Mặc dù Viêm Cảnh Hi không nghe được nội dung cụ thể cuộc điện thoại của anh ta, nhưng từ những lời của anh ta cùng với vẻ mặt kích động của anh ta mà đoán, anh ta nói chưa chết, là người phụ nữ mà anh ta thích.
Trong đầu của cô cũng phức tạp không thể suy nghĩ, không biết nên nói gì, trầm mặc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Lục Hựu Nhiễm tĩnh lặng ngồi hơn một tiếng.
Mà một tiếng này, đối với Viêm Cảnh Hi mà nói, như qua một thế kỷ.
Cô biết, vận mệnh của cô rất có thể vì chuyện đột nhiên này mà xoay chuyển, cô đợi sự lựa chọn cuối cùng của Lục Hựu Nhiễm.
Đột nhiên, di động Viêm Cảnh Hi vang lên.
Tiếng nhạc kéo Lục Hựu Nhiễm đang suy nghĩ sâu xa về, anh ta lắng đọng rồi phức tạp, bi thống, mê man, sau đó ánh mắt càng thêm lãnh u, chậm rãi đưa ánh mắt rơi vào người Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi thấy cuộc gọi đến là của Chu Gia Mẫn, trả lời.
"Cảnh Hi, bây giờ cậu sao rồi? Tớ thật sự lo lắng." Chu Gia Mẫn cơ hồ muốn khóc lên.
"Tớ không sao, lát nữa trả lời điện thoại cậu." Viêm Cảnh Hi trấn an nói, cúp điện thoại, đối diện với con ngươi sâu thẳm của Lục Hựu Nhiễm.
"Viêm Cảnh Hi, muốn tự do sao?" Lục Hựu Nhiễm trầm giọng hỏi.
Viêm Cảnh Hi không nhìn rõ ý nghĩ của anh ta, lòng đang mãnh liệt nhảy, cô rất muốn tự do.
Nhưng cô cũng không biết ý tứ anh ta hỏi những lời này, sợ đáp sai, lại khiến mình ngã xuống núi, mơ hồ suy đoán nói: "Buông tha cho chính anh."
Lục Hựu Nhiễm nhếch khóe miệng lên, nụ cười đặc biệt quỷ dị, thê lương, rơi rớt, vừa giống như là không thể tránh được.
Anh ta hít sâu một hơi, thu lại nụ cười, càng thêm trầm tĩnh, từ trong ngăn lấy ra hiệp nghị giữa bọn họ, hỏi: "15 tháng 6 là sinh nhật của em nhỉ?"
Viêm Cảnh Hi không hiểu Lục Hựu Nhiễm, gật đầu.
"Đưa ngày sinh nhật này của em cho tôi, hiệp nghị của chúng ta thủ tiêu, tôi thả em tự do." Lục Hựu Nhiễm trầm giọng nói, đưa hiệp nghị cho Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi không biết anh ta nói đưa ngày này cho anh ta cụ thể ám chỉ cái gì?
Nhìn hiệp nghị, không nhận, không dám đáp ứng đơn giản như vậy.
Lục Hựu Nhiễm vươn bàn tay trái, ngón cái dịu dàng vuốt ve gương mặt của cô, hỏi: "Đang lo lắng tôi sẽ chạm vào em sao?"
Viêm Cảnh Hi cảm thấy Lục Hựu Nhiễm bây giờ rất kỳ quái, bị suy nghĩ của anh ta dẫn dắt, cô sẽ không cẩn thận chọc giận Lục Hựu Nhiễm, anh ta tùy thời sẽ nhào lên.
Đổi vị trí suy nghĩ.
Dùng tim đi cảm nhận, cảm nhận bây giờ của Lục Hựu Nhiễm.
Anh ta yêu thương sâu sắc một người phụ nữ, người phụ nữ này gài bẫy anh ta tự sát, anh ta chưa chết, lại phát hiện, người phụ nữ này đã chết.
Anh ta vô cùng bi phẫn, tức giận, căm hận, không cách nào phát tiết, vẫn kiềm chế ở trong lòng, đùa bỡn phụ nữ, tuyệt tình quyết ý tuyệt tâm.
Bây giờ, biết được tin tức người phụ nữ anh ta yêu vẫn còn sống, anh ta hẳn là cảm thấy kinh hỉ, nhưng nhớ đến người phụ nữ phản bội này lại cảm thấy đau lòng.
Anh ta trầm mặc trong một tiếng đồng hồ, chỉ sợ trong đầu sớm đã trải qua gió bão, cuối cùng hạ quyết định.
Anh buông tha cô, hẳn là quyết định dây dưa với người phụ nữ đó.
Viêm Cảnh Hi thật sâu thở ra một hơi, hất cằm lên, thẳng thắn tiến vào tròng mắt sâu thẳm của anh ta, nghiêm túc nói: "Lục Hựu Nhiễm, đây có lẽ là lần duy nhất tôi thành thật với anh.
Đúng vậy, tôi không muốn anh chạm vào tôi, sợ nanh chạm vào tôi, bởi vì tôi không thích anh, cố ý phá hư kế hoạch của anh, nhiều lần khiến anh khó chịu, thái độ đối với anh cũng không tốt thậm chí sau lưng còn mắng anh trăm ngàn làn."
Lục Hựu Nhiễm: "..."
Anh thu tay về, lãnh u nhìn Viêm Cảnh Hi, nghe cô tiếp tục nói.
"Nhưng anh chủ động buông tôi ra, mặc dù có lẽ là bởi vì cô gái mà anh yêu đã đã trở về, nhưng tôi vẫn cảm kích với anh như trước.
Nợ 1 triệu, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh, nợ ân tình này của anh, ngày sau có cơ hội, tôi cũng nhất định sẽ báo đáp anh.
Con đường sau này, tôi biết anh sẽ trải qua rất gian nan, rất lo lắng, rất đau khổ, nhưng tôi hi vọng anh có thể thu hoạch đến hạnh phúc cuối cùng, như trên, lời nói của tôi đều là thật tâm thật lòng." Viêm Cảnh Hi xác định nói.
Lục Hựu Nhiễm nghe cô nói xong, trong con ngươi lạnh lẽo có chút dịu dàng, giật giật khóe miệng, "Em rất thông minh, nói rất dễ nghe."
Lục Hựu Nhiễm lấy hiệp nghị ra, xé ngay trước mặt Viêm Cảnh Hi, mở cửa sổ, ném hiệp nghị ra ngoài.
Anh ta xoay người, nhìn về phía trước, khởi động xe, trầm giọng hỏi: "Em muốn đi đâu? Tôi đưa em trở lại."
Viêm Cảnh Hi suy nghĩ một chút, nói: "Tôi liên lạc với Gia Mẫn một chút."
"Viêm Cảnh Hi."
Khi Viêm Cảnh Hi đang lấy điện thoại, Lục Hựu Nhiễm gọi cô.
Viêm Cảnh Hi nhìn về phía Lục Hựu Nhiễm, đầu anh cũng không quay qua, sâu thẳm nhìn về phía trước, nói: "Chuyện của tôi và cô ấy, đừng nói cho bất cứ ai."
Viêm Cảnh Hi biết cô ấy mà anh ta nói, là người phụ nữ mà anh ta thích.
Viêm Cảnh Hi gật đầu, "Yên tâm, tôi sẽ không nói."
Lục Hựu Nhiễm nghe được, tăng tốc, lái trở về.
*
Viêm Cảnh Hi hẹn gặp Chu Gia Mẫn ở cửa Tướng Quân Lệnh, Chu Gia Mẫn nhìn thấy Lục Hựu Nhiễm lái xe qua, lập tức chạy đến.
Viêm Cảnh Hi từ trên xe bước xuống, xa cách gật đầu với Lục Hựu Nhiễm.
Lục Hựu Nhiễm thật sâu nhìn cô một cái, ánh mắt ảm đạm, muốn nói gì đó, cuối cũng không nói gì, rời khỏi.
Viêm Cảnh Hi luôn cảm thấy vừa rồi cái nhìn kia của anh ta vô cùng phức tạp, hơn nữa, trên người không có hơi thở vui sướngc, trái lại càng âm hàn hơn trước, mà lại u buồn hơn, cùng với cái nhìn cô trong đó có chút nhu tình.
Không nên!
Cô nhìn lầm rồi!
"Cảnh Hi, cậu không sao chứ, tớ lo gần chết." Chu Gia Mẫn nhìn Viêm Cảnh Hi từ trên xuống dưới hỏi.
Viêm Cảnh Hi lắc đầu, "Không sao."
"Vậy thì tốt, cậu biết không? Taớcũng không dám gọi cho giáo sư Lục, lo cậu bị cái gì gì gì đó, giáo sư Lục ghét bỏ cậu thì làm sao đây?" Chu Gia Mẫn thở phào nhẹ nhõm nói.
Viêm Cảnh Hi đẩy trán Chu Gia Mẫn một cái, cảm động quan tâm của cô ấy, tròng mắt mềm xuống, nói: "Lục Hựu Nhiễm hủy bỏ hiệp nghị với tớ."
"Hả?" Chu Gia Mẫn kinh ngạc mở to mắt, chớp chớp, tình tiết xoay ngược lại quá nhanh, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, sau khi suy nghĩ cẩn thận, trong mắt tràn đầy kinh hỉ cùng nhảy nhót, "Thật vậy hả? Quá tuyệt vời, Cảnh Hi, cậu là nhân họa được phúc, áy náy vừa rồi của tớ đều sắp gặp trở ngại rồi."
Bởi vì Viêm Cảnh Hi đáp ứng Lục Hựu Nhiễm không nói ra chuyện của anh ta, cho nên Viêm Cảnh Hi gật đầu một cái, cũng không nói đến nguyên nhân, liếc qua đường, nói: "Đi thôi, về đi ngủ, ngày mai còn phải thi đấu."
"A a, được." Chu Gia Mẫn ôm cánh tay Viêm Cảnh Hi, hỏi: "Về đâu?"
"Đi khách sạn trước đi, dù sao tớ cũng không sao, trước trưa mai về bệnh viện giải quyết thủ tục xuất viện là được."
*
8 giờ sáng, mọi người tập hợp ở phòng hội nghị.
Sau một tuần thi đấu kết quả đã ra, loại một nhóm, chỉ còn lại 30 người, tiến hành vòng thứ hai cuối cùng của cuộc tranh tài.
Chủ đề là: Thiết kế bề ngoài một tòa kiến trúc 5000 mét vuông cho giới quý tộc Monaca.
Trong 30 người chọn ra 10 người.
Cô đã từng thấy qua bản thiết kế của Lục Mộc Kình cho giới quý tộc Monaca, mặc kệ là kết cấu từ bên ngoài hay là bên trong, nếu như cô xem mèo vẽ hổ, tuyệt đối có thể làm được kinh diễm.
Nhưng, như vậy hình như có tình nghi gian lận.
Cô, không quá thích dựa vào người khác, chiếm tiện nghi của người khác, suy nghĩ một chút, quyết định, cắt bỏ toàn bộ bản thiết kế của Lục Mộc Kình ra khỏi đầu mình, dùng một thiết kế hoàn toàn mới của mình.
Chu Gia Mẫn cắn bút, không hiểu, mở di động lên Baidu tra nhà ở của giới quý tộc Monaco.
Phía trên Baido tìm ra phần lớn là tìm hiểu cuộc sống của các quý tộc Monaco, còn nói qua vương cung Monaco, Chu Gia Mẫn lại phần hình ảnh trên Baidu xem vương cung Monaco.
Chu Gia Mẫn nhìn hình ảnh vương cung, nói: "Loại kiến trúc này chính là diện tích lớn một chút, ở Thượng Hải khắp nơi có thể thấy, cũng không có gì đặc biệt sao?"
Chu Gia Mẫn thấy Viêm Cảnh Hi đã vẽ lên bản vẽ, cười hì hì gục xuống bàn, nghiêng đầu nhìn Viêm Cảnh Hi, lấy lòng nói: "Cảnh Hi, có đề nghị gì hay không, cho chút đi."
Viêm Cảnh Hi liếc Chu Gia Mẫn một cái, phân tích nói: "Quý tộc Monaco là đại biểu cho sự xa hoa, xa hoa là đại danh từ của họ, là những thứ mọi người chú ý đến trong cuộc sống.
Mặc kệ từ hành lang, tranh treo tường, điêu khắc, thảm đỏ, dụng cụ gia đình, phương tiện v.v..
đều phải cao nhất.
Ở trên thiết kế, càng muốn có một loại đồ khiến người ta hai mắt tỏa sáng, không cần suy nghĩ giá thành, sức người, sức của, lại phối hợp nhân tính hóa và áp dụng gì đó, chủ yếu là mới mẻ độc đáo, kinh diễm, hiểu chưa?"
"Hai mắt tỏa sáng? Ta cảm thấy thiết kế kiến trúc trên không, đã đủ hai mắt tỏa sáng rồi, cộng thêm cung điện cổ đại của Trung Quốc dung hợp với kiến trúc tinh túy của phương Tây, ra rồi."Trong đầu Chu Gia Mẫn có chủ ý, gọt xong bút chì.
"Ý tưởng không tồi, vậy cậu có nghĩ đến thiết kế trên không thực hiện như thế nào không?" Viêm Cảnh Hi hỏi.
"A, cũng đúng nhỉ." Chu Gia Mẫn gãi gãi đầu, còn chưa bắt đầu đã chết yểu.
Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhắc nhở: "Bây giờ có rất nhiều kiến trúc có thể đến hai mươi mấy tầng, ba mươi mấy tầng, kiến trúc cao nhất của Hàn Quốc là sáu mươi mấy tầng, tháp Minh Châu ở phía Đông cao 468 mét, biệt thư trên không của cậu chỉ cần giá không cách mặt đất 100 mét là được rồi, giá không 100 mét có thể dùng màn sân khấu ẩn hình."
"Cái gì gọi là màn sân khấu ẩn hình cơ?" Chu Gia Mẫn không hiểu hỏi.
"Cậu tra Baidu đi, trên báo Thanh Niên từng báo cáo qua, khoa học kỹ thuật tương lai trong phim Chiến dịch bóng ma đã ứng dụng ở hiện thực trong cuộc sống, lợi dụng camera, cảm biến mắt người cùng với màn hình được cấu thành từ những vật liệu đặc thù, ở trên màn hình hiện ra hình ảnh phía sau lưng màn hình đó, không chỉ đi qua cảm biến mắt người theo sự thay đổi tầm mắt người quan sát còn đối với hình ảnh tiến hành sửa đổi thực thì."
Chu Gia Mẫn sùng bái nhìn Viêm Cảnh Hi, nhấp hé miệng ba, nheo mắt lại, cười nói: "Nghe rất thâm ảo, nhưng nghe không hiểu, cậu có thể nói đơn giản một chút không?"
Viêm Cảnh Hi: "..."
"Chỉ cần có màn sân khấu ẩn hìnn, chỉ cần chiếu hình lên bản vẽ, sẽ giống như ảnh thực." Viêm Cảnh Hi lời ít mà ý nhiều nói.
Cô nhìn thấy tay Chu Gia Mẫn gãi gáy, bộ dáng tiếp tục nghe cô nói, thở dài một hơi, "Dù sao đi nữa, cậu chỉ cần dùng tới màn sân khấu này, qua nguyên lí chiếu phim 3D, ở độ cao 100 mét, đặt một trụ tròn lên diện tích 5000 mét vuông đó là cậu có thể tùy ý xử lí."
"Đã hiểu, chính là thật ra vẫn là kiến trúc, nhưng mà, lợi dụng màn sân khấu ẩn hình này, ở vị trí phía dưới biệt thự chiếu hình thành tầng mây, tầng mây phía dưới còn có thể chiếu hình thành sa mạc, rừng rậm các loại, thật ra, bên trong vẫn nhà."
Viêm Cảnh Hi vừa muốn trả lời, di động vang lên, Viêm Cảnh Hi nhìn thấy là của Lục Mộc Kình, trên mặt hơi ửng hồng, trả lời điện thoại.
"Em nói xem, bệnh nhân nên ở nơi nào thì thích hợp?" Lục Mộc Kình hỏi, mấy phần nhàn hạ cùng trêu chọc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...