Một sáng đầu đông, một chiếc Mercedes-Benz đen bóng lao vụt trên đường.
Bên trong xe là một nam nhân anh tuấn đang cau mày nhìn tư liệu trong tay, càng xem càng nhíu chặt mày, sau đó vô cùng tức giận mà ném tập tài liệu sang bên, hừ lạnh một tiếng, “Phế vật.”
Cả người nam nhân mặt mày nghiêm nghị kia tản mát ra khí tức lạnh lùng bá đạo, cho dù tái xế phía trước cũng bị hắn làm cho hoảng sợ.
Trong công ty có ai không biết tính tình Lôi Nhất Minh – Lôi tiên sinh không phải táo bạo bình thường, làm những người bên cạnh hắn cũng phải nơm nớp tuân lệnh mà vẫn còn lo sợ.
Qua kính chiếu hậu có thể thấy sắc mặt Lôi Nhất Minh ngày càng kém. Bỗng hắn ôm bụng, gõ gõ lên kính xe, “Ông Trương, tìm chỗ dừng lại một chút, mua giùm tôi ly café.”
Nhìn dáng vẻ của hắn, ông Trương liền biết hắn lại đau dạ dầy rồi, mà cá tính của Lôi Nhất Minh đúng là loại cứng đầu đến chết, càng đau lại càng muốn uống café. Theo như lời hắn nói thì là, không cho phép mình yếu ớt như vậy, nhất định phải tăng cường rèn luyện.
“Vâng!” Từ ngày đầu tiên làm tài xế cho Lôi Nhất Minh, ông đã biết mình không cần quản nhiều chuyện, nếu không ngay hôm sau sẽ nhận được thư đuổi việc. Trong nhà còn có già trẻ lớn bé chờ ông nuôi, lão bản nói cái gì thì chính là cái đó.
Dừng xe trước cửa một siêu thị nhỏ, lão Trương nhanh chóng chạy vào siêu thị, cầm một ly café đen không đường ra quầy tính tiền.
Chờ nửa ngày mới nhìn thấy một nam tử khoảng ba mươi đang vác một thùng bia từ kho đi đến. Người kia hòa nhã giải thích, “Xin lỗi, vừa nãy tôi phải đi nhập thêm ít hàng mới, đã để ông phải đợi lâu rồi.”
Nam tử kia diện mạo thanh tú nhã nhặn, tuy ăn mặc bình thường nhưng lời nói cử chỉ có thể nhìn ra là người có học. Lão Trương cũng tự nhiên có hảo cảm với người này, căng thẳng khi nãy do Lôi Nhất Minh gây ra khi nãy cũng được thả lỏng một ít.
“Không sao không sao, tôi đi mua café cho lão bản. Dạ dày anh ta không tốt!”
“Dạ dày không tốt không được uống café đâu!” Nam tử thiện ý đề nghị, “Hay ông đổi thành sữa đi!”
“Tính tình lão bản của tôi có phần hơi lập dị! Anh tính tiền cho tôi được rồi!” Mặc dù nói xấu người khác sau lưng cũng không tốt lắm, nhưng lời lão Trương nói cũng không phải là giả. Nếu ông mang sửa trở về, ngày mai chắc chắn khỏi phải đi làm nữa.
“Vậy sao?” Nam tử thu tiền, suy nghĩ một chút, mỉm cười đưa một bịch bánh sandwich cho lão Trương, “Vậy đưa cái này cho lão bản của ông ăn tạm đi! Sớm như vậy hẳn chưa ăn sáng đúng không?! Đây là tôi tự làm, tặng ông!”
Theo lý thuyết, lão Trương hẳn là không cần làm điều thừa. Nếu muốn bình an, tốt nhất nên nhất nhất làm theo lệnh lão bản, mua café rồi rời khỏi là được. Nhưng nam tử kia lại nở nụ cười điềm đạm ôn nhu, làm cho người ta thật sự không đành lòng cự tuyệt hảo ý của y.
Tuy trong lòng cũng biết không nên làm điều thừa thãi, nhưng lão Trương vẫn là nhận lấy bịch sandwich kia, nói, “Cám ơn!” Rồi mới rời đi.
Lên xe, Lôi Nhất Minh đã chờ đến mất hết kiên nhẫn. Tuy chưa nói câu nào nhưng biểu tình của hắn đã tương đối đáng sợ.
Lão Trương nhanh chóng đưa café qua. Lôi Nhất Minh uống một ngụm café, cất lời nói lạnh như băng, “Lái xe” rồi chuẩn bị nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Nhớ tới hảo ý của nam tử ôn hòa kia, lão Trương cố lấy dũng khí đưa bịch sandwich ra, run giọng nói, “Lão bản, đây… đây là siêu thị đưa.”
“Ân!” Lên tiếng, Lôi Nhất Minh đưa tay nhận lấy, mở giấy ra, cắn một miếng.
Vốn tưởng rằng Lôi Nhất Minh sẽ không chịu nhận, Lão Trương cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, thầm nghĩ, may quá, lần này vuốt mông ngựa mà không đụng đến đùi ngựa.
(Vuốt mông ngựa mà không đụng đến đùi ngựa: Vuốt mông ngựa: ý chỉ hành động a dua, nịnh hót lấy lòng. Vuốt mông ngựa mà không đụng đến đùi ngựa: tâng bốc/nịnh nọt đúng chỗ rồi, không làm người kia nổi giận)
Đáng tiếc không đợi lão Trương hoàn toàn thả lỏng, Lôi Nhất Minh đột nhiên giống như bị sét đánh, nhảy dựng khỏi ghế, lớn tiếng hỏi, “Ông mua ở đâu?”
“Cái gì vậy?” Lão Trương hoảng sợ, không biết chính mình đã làm sai chuyện gì.
“Sandwich! Ông mua chỗ nào? Mau quay xe lại cho tôi!” Lôi Nhất Minh nghiến răng nghiến lợi nắm chặt tay.
“Tôi không làm gì cả, không liên quan đến tôi a!” Lão Trương hoàn toàn bị dọa choáng váng, “Là lão bản của siêu thị đưa cho tôi, anh ta nói là do chính anh ta làm.”
Xe vốn chạy cũng chưa bao xa, thời gian hai người nói chuyện xong cũng đã trở lại siêu thị nhỏ kia.
Lôi Nhất Minh một câu cũng không nói, mở cửa xe xông ra ngoài, ba bước thành hai đi vào siêu thị nhỏ vừa mua café kia.
Cửa tự động linh Đinh! một tiếng, lời thăm hỏi ôn nhu ân cần đồng thời vang lên, “Hoan nghênh quý…” Chữ cuối cùng kia vì người mới tới mà biến mất.
“Đã lâu không gặp! Thẩm Quần!” Lôi Nhất Minh gằn từng tiếng kêu tên nam tử sắc mặt tái nhợt trước mắt. Nhìn y như bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu, trong lòng hắn dậy lên một cảm giác trả thù thống khoái, và… đau lòng.
“Nếu tôi nhớ không lầm, chúng ta đã sáu năm không gặp rồi a! Anh thực tiêu diêu tự tại! Không ngờ còn mở siêu thị ở đây.” Lôi Nhất Minh đánh giá xung quanh, một tiếng hừ! lạnh phát ra từ mũi hắn. “Anh hẳn cũng không biết, để tìm được anh, tôi đã phải phái ra bao nhiêu người đâu nhỉ. Thì ra anh lại trốn ở đây. Hai trăm vạn a! Chỉ đủ cho anh mở một cái siêu thị cỏn con thế này thôi sao? Đáng lẽ khi đó anh nên lấy thêm nhiều một chút nhỉ!”
(Hai trăm vạn = 2.000.000 tệ x 3313.43 VND/tệ = 662.6856.179 ~ 6.7 tỷ VND.
Lấy nguồn từ http://vi.coinmill.com/CNY_VND.html#CNY=2000000 – tỷ giá ngày 21-11-2012)
Thẩm Quần vịn vào quầy thu ngân, một câu cũng chưa nói, sắc mặt tái nhợt như lúc nào cũng có thể ngất xỉu.
Lôi Nhất Minh nhìn y một cái, lời nói khó nghe nhất thời cũng không thốt nổi nữa, chỉ có thể lạnh lùng Hừ! một tiếng, sắc mặt khó coi đứng đó.
“Lão bản, tôi đã đưa tiểu Mông đến nhà trẻ rồi, giờ qua đổi ca nga!” Một thanh âm của người còn trẻ đánh vỡ sự xấu hổ của hai người. Theo thanh âm đi vào, một nam tử trẻ tuổi lại bị tình cảnh trước mắt dọa sợ. Một nam nhân anh tuấn với biểu tình hung hăng, một Thẩm Quần lúc nào cũng có thể hôn mê bất tỉnh. Tình cảnh này, rốt cuộc là ai dọa ai, chỉ cần người có mắt liếc một cái là biết.
“Xảy ra chuyện gì vậy, lão bản? Có phải người này mua rồi không trả tiền không?”
“Hừ!” Đúng là thời đâị buồn cười. Lôi Nhất Minh cười lạnh một tiếng, nhìn tên Trình Giảo Kim đột nhiên hiện ra trước mắt này. Căn cứ vào lời nói khi nãy, hắn nhanh chóng biết được thân phận của tên này. Nhưng người hắn quan tâm không phải tên đó, vừa rồi rõ ràng hắn đã nghe được một cái tên…
Khoanh tay, quay đầu lại, hắn lạnh lùng nhìn Thẩm Quần hỏi, “Tiểu Mông là ai?”
Thẩm Quần hít sâu một hơi, cuối cùng một chữ cũng không nói được. Y chỉ nắm chặt tay, đến khi các khớp ngón tay trắng bệch, móng tay cơ hồ đã đâm sâu vào thịt, gần như cầu xin mà nhìn Lôi Nhất Minh.
Nhưng Lôi Nhất Minh làm như không thấy, hung tợn nhìn chằm chằm vào y, lặp lại vấn đề vừa rồi, “Tiểu Mông là ai? Tôi hỏi anh, tiểu Mông là ai?”
“Ngươi làm gì hung hăng như vậy hung? Tiểu Mông là con của lão bản chúng tôi! Anh muốn biết tôi nói cho mà biết!” Mắt thấy Lôi Nhất Minh khí thế bức nhân, A Tinh thực tự nhiên đứng chăn trước Thẩm Quần, “Đừng thấy tính tình lão bản chúng tôi tốt thì khi dễ! Tôi báo cảnh sát bây giờ!”
“Anh đã kết hôn? Còn có con?” Lôi Nhất Minh ngược lại nở nụ cười giận dữ, “Lúc tôi phát điên lên đi tìm anh, anh i lại kết hôn, lại còn có con trai!”
“Người ta đều phải kết hôn, có gì kì lạ chứ? Kết hôn rồi sinh con thì lạ lắm sao? Thần kinh anh không bình thường mới thấy kì quái!” A Tinh thấy bộ dáng lúc giận lúc cười của Lôi Nhất Minh, chỉ cảm thấy thần kinh người này có vấn đề.
Lôi Nhất Minh chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, chỉ ở đây một phút đồng hồ cũng không nổi nữa. Hắn thực sự không biết chính mình có thể nói thêm lời khó nghe nào nữa hay không.
Nhìn Thẩm Quần, lắc lắc đầu, Lôi Nhất Minh chỉ vào y, thực quả quyết bỏ xuống một câu, “Tôi đã biết ngươi ở đây, tôi sẽ lại đến! Đừng nghĩ trốn thêm lần nữa! Đừng nghĩ! Nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận!”
Lưu lại lời đe dọa không chút sức nặng nào, Lôi Nhất Minh chạy như trốn khỏi cái siêu thị kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...