Cô đang suy nghĩ lệch lạc, Viêm Nhị thình lình nói một câu, làm cô tiêu hóa không kịp.
Sau đó, ý thức được Viêm Nhị nói cô dùng cây lau nhà để chặn cửa.
Nếu như theo bình thường, Viêm Cảnh Hi sẽ phủ nhận.
Nhưng chuyện này lại bị Lục Mộc Kình nhìn thấy, cô ở ngay trước mặt Lục Mộc Kình cũng không thể mặt không đỏ thở không gấp mà nói dối.
Nếu như, người đàn ông này vạch trần cô, không phải là tự chui đầu vào rọ sao?
Cho nên, Viêm Cảnh Hi không nói gì.
Viêm Nhị thấy Viêm Cảnh Hi không phủ nhận, càng phát hỏa, nhìn thấy Lục Hựu Nhiễm đứng ở phía sau, trong mắt xẹt qua một tia hung ác nham hiểm, cố ý bôi đen mắng: "Viêm Cảnh Hi, chị đừng giả bộ nữa, hôm qua chị đi đâu?"
Viêm Nhị nói xong khinh thường chép miệng, vênh váo tự đắc nói: "Bạn em nói hôm qua chị ở quán bar đã cởi dây lưng của một người đàn ông, cuối cùng cùng với người đàn ông kia đi ra ngoài, Viêm Cảnh Hi, chị đã có chồng chưa cưới, chị đây là muốn anh rể tương lai bị cắm sừng sao?"
Viêm Nhị muốn cướp Lục Hựu Nhiễm, cô cầu còn không được, nhưng mà điều này không có nghĩa là cô muốn nhận lấy chậu cứt mà cô ta đưa đến, đặc biệt nghe Viêm Nhị hình dung, cô hình như chính là một đóa bạch liên hoa dễ dãi đi khắp nơi dụ dỗ đàn ông.
"Em nói mấy giờ ngày hôm qua?" Viêm Cảnh Hi vô tội hỏi.
Viêm Nhị cười nhạo một tiếng, "Buổi tối hơn mười giờ, Viêm Cảnh Hi, chị đừng tưởng rằng có thể lừa gạt được, thời gian gì gì đó, tôi đã đặc biệt hỏi."
"Hơn mười giờ sao?" Viêm Cảnh Hi nhìn về phía Phùng Như Yên sắc mặt hơi tái nhợt, rất tự nhiên tiếp lời giải thích: "Mẹ, hơn mười giờ mẹ gọi điện thoại cho con, cho nên thời gian kia con đang trên đường trở về."
Cô nắm lấy thời cơ vô cùng chuẩn, nếu như cô sớm nói ra, Viêm Nhị có thể tùy ý nói một khoảng thời gian khác để bôi đen.
Hơn nữa, cô biết cách lôi kéo Phùng Như Yên, có thể nhẹ nhàng đối phó với Viêm Nhị cố tình gây sự.
Rất thông minh!
Lục Mộc Kình giương cao khóe miệng.
"Đừng có suốt ngày hơi một tí là gào to lên, chị không phải như con nghĩ, nhanh lên một chút ngồi xuống ăn tôm đi." Phùng Như Yên lời ít mà ý nhiều nói.*
*Thực ra, câu nói của Phùng Như Yên còn có một ý khác là nói toạc móng heo.
"Mẹ, chị ấy mới vừa rồi thực sự nhốt con ở trong phòng vệ sinh!" Viêm Nhị rất ủy khuất làm nũng nói, "Không tin mẹ hỏi chị ấy đi."
Phùng Như Yên chắc chắn sẽ giúp đỡ con gái ruột của mình, thế nhưng ngay trước mặt Lục Mộc Kình thu lại tính tình, hiền từ hỏi: "Con vừa rồi nhốt Viêm Nhị ở trong phòng vệ sinh?"
"Tại sao con lại muốn nhốt Viêm Nhị bên trong chứ? Lại nói," Viêm Cảnh Hi vô tội nhìn về phía Viêm Nhị, hỏi: "Sao em lại ở phòng khác thế?"
Viêm Nhị sửng sốt, cũng không thể đem việc cô ta cố ý câu dẫn Lục Hựu Nhiễm mà nói ra, sắc mặt có chút lúng túng, thở phì phì ngồi xuống, đề tài từ đấy ngừng.
Lục Mộc Kình như có suy nghĩ từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu.
Giương đông kích tây, tránh nặng tìm nhẹ, nói sang chuyện khác, cô vận dụng không tồi.
Bất quá, rốt cuộc hoàn cảnh như thế nào đã khiến tính cách của cô nhạy bén như hồ ly?
Phùng Như Yên thấy thế, lập tức tươi cười, ra lệnh cho Viêm Cảnh Hi: "Nhanh lên một chút giúp Lục tiên sinh châm thuốc."
Viêm Cảnh Hi nhìn về phía Lục Mộc Kình, anh không vạch trần cô, coi như châm lửa đổi ân tình vậy.
Cô cầm bật lửa lên.
Lục Mộc Kình phối hợp đem điếu thuốc ngậm trên môi, hơi mở ra, môi có vệt nước lấp lánh phản chiếu ánh đèn trên đỉnh đầu, đặc biệt xinh đẹp.
Bởi vì hai người dựa vào gần nhau, cô có thể nhìn thấy trong mắt anh ảnh ngược ra hai sắc mặt hồng hào nho nhỏ của cô lúc này.
Viêm Cảnh Hi giữ bình tĩnh, mở ngọn lửa.
Lục Mộc Kình cúi người, dựa vào cô gần hơn, hô hấp đều rơi vào trên tay cô, rít vào, sau đó phun ra khói thuốc dày đặc, trong nháy mắt cặp mắt đẹp đẽ kia lại càng mê mị, càng sâu không thấy đáy, không thể thăm dò.
Viêm Cảnh Hi châm thuốc xong, buông bật lửa.
"Thân thể cô không thoải mái à? Mặt rất hồng!" Lục Hựu Nhiễm vẫn không nói chuyện chính diện với cô, liếc mắt hỏi.
Viêm Cảnh Hi nhìn về phía Lục Hựu Nhiễm, không muốn khiến cho anh ta quan tâm quá nhiều, xa cách, khách khí trả lời: "Tôi uống rượu mặt liền sẽ hồng."
Lục Hựu Nhiễm nhàn nhạt giơ rồi hạ khóe miệng, mất hết hưng trí, tựa hồ đối với cô không có cảm giác hứng thú.
Như vậy cũng tốt.
Ít nhất thoạt nhìn so với chú của anh ta an toàn hơn nhiều.
Lúc ăn cơm, có Phùng Như Yên điều hoà bầu không khí, mục tiêu bà ta nịnh hót là Lục Mộc Kình, hỏi rất nhiều vấn đề.
Lục Mộc Kình chỉ là trả lời vài câu, thoạt nhìn khách khí, xa cách, trong lòng bông đùa khiến cho dấu vết nịnh nọt của Phùng Như Yên càng rõ.
Bữa tiệc, cuối cùng cũng kết thúc.
Phùng Như Yên ở Lục Mộc Kình vân đạm phong khinh** mời rượu, không tự chủ uống quá nhiều, nói chuyện đều có chút ngọng ngịu.
**vân đạm phong khinh:chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.
(Theo bachngocsach.com)
"Tiểu Hi, chút nữa con đưa Hựu Nhiễm cùng chú của cậu ấy về.
Nhất định phải tiếp đãi thật tốt chú của Hựu Nhiễm, biết không?" Phùng Như Yên ra lệnh.
"Con biết, mẹ!" Viêm Cảnh Hi hình thức đáp một tiếng.
"Mẹ, con với chị cùng đưa anh rể và chú trở về, trong lúc đó có thể hỗ trợ nhau một chút." Viêm Nhị đuổi theo, vội vàng nói.
"Cũng tốt, cũng tốt." Phùng Như Yên loạng choạng đi đến, cùng Viêm Du Thành đứng dậy rời đi.
Bởi vì Viêm Nhị lái xe qua đây, Lục Hựu Nhiễm cũng lái một chiếc xe qua đây, Lục Hựu Nhiễm đi tuốt ở phía trước, mở cửa xe.
Viêm Cảnh Hi chuẩn bị đuổi kịp.
Viêm Nhị đem mình chìa khóa xe ném cho Viêm Cảnh Hi nói: "Chị, em ngồi xe anh rể, chị mở xe của em đưa chú nhỏ trở về."
Nói xong, vui vẻ nhảy lên xe Lục Hựu Nhiễm.
Lục Hựu Nhiễm liếc mắt nhìn thoáng qua Viêm Cảnh Hi.
Anh ta đối với loại bình hoa không tính cách này không hề có một chút hứng thú, cũng không để ý đến có không hợp lý không, lái xe rời khỏi.
Lục Mộc Kình liếc nhìn Lục Hựu Nhiễm xe lái đi, nhếch khóe miệng, tay đút vào túi, đứng thẳng ở phía sau Viêm Cảnh Hi.
"Xem ra, nó đối với cô hoàn toàn không quan tâm." Lục Mộc Kình khẳng định nói.
Lục Hựu Nhiễm không quan tâm cô, biểu hiện rất rõ ràng.
Viêm Cảnh Hi ở trước mặt Lục Mộc Kình đã đủ mất mặt, lại hối hận, trái lại làm cho cô càng thêm thảm hại.
Cho nên, cô lộ ra tươi cười, không quan trọng biếng nhác hỏi ngược lại: "Anh cảm thấy, anh ta có quan tâm tôi hay không cũng sẽ thay đổi được kết cục sao?"
Lục Mộc Kình trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, ánh mắt càng thâm trầm, đem tất cả sự từng trải cùng nội tâm đều niêm phong cất vào trong đó, tối đen như mực, hỏi: "Thứ cô xem trọng chính là quyền thế của Lục gia?"
Viêm Cảnh Hi tươi cười càng thêm xán lạn .
Cô không cần thiết phải giải thích với một người sắp trở thành người lạ, theo lời của anh nói: "Nếu anh cảm thấy như vậy, thì chính là như vậy đi."
Nói xong, cô hất cằm liếc về phía xe Viêm Nhị, ánh mắt trong suốt tươi sáng, nói: "Đi thôi, tôi đưa Lục tiên sinh về."
Lục Mộc Kình nhìn cô tự nhiên mở cửa xe, ngồi ở ghế lái, thắt dây an toàn cho mình.
Nếu như, cô nhăn nhó nói không phải, hoặc là trên mặt có biểu tình chột dạ, anh có thể sẽ tin lời của cô.
Thế nhưng, sự thản nhiên của cô, nụ cười của cô, trái lại khiến anh không tin cô vì quyền thế mà hi sinh hạnh phúc cả đời của mình.
Hơn nữa, cô nhìn thấy em gái mình theo đuổi chồng tương lai, một chút cũng không thương tâm, lại càng không cần phải nói đến lo lắng.
Cô bé này, khiến anh trong vòng hai ngày rất có hứng thú tìm hiểu.
Lục Mộc Kình ngồi vị trí kế bên tài xế, thắt dây an toàn, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, nhẹ như bay nói: "Nếu như cô là vì tiền của Hựu Nhiễm, tôi so với nó có tiền, có quyền, có thế, có vẻ bề ngoài, cũng không kém gì nó!"
Lục Mộc Kình chậm rãi liếc mắt, nhìn lại hai tròng mắt kinh ngạc của Viêm Cảnh Hi, nở nụ cười tà nịnh.
Viêm Cảnh Hi vẫn cảm thấy người đàn ông trước mắt này có dã tâm với cô, nếu như trước kia chỉ là lời suy đoán thì bây giờ cô hẳn là có thể khẳng định.
Theo tướng mạo của anh, khí chất, từng trải, bối cảnh cùng kinh tế trên thực lực mà nói, anh không thiếu phụ nữ, hoặc là, bây giờ còn có rất nhiều phụ nữ.
Anh có năng lực để nuôi phụ nữ.
Người đàn ông quyền quý giống hoàng giả như anh, cô không thể trêu vào, càng không muốn trở thành thiêu thân lao đầu vào lửa.
Viêm Cảnh Hi che giấu khủng hoảng trong lòng, lộ ra nụ cười nhợt nhạt, bật thốt lên: "Anh so với tuổi của cậu ta vẫn lớn hơn!"
Lục Mộc Kình không ngờ cô trả lời kiểu này, anh mạnh mẽ, anh đã quen được người khác nịnh hót, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, thật sâu nhìn cô.
Viêm Cảnh Hi tựa hồ có thể nhìn thấy trên mặt anh có ba vạch hắc tuyến, mây đen che phủ đỉnh đầu của anh.
Khiến mặt anh có loại cảm giác sắc bén.
Thế nhưng cô một chút cũng không sợ hãi, trái lại nhìn thấy mặt đen của anh, đặc biệt sảng khoái, vẻ lo lắng lúc trước biến mất, vui vẻ lộ ra nụ cười.
"Muốn nghe nhạc không?" Viêm Cảnh Hi làm bộ không kích động, nhẹ nhõm nói, tự nhìn tự lựa chọn một bài vui vẻ ấm áp, lái xe, ngón tay rất có tiết tấu gõ tay lái.
Lục Mộc Kình liếc mắt nhìn ngón tay của cô một chút, nói: "Tôi so với tuổi của nó lớn hơn, chỉ có thể chứng minh nơi đó so với nó càng thành thục, cô cái gì cũng không hiểu, có muốn tới khảo sát một chút không?"
Viêm Cảnh Hi: "......"
Cô nhìn Lục Mộc Kình, như thế nào cũng cảm thấy những lời này từ miệng anh nói ra lại có ý nghĩa khác!
Ánh đèn đường lúc sáng lúc tối rơi vào trên người anh, ở trong mắt anh cũng toát ra những tia sáng.
Mặc dù anh không nói lời nào nhưng toàn thân luôn có một loại khí chất mạnh mẻ cùng từ trường, làm cho Viêm Cảnh Hi trong lúc nhất thời có chút ngẩn ngơ, không biết phản bácthế nào.
Lục Mộc Kình cười một tiếng, bình thường nhàn hạnhư đùa, ôn nhu nói: "Lái xe cho tốt.
Đừng mãi nhìn chằm chằm tôi.
Bằng không không chỉ là lớn tuổi đâu!"
Nói xong, anh nghiêng đi mặt, lại lần nữa vui vẻ cười, đầu tựa trên ghế, nhắm hai mắt lại.
Thanh âm sột soạt, oa oa, nói: "Tới nơi thì gọi tôi."
Viêm Cảnh Hi cắn cắn môi, thật không hiểu nổi người đàn ông này.
Anh nói đùa, hay có ý khác?
Xuất phát từ lễ phép và thái độ đúng mực.
Viêm Cảnh Hi tắt nhạc.
Xe tới cửa khách sạn, Viêm Cảnh Hi thấy anh vẫn nhắm mắt.
"Này, tới rồi." Viêm Cảnh Hi gọi một tiếng.
Anh không lên tiếng! Vẫn nhắm mắt.
Cô cũng không thể ngồi tiếp anh ở trên xe nhỉ?
Viêm Cảnh Hi nhẹ nhàng đẩy anh.
Tay bỗng nhiên bị anh bắt được, Viêm Cảnh Hi nhanh chóng rút ra, sắc mặt ửng đỏ, nói: "Tới rồi."
Lục Mộc Kình không có biểu hiện gì cởi dây an toàn ra, xuống xe, nhìn cô còn ngồi trên xe, hỏi: "Cô không lên chào bạn trai của cô một tiếng sao?"
Viêm Cảnh Hi từ trên xe bước xuống.
Vốn định sau khi đưa Lục Mộc Kình lên, chào Lục Hựu Nhiễm một tiếng rồi đi, không ngờ, mới đi tới cửa, liền nhìn thấy Viêm Nhị chạy tớ ôm tay cô, vui vẻ nói: "Chị, anh rể ở đây thật đúng là không tồi, phong cảnh siêu đẹp, hôm nay chúng ta ở đây được không?"
Viêm Cảnh Hi thật sự bội phục da mặt dày của Viêm Nhị, trực tiếp từ chối nói: "Không được.
Quần áo, đồ rửa mặt cái gì cũng không có, rất bất tiện."
Trong mắt Viêm Nhị xẹt qua tia nham hiểmhung ác, cướp lấy túi của Viêm Cảnh Hi, liền chạy đi ba thước, nói: "Có gì đâu, chút nữa mượn đồ của anh rể mặc là được rồi, anh rể ở đây chắc chắn có đồ rửa mặt.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...