Tần Thanh nhìn phản ứng này của anh, trong lòng không diễn tả mình có bao nhiêu cảm xúc với anh.
Tống Vũ Thành kiêu ngạo nói: “Em yên tâm, anh sẽ không để cô ấy lại xuất hiện trước mặt em nữa."
"Dù gì cô ấy cũng là con gái của Vạn Cửu Gia, anh cũng phải nể tình một chút." Tần Thanh cũng mau chóng khuyên nhủ anh.
"Chuyện gì cũng được." Giọng Tống Vũ Thành kiên quyết nói: "Nhưng chuyện này thì không được."
Tần Thanh nhìn sắc mặt anh, bỗng nhiên trong lòng vang lên tiếng "ầm ầm" như báo trước có điều chẳng lành sắp xảy ra.
Tống Vũ Thành giơ tay vuốt mặt cô, cười nói: "Em căng thẳng gì chứ? Anh cũng không có giết cô ấy mà, anh chỉ muốn làm sáng tỏ việc này thôi. Anh vốn không có gì mập mờ với cô ấy cả."
"Phụ nữ một khi đã yêu thì không chuyện gì có thể ngăn cản họ được." Tần Thanh nhắc nhở nói.
Tống Vũ Thành cười: "Em cho rằng người khác sẽ giống em cả sao." Anh dừng lại một chút, cũng không nói thêm gì nữa. Tần Thanh bối rối nhìn anh.
"Em và anh đều giống nhau, yêu có chút… " Tống Vũ Thành suy nghĩ một chút rồi nói: "cố chấp."
"Cố chấp sao?" Tần Thanh có chút khổ sở nói "Anh không hy vọng em như vậy, đúng không?"
"Khi anh đã yêu ai thì tuyệt đối không hối hận." Tống Vũ Thành bình tĩnh nói.
Sau khi dùng cơm tối xong, từ quán cơm bước ra, Tần Thanh muốn đi dạo. Vì vậy cô kéo Tống Vũ Thành vào một hoa viên, hai bên có cây xanh bao phủ, chia giao thông thành hai luồng.
Hoa viên tuy không lớn nhưng hoa cỏ tươi tốt, ở giữa có rất nhiều cha mẹ dẫn con mình đến đây vui chơi. Cách đó không xa, một bé gái tầm ba, bốn tuổi vui sướng thổi bong bóng xà phòng, chung quanh còn có một đám trẻ khoảng chừng năm đứa trẻ cũng chơi đùa cùng nhau. Cảnh tượng dễ thương ồn ào nhắc cô nhớ tới tuổi thơ ấu của chính mình.
Tần Thanh nhìn cảnh tượng đó, đột nhiên sinh ra một loại tình cảm khác. Cô kéo tay Tống Vũ Thành, hỏi: "Anh có thích trẻ con không?"
Tống Vũ Thành sâu sắc nhìn cô một cái, lại giơ tay sờ mặt cô: "Có lạnh không?"
Tần Thanh ngửa đầu nhìn anh, cũng không hề trả lời.
Lúc này, một khinh khí cầu xẹt qua trước mặt cô, cô nhanh tay bắt được nó.
Một đứa bé trai chạy tới, bên cạnh là mẹ nó cũng cùng đi. Bé trai đứng bên cạnh Tần Thanh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lên, mềm mại nói: "Dì à, khí cầu là của con."
Tần Thanh cúi người ngồi xuống, đặt khinh khí cầu vào trong tay bé trai kia. Sau đó nắm tay nhỏ béo ị của cậu, trìu mến nói: "Con thật đáng yêu."
Mẹ bé trai đứng bên cạnh nói cảm ơn, sau đó liếc nhìn Tống Vũ Thành đang đứng bên cạnh Tần Thanh, đột nhiên thở dài nói: "Hai người là vợ chồng sẽ sống đến răng long đầu bạc thôi."
Tần Thanh nghe xong, trên mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào.
Cô xoay người nhìn về phía Tống Vũ Thành, chỉ thấy Tống Vũ Thành nhếch khóe miệng lên mỉm cười đáp lễ.
"Cũng không còn sớm, chúng ta về nhà thôi." Anh kéo Tần Thanh đi về hướng đỗ xe.
Xe cũng rất nhanh chóng đậu dưới lầu, nơi Tần Thanh ở trọ.
Tống Vũ Thành cũng cùng xuống xe với cô.
Tần Thanh khách khí nói: "Em lên một mình được rồi, anh cũng về nhà nghỉ ngơi sớm đi."
Đột nhiên Tống Vũ Thành hỏi: "Cũng sắp đến Tết, em dự định làm gì?"
Tần Thanh chần chờ nói sơ qua: "Em cũng còn chưa nghĩ ra."
Tống Vũ Thành lại hỏi: "Vậy em ăn Tết vào những năm trước như thế nào?"
"Mấy năm trước sao? Mấy năm gần đây em đều ăn Tết trong trường học." Ánh mắt Tần Thanh âm u: "Thực ra ngày tết rất dễ chịu, hết ăn rồi ngủ. Tết cũng sẽ nhanh chóng qua thôi."
Tống Vũ Thành đặt tay mình lên tay cô, nói: "Năm nay em hãy cùng ăn tết với anh, em có dự định gì không?"
Tần Thanh đắm đuối nhìn anh, mỉm cười đáp: "Chỉ cần ở cùng anh thì việc gì cũng sẽ ổn."
"Em có muốn đi du lịch không?" Tống Vũ Thành ôn nhu nói: "Chúng ta có thể đi du lịch ở nước ngoài, em muốn đi đâu cũng được."
Tần Thanh vẫn trả lời như cũ: "Chỉ cần ở cùng với anh, dù ở đâu làm gì cũng được."
Tống Vũ Thành mỉm cười ôm cô vào lồng ngực rắn chắc của mình.
Hôm nay là ngày giao thừa, tuy như thường lệ mọi người trong công ty vẫn đi làm bình thường, nhưng rõ ràng các đồng nghiệp đang rất buồn rầu, khổ sở. Các công ty khác đã xin nghỉ gần hết, có người lục đục kéo nhau về quê ăn Tết mà họ thì vẫn vậy. Những người còn lại cũng đang suy nghĩ, tết đến sẽ đi nơi nào hưởng thụ. Vì lẽ đó, năng suất làm việc không còn cao như bình thường nữa.
Lúc này Tần Thanh cảm thấy trong lòng sung sướng, sung sướng vì mình có thể cùng nhau ở bên cạnh Tống Vũ Thành ăn tết. Hai ngày nay, cô vẫn không gặp được Tống Vũ Thành. Cô nghĩ lúc này anh ấy hẳn là rất bận rộn, nhưng hôm nay cô nhất định sẽ gặp được anh.
Đang suy nghĩ miên man, điện thoại ở trên bàn bỗng reo lên khiến những người đang đứng ở hành lang gần đấy cũng liếc mắt nhìn cô.Tần Thanh cũng nhanh chóng bắt điện thoại lên nhìn, đến khi thấy màn hình hiển thị tên người gọi đến thì trên mặt cô bỗng nở nụ cười tươi tắn.
"Bây giờ em có đi được chưa?" Tống Vũ Thành hỏi.
"Chưa được, chưa đến giờ tan ca." Giọng Tần Thanh ảo não đáp.
"Bộ phận em làm việc có vẻ nghiêm túc đấy." Tống Vũ Thành nói trong điện thoại: "Hôm nay sau khi các bộ phận khác tan việc, các trưởng phòng cũng có thể tự làm báo cáo."
"Em cũng hy vọng bây giờ có thể rời khỏi đây." Tần Thanh thuận miệng nói.
Tống Vũ Thành cười lớn trong điện thoại: "Vậy em bỏ chạy đi."
Lúc này Tần Thanh cũng không có tâm tình đùa giỡn, thật lòng đáp: "Vậy cũng không được, người khác sẽ cho rằng em làm việc không có trách nhiệm, cho rằng em không muốn làm nữa."
"Tốt lắm, vậy em cứ bận rộn như vậy đi." Tống Vũ Thành cúp điện thoại.
Tần Thanh vẫn giữ điện thoại, tâm tư có chút rối loạn.
Lại nhìn những bảng biểu kia mà lòng rối loạn như tơ vò, tim đập nhanh càng lúc càng mạnh.
Tần Thanh ngồi trên ghế mà linh hồn còn chưa trở về vị trí cũ. Đến khi nghe tiếng mở cửa của phòng làm việc, cô mới ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt trong nháy mắt bị đông cứng lại.
Tống Vũ Thành vẫn không nhìn chung quanh, trực tiếp đi vào phòng trưởng phòng nhưng chưa tới ba phút liền đi ra mà phó phòng cũng tươi cười bước ra theo sau.
Tất cả các đồng nghiệp cùng đứng dậy lễ phép chào hỏi, Tống Vũ Thành ôn hoà cười đáp lại, dáng vẻ nho nhã lễ độ, hình tượng hòa ái dễ gần.
Tống Vũ Thành đi rồi, phó phòng cũng trở về khu làm việc, vỗ tay nhắc nhở nói: "Ngày hôm nay tới đây thôi, mọi người dọn dẹp xong thì có thể về nhà. Tiền thưởng cuối năm cũng được chuyển đến thẻ của mọi người rồi, chúc mọi người ăn Tết vui vẻ."
Các đồng nghiệp ai nấy đều hoan hô lên.
Tan ca, Tần Thanh cũng đi theo các đồng nghiệp vào thang máy, sau đó bước ra cửa chính công ty. Khi đi đến cổng chính, mọi người chúc tết lẫn nhau và tản ra, ai về nhà nấy.
Tần Thanh cầm điện thoại di động, đang suy nghĩ mình có nên gọi điện thoại trước cho Tống Vũ Thành hay không thì anh gọi điện thoại tới.
"Giờ có thể đi được chưa?" Giọng Tống Vũ Thành vui vẻ hỏi.
"Có thể rồi, giờ em đang đứng ở cổng chính công ty đây." Tần Thanh sung sướng đáp.
"Vậy trước tiên em đến phòng làm việc của anh và chờ anh một lúc."
Tần Thanh quay trở lại thang máy đi thẳng tới đến tầng sáu phòng hai, cô cẩn thận từng li từng tí bước từng bước một ra khỏi thang máy. Đập vào mắt cô chính là một gian phòng rộng lớn, cũng không thấy chiếc bàn làm việc nào ở bên trong cả, trần nhà rất cao. Khắp phòng trông thật die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..lặng lẽ, cảm giác rất trống trải. Bên trái có một cánh cửa gỗ màu đỏ, cô đi tới và gõ nhẹ một cái.
"Mời vào" Giọng Tống Vũ Thành bên trong truyền ra.
Tần Thanh đẩy cửa ra, trước mắt chính là một cửa sổ rộng lớn được làm bằng kính, mà lúc này Tống Vũ Thành đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ sau bàn làm việc.
"Anh còn có một cuộc họp hội nghị qua video, em chờ anh một chút." Tống Vũ Thành áy náy nói.
Tần Thanh đi tới, cũng cười nói: "Em có thể giúp gì anh không?"
"Làm giúp anh một ly cà phê đi! Anh đã cho thư ký về rồi, em muốn uống gì cũng có thể làm." Tống Vũ Thành nói.
Tần Thanh đi ra ngoài, tìm được phòng trà nước. Đợi cà phê chảy hết, cô pha cho anh một cốc và cầm ly cà phê trở về.
Lần thứ hai bước vào, cô nhìn thấy Tống Vũ Thành đang đối diện màn hình máy vi tính nói tiếng Anh.
Cô nhẹ nhàng để ly cà phê trên bàn anh và xoay người ngồi trên ghế salon ngay bàn tiếp khách. Cô lấy điện thoại di động ra lên mạng, mở blog ra thì thấy các bạn học thời đại học đang phát tin.
Đã lâu cô không lên blog, nếu có xem, cũng chỉ xem sơ qua. Lúc này, cô đột nhiên hứng thú, đăng lên tường bốn chữ "Tân xuân hạnh phúc". Sau đó, Đại Lưu, Ari, Băng Tỷ cũng bình luận. Một lát sau, Dương Tấn cũng bình luận bốn chữ giống như cô phía bên dưới.
Đột nhiên Tần Thanh nhận ra cũng đã lâu mình không có liên lạc với Dương Tấn. Từ khi thay đổi số điện thoại, cô hầu như không liên lạc với cậu ấy. Nếu bây giờ, muốn liên lạc cô cũng không biết có thể nói gì. Quan hệ giữa người và người, có lúc khó xử như vậy. Sau khi vật đổi sao dời, lại không thể trở về tình nghĩa như trước được nữa.
Phía sau đột nhiên có người đưa đầu đến. Tống Vũ Thành rỉ bên tai cô, đồng thời nhẹ nhàng hôn lên gò má cô, nói: "Nhìn gì mà nhập thần như thế?"
Tần Thanh nghiêng đầu nhìn anh: "Anh xong chưa?"
Tống Vũ Thành gật đầu: "Chúng ta đi thôi."
"Không phải bây giờ bên đó đang là nửa đêm sao?" Tần Thanh chỉ vào máy tính mà Tống Vũ Thành mới vừa hội họp.
"Đúng vậy." Tống Vũ Thành vừa mặc áo khoác vừa đáp. Anh liếc nhìn vẻ mặt vô cùng nghi hoặc của Tần Thanh, cười nhạt nói: "Thì sao? Bọn họ ban đêm thì chúng ta ban ngày và ngược lại. Ai yếu thế hơn thì phải thỏa hiệp nhân nhượng."
Hai người cùng đi tới bãi đậu xe ở tầng hầm.
Tần Thanh hoảng hốt nhớ lại hỏi: "Đúng rồi, khi nãy anh đến phòng làm việc của em để làm gì?"
"Không làm gì cả." Tống Vũ Thành cũng đang khởi động xe.
"Anh không nhắc đến em chứ?" Tần Thanh có chút kinh hoảng hỏi.
Tống Vũ Thành chuyển động tay lái, đậu xe trên mặt đường cũng không hề trả lời cô.
Tần Thanh hơi ảo não nói: "Anh làm như vậy thì sau này em làm việc thế nào? Nếu bị đồng nghiệp đối xử đặc biệt, em sẽ rất lúng túng, rất không dễ chịu."
Lúc này Tống Vũ Thành mới nhìn sang, đáp: "Anh không đề cập gì đến em cả, chỉ tùy tiện tán gẫu vài câu về chuyện làm ăn. Tiện thể nói ngày hôm nay có thể nghỉ sớm một chút."
Tần Thanh hiểu lầm anh nên không dám cười cợt nữa.
Tống Vũ Thành dẫn cô vào một siêu thị.Đó là siêu thị do Đức đầu tư và xây dựng mà lúc này trong siêu thị cũng không quá đông người.
Tống Vũ Thành đưa xe đẩy cho Tần Thanh, chính mình cũng đẩy một chiếc.
Sau khi mua trứng sữa, Tống Vũ Thành đẩy xe lên khu bán đồ ăn vặt, cũng tiện tay bỏ khoai tây chiên cùng những thực phẩm bánh kẹo bỏ vào trong xe đẩy của Tần Thanh.
Tần Thanh kinh ngạc nhặt lên những thứ Tống Vũ Thành vừa thả vào, hỏi: "Những thứ này là mua cho ai?"
"Đương nhiên là mua cho em." Tống Vũ Thành rất tự nhiên đáp: "Em không thích sao? Con gái đều thích ăn những đồ ăn vặt này mà."
Tần Thanh nháy mắt thấy anh, hồi lâu mới gật đầu: "Thích lắm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...