơi. Tiểu Mông ôm chặt chân, dựa vào y, một đôi mắt to đen tròn cũng nhìn chằm chằm vào Lôi Nhất Minh.
“Làm sao vậy? Sao mắt lại hồng hồng thế kia?” Lôi Nhất Minh đưa tay sờ sờ mặt Thẩm Quần, “Sắc mặt khó coi như vậy? Thân thể không thoải mái?”
Thẩm Quần lắc lắc đầu, nhắm mắt lại, quay đầu đi, giống như con mèo nhỏ nhẹ nhàng cọ cọ vào tay Lôi Nhất Minh, lông mi rung động, “Tôi tưởng cậu, cậu sẽ không trở lại nữa.”
“Anh tưởng? Anh cảm thấy tôi dễ dàng buông tha anh vậy sao?” Lôi Nhất Minh nở nụ cười, một tay kéo Thẩm Quần vào ngực, một tay lại đè đầu tiểu Mông, xoa tóc nó bù xù, hỏi nó, “Nhóc con, ba ba nhóc có nói cho nhóc là cuối tuần này chúng ta đi khu vui chơi không?”
“Thật không?” Tiểu Mông mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn Thẩm Quần, đến khi thấy hắn gật đầu khẳng định, nó hưng phấn reo to, “Vạn tuế, vạn tuế!”
Lôi Nhất Minh ngồi xổm xuống, đưa tay nhéo nhéo cái mặt mập mập của tiểu Mông, giả bộ tức giận nói, “Còn không mau đi ngủ?! Nếu nghỉ ngơi không tốt, sinh bệnh đi không được thì đừng hối hận.”
Một câu nói làm tiểu Mông lập tức chạy vào phòng, chạy một hồi lại quay lại. Lôi Nhất Minh vốn tưởng nó muốn Thẩm Quần dỗ ngủ, kết quả nó lại kéo Thẩm Quần, để y cúi xuống, hôn cái chụt trên mặt y, “Ba ba ngủ ngon.” Sau đó nghĩ nghĩ, lại lôi lôi kéo kéo Lôi Nhất Minh, khi hắn xoay người cũng hôn một cái lên mặt hắn, “Chú ngủ ngon.” Sau đó chạy như bay về phòng.
Chỉ là một nụ hôn chúc ngủ ngon, nhưng trong khoảnh khắc đôi môi mềm mại của đứa nhỏ đụng vào má, lại làm tâm tư Lôi Nhất Minh cũng như mềm nhũn ra. Bỗng ý niệm ‘yêu ai yêu cả đường đi’ nảy nsinh trong đầu hắn. Không thể không thừa nhận, tiểu Mông đúng là đứa nhỏ đáng yêu.
“Con anh thực đáng yêu. Anh là ba ba tốt!” Lôi Nhất Minh chậm rãi đứng thẳng lên, vươn tay sờ sờ mặt Thẩm Quần, sau đó thu hồi ngón tay, “Tôi đi tắm rửa.”
Nhìn bóng dáng Lôi Nhất Minh đi về hướng phòng tắm, Thẩm Quần đột nhiên gọi hắn lại, “Nhất Minh, cậu…”
Lôi Nhất Minh xoay người nhìn y, dưới ánh đèn, đôi mắt Thẩm Quần càng như sâu hơn đen hơn. Hắn biết có chuyện mình không biết, mà Thẩm Quần cũng không muốn nói ra bí mật ấy. Có lẽ Thẩm Quần gọi hắn lại để nói cái gì đó, nhưng bây giờ hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý để nghe điều đó. Vì thế, hắn mỉm cười lắc lắc đầu, “Có gì nói sau!”
Đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, hơi nóng nhanh chóng phủ kín tấm gương. Lôi Nhất Minh cởi quần áo, mới xối tóc chợt nghe có tiếng đập cửa.
Mở cửa ra, Thẩm Quần đứng ngoài cầm áo ngủ đưa cho hắn, “Quần áo.”
“Ân.” Lôi Nhất Minh đưa tay vuốt mặt, nhận quần áo, thấy Thẩm Quần còn đứng ở cửa không đi, nhịn không được trêu ghẹo y, “Còn không đi? Không sợ bị tôi kéo vào cùng nhau tắm sao?”
“Được!”
Lôi Nhất Minh lắp bắp kinh hãi. Thanh âm Thẩm Quần tuy rất nhỏ, nhưng hắn dám khẳng định là nghe rõ lời y nói.
Khi hai người bọn họ ở cùng nhau, Thẩm Quần luôn luôn vô cùng cẩn thận, không dám thân thiết với Lôi Nhất Minh ngoài phòng mình, chỉ sợ vạn nhất để tiểu Mông thấy sẽ ảnh hưởng không tốt.
Hắn vốn hay nói giỡn, kết quả lúc này Thẩm Quần lại không cự tuyệt, ngược lại còn đi vào phòng tắm đóng cửa lại, đưa tay cởi bỏ quần áo. Y nhanh chóng cởi xong quần áo, cùng lỏa trình (nude) như Lôi Nhất Minh.
Thấy Lôi Nhất Minh đứng trong nước nhìn mình, Thẩm Quần lấy xà bông ra xoa lên lưng hắn, nhẹ nhàng nói, “Tôi giúp cậu chà lưng.”
Lôi Nhất Minh nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác cọ xát của những ngón tay Thẩm Quần trên lưng mình, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn y, nghênh đón hắn luôn một đôi mắt ôn nhu.
Chà lưng xong, Thẩm Quần xoay Lôi Nhất Minh lại đối mặt với mình, “Ngồi xuống, tôi gội đầu cho.”
“Anh coi tôi là thằng nhóc chắc!” Lôi Nhất Minh oán giận, nhưng cũng ngồi xuống theo lời y. Tầm vóc hắn cao hơn Thẩm Quần cả nửa cái đầu, ngồi xuống vừa vặn đến ngực Thẩm Quần, nhìn khuôn ngực gầy yếu tinh tế của Thẩm Quần lúc ẩn lúc hiện trước mắt, Lôi Nhất Minh nhịn không được, hôn một cái lên ngực y.
Thẩm Quần run rẩy một chút, rút tay về, trừng mắt liếc hắn một cái. Đổ dầu gội lên tóc hắn, bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn, chỉ chốc lát sau đầu Lôi Nhất Minh đã đầy bọt.
“Nhắm mắt lại, tôi dội nước đây.” Cầm lấy vòi hoa sen, Thẩm Quần vừa xoa xoa đầu hắn, vừa xả nước cho sạch bọt.
Mới dội nước một chút, Lôi Nhất Minh vốn đang nhắm mắt lại vươn tay ôm chặt lấy thắt lưng Thẩm Quần, dán sát vào y. Vòi hoa sen bị vứt trên đất, Thẩm Quần ngồi xuống đùi Lôi Nhất Minh. Hai người hôn như gặm cắn đối phương, môi lưỡi quấn quít vị đạo người kia, vô cùng nồng nhiệt.
Thật vất vả mới hơi tách ra được một chút, nhiệt tình tăng vọt khiến hai người lại ăn ý vuốt ve thân thể đối phương. Lôi Nhất Minh đưa tay ôm lấy cánh mông Thẩm Quần, ngón tay dò xét tiến vào ránh mông. Hậu huyệt như gặp người bạn cũ, lập tức hé ra tiếp lấy ngón tay hắn.
Thẩm Quần ôm cổ Lôi Nhất Minh, phối hợp động tác của hắn mà nâng mông lên, cúi đầu hôn lên tóc, lỗ tai và bờ vai của hắn. Y thở phì phò nói, “Tôi có thể, mau một chút.”
Lôi Nhất Minh liếm hôn ***g ngực y, nghiến răng nghiến lợi trả lời, “Tôi không muốn làm anh bị thương.”
Thẩm Quần hơi lùi ra khỏi Lôi Nhất Minh, hai tay ôm lấy đầu hắn, hôn khẽ lên trán, mũi, mặt, và cả môi, lại hơi nhấc người lên, một tay vẫn ôm cổ hắn, tay kia đi xuống, cầm lấy bộ vị nào đó đã sớm căng cứng nóng rực của hắn, vừa đỡ vừa chậm chạp hạ người xuống, chủ động ngậm vào, nuốt từng chút từng chút. “Tôi không sợ bị thương.”
Trong phòng tắm, nhiệt độ đã đạt đến đỉnh. Lôi Nhất Minh ôm lấy Thẩm Quần đang chủ động, nâng đầu y lên mà hôn cuồng nhiệt. Hắn thuận thế ôm Thẩm Quần đứng lên, dựa vào tường, để đùi y vòng quanh eo mình, cố sức trừu tống bộ vị nào đó của mình đang ngập sâu trong y. Mãi đến khi nghe được âm thanh trầm thấp ẩn nhẫn mà Thẩm Quần không chịu nổi phải vô thức bật ra, hắn mới hạ người y xuống, để y chống vào bồn rửa mặt, tự phía sau lại tiến vào lần nữa.
Thẩm Quần quay sang, vòng tay ôm Lôi Nhất Minh, hôn hắn nồng nhiệt. Tiếng thở dốc càng ngày càng kịch liệt, thanh âm run rẩy, “Mau, mau một chút.”
Một tay Lôi Nhất Minh ôm eo y, một tay cầm nam căn sắp cao trào của y, khàn giọng nói, “Cùng nhau.”
Nói xong lại bắt đầu ra sức đưa đẩy, nơi kết hợp càng lúc càng nóng, càng lúc càng sâu, làm hai người kích động không thôi, nhanh chóng đạt đến cao trào.
Hai người thở dốc, lại lần nữa vô cùng ăn ý mà ôm hôn đối phương.
Sau khi tách ra, sắc mặt Thẩm Quần ửng hồng, ngẩng đầu đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc ẩm ướt của Lôi Nhất Minh, cổ họng khàn khàn nói, “Tóc cũng chưa dội xong, còn dầu gội đầu đầy đây này.”
“Lại dội nước lần nữa là được rồi!” Lôi Nhất Minh hôn một cái lên môi y, nhặt vòi hoa sen trên mặt đất đưa y.
Thẩm Quần nhận vòi hoa sen, vừa giúp Lôi Nhất Minh xả nước, vừa hôn hắn thật sâu.
Mấy động tác còn lại cũng chỉ là qua loa đại khái cho có để kết thúc quá trình tắm rửa. Lần tắm này khẳng định chắc chắn không cách nào kì cọ tiếp nữa, trừ phi bọn họ lại muốn làm lần thứ hai trong này. Lôi Nhất Minh cầm tay Thẩm Quần, thay y nhanh chóng rửa sạch thân thể hai người, ghé vào lỗ tai y, nhẹ giọng nói, “Lên giường đi.”
Thẩm Quần gật gật đầu.
Lên giường rồi, Lôi Nhất Minh thấy sắc mặt Thẩm Quần không tốt lắm, cũng chỉ hôn lên trán y chứ không làm gì nữa. Xốc chăn lên, vỗ vỗ giường, “Ngủ đi!”
Thẩm Quần mỉm cười, khoác thêm chiếc áo, lấy máy sấy tóc từ trong tủ ra, sấy tóc cho Lôi Nhất Minh, “Sấy cho khô rồi ngủ, nếu không sẽ bị đau đầu.”
Làn gió ấm áp nhẹ nhàng thổi qua đỉnh đầu và cổ Lôi Nhất Minh. Hắn thoải mái đến nheo mắt, “Trước kia anh cũng thường sấy tóc cho tôi.”
Thẩm Quần phía sau im lặng mỉm cười. Sấy tóc xong, bỏ máy sấy, cúi người xuống ôm lấy Lôi Nhất Minh, dán chặt vào trên lưng y.
Hai người không ai nói chuyện, chỉ ôm nhau thế này, lâu thật lâu.
************************************
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...