Edit: Sóc Là Ta
Hai người vừa đến phòng tắm hơi, nhìn chung quanh thấy nhân viên đang rót nước nóng vào bồn nên hai cô đang định bước vào giữa sảnh để nghỉ ngơi.
Phòng cũng không lớn, gồm sáu ghế nằm, bên cạnh mỗi ghế đều có một chiếc máy vi tính với màn hình tinh thể lỏng, còn có tai nghe. Mọi người có thể xem phim điện ảnh, nghe nhạc hoặc cũng có thể truy cập internet.
Trên tường đối diện cửa phòng, cũng có treo một TV LCD cỡ lớn.
Lữ Đan và Tần Thanh lười biếng nằm tại chỗ xem ti vi. Lữ Đan còn vui vẻ chỉ vào tiết mục cô đang xem, hứng thú hỏi: “Cậu nói tớ có thể tham gia tiết mục này có được hay không?”
Tần Thanh gật đầu: “Được chứ, đến lúc đó tớ cũng có thể thấy cậu trên TV rồi. Tớ ủng hộ cậu, cậu hãy tham gia đi.”
“Nếu cậu cùng tham gia với tớ thì tớ sẽ đi.” Lữ Đan kéo tay cô.
“Ôi, sao lại kéo tay tớ?” Tần Thanh không muốn đi, nói.
“Phụ nữ ở tuổi hai mươi ba cũng nên dành nhiều thời gian tiêu xài, mua sắm, vậy mới khiến những người đàn ông để ý đến mình. Phụ nữ ở tuổi hai mươi lăm rất nhanh chóng tàn phai, đến lúc cậu hai mươi tám, ba mươi tuổi thì cậu cũng nhanh chóng già đi, không còn được lựa chọn nữa đâu.” Lữ Đan nói như đang dạy dỗ cô.
Lúc này Tần Thanh cảm thấy nóng nực, toàn thân bủn rủn. Cô vừa nằm xuống liền muốn ngủ, mí mắt không mở lên nổi. Toàn thân đang mệt mỏi mà nghe lời nói của Lữ Đan lúc được lúc mất nên chỉ trong chốc lát cô chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, Tần Thanh cố gắng mở mắt ra, hơi nghiêng đầu. Cô chợt giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của một người đàn ông nên cô giật mình sợ hãi thét lên.
“La cái gì? Anh còn chưa làm gì em mà.” Lục Kiếm Thăng làm bộ bịt tai mình lại, khuôn mặt chán ghét ngồi thẳng người lên.
“Sao anh lại ở đây?” Tần Thanh sợ hãi tim đập thình thịch. Cô quay đầu nhìn chung quanh, lại không thấy bóng dáng Lữ Đan đâu.
Lục Kiếm Thăng để tay dưới đầu, lười biếng nói: “Khi anh đến đây chỉ nhìn thấy một mình em nằm đây, đang ngủ như không còn thở nên anh đang do dự mình có nên hô hấp nhân tạo cho em không đây. Nhìn em nằm bất động giống như người bị quỷ ám vậy.”
Tần Thanh dự cảm người này đến đây cũng không có ý tốt nên cô cuống quít đứng dậy chạy ra ngoài nhưng Lục Kiếm Thăng kéo cô lại: “Khoan đã, anh có chuyện muốn nói với em.”
Tần Thanh đang mặc áo tắm và chỉ quấn khăn choàng tắm quanh người nên cô không dám dây dưa với anh ta. Cô hất tay anh ta ra và bước nhanh về phía cửa.
Toàn thân Lục Kiếm Thăng trông như công tử, anh mặc áo trắng quần trắng, bước từng bước dài về phía trước. Anh lấy từ trong túi áo ra một vật, đung đưa trước mặt Tần Thanh: “Đây là điện thoại di động mới nhất hiện nay, các đặc công Liên Bang cũng đều dùng loại này.”
Vừa nhắc tới điện thoại di động, Tần Thanh bỗng dưng tức giận, quát: “Chó ngoan không chắn đường, tránh ra.”
Nụ cười trên môi Lục Kiếm Thăng cũng dần tắt, anh lạnh lùng nói: “Người phụ nữ này thật khó chìu, lại còn lạnh lùng suốt nhiều ngày như vậy.”
Tần Thanh cười lạnh nói: “Anh cho rằng anh không nói chuyện với tôi thì tôi sẽ chịu thua? Sẽ chủ động ôm ấp yêu thương anh? Anh cũng tự tin thái quá rồi đấy. Tôi nói cho anh biết, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ coi trọng anh, mau tránh ra.”
Tần Thanh đi vòng qua người anh ta, còn chưa đi được mấy bước, Lục Kiếm Thăng đột nhiên dùng sức kéo cô lại, giễu cợt nói: “Anh không tin mình không trị được em.”
“Vô lại, đồ khốn kiếp, mau buông tay, buông tôi ra.” Tần Thanh nóng nảy nói.
Lục Kiếm Thăng vẫn cố gắng kéo cô vào trong lòng mình.
Tần Thanh sợ hãi, giơ tay cho anh ta một cái tát lên má phải.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên trong nháy mắt hai người đều ngẩn ra.
Gương mặt Lục Kiếm Thăng bỗng chuyển biến như hung thần ác sát, anh hung hăng nhìn Tần Thanh chằm chằm, gương mặt sững sờ khiếp đảm, trán hằn đầy gân xanh vì tức giận.
Mà lúc này Tần Thanh cũng cảm thấy khiếp sợ, cô liều mạng tránh thoát vòng tay đang kiềm chế mình, luống cuống chạy ra ngoài.
Sau khi chạy ra khỏi phòng nghỉ ngơi, Tần Thanh chạy thẳng theo lối hành lang yên tĩnh. Ánh đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu khiến cô cảm thấy chói mắt. Dọc hai bên hành lang, tất cả các cửa phòng đều được đóng chặt, mà cô lúc này chỉ mang một đôi dép đơn giản, hoảng loạn chạy về phía cửa thoát hiểm. Lúc này cô chợt nhìn thấy ngay lối cửa ấy có một người cũng đi vào. Không nghĩ ngợi nhiều, cô chạy nhanh về hướng có người và chỉ hy vọng mình được cứu thoát trong lúc này.
Tống Vũ Thành thấy có người lao về phía mình thì hơi cảm thấy kinh ngạc. Ngay lập tức anh đứng lại nhìn.
Tần Thanh chạy đến trước mặt người kia, nhận ra ngay chính là Tống Vũ Thành. Bước chân cô bỗng dừng lại, không thể bước tiếp được.
Cô đứng đó khoanh tay, cúi đầu kiềm nén tiếng thở gấp, đầu óc có chút hỗn loạn, cũng quên mình phải chào hỏi Tống Vũ Thành.
Tống Vũ Thành nhìn sắc mặt người đứng trước mặt đang trắng bệch, miệng há to thở dốc. Lúc đó anh cũng không biết mình đang suy nghĩ điều gì.
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ phía sau, Lúc Kiếm Thăng đang dõi mắt đuổi theo Tần Thanh đang đứng phía trước.
Lục Kiếm Thăng nhìn thấy Tống Vũ Thành thì bỗng giảm tốc độ, vẻ mặt không còn tự nhiên.
Tầm mắt Tống Vũ Thành hết nhìn người này rồi lại nhìn người kia, vẻ mặt tỏ vẻ khinh thường.
Không ai dám mở miệng, không khí lúc đó bỗng trầm xuống.
Tống Vũ Thành định xoay người rời đi nhưng bước chân còn chưa kịp nhấc lên thì Tần Thanh bỗng chạy đến trốn sau lưng anh.
Bàn tay Lục Kiếm Thăng duỗi ra để bắt cô nhưng chụp hụt, khuôn mặt anh ta lại lần nữa hiện ra sắc mặt giận dữ. Anh ta ngước nhìn cô nhưng lại đụng phải ánh mắt như muốn cảnh cáo của Tống Vũ Thành.
Lúc này Lục Kiếm Thăng không thể cương lên nữa, anh thả người mở miệng: “Chào anh Thành, đã lâu không gặp, thật trùng hợp nha.”
Tống Vũ Thành cười qua loa lấy lệ, sau đó xoay người nhìn về phía sau lưng.
Tần Thanh xấu hổ không dám ngẩng đầu, hận mình không có lỗ nào để chui xuống đất.
Lục Kiếm Thăng nhìn chằm chằm Tần Thanh nói: “Đừng làm cho tổng giám đốc cười chê, mau đi theo anh.”
Tần Thanh lắc đầu nguầy nguậy, khiếp đảm nhìn Lục Kiếm Thăng nói: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý đánh anh.”
Lục Kiếm Thăng nghe vậy giận quá, anh ta giơ tay vuốt vết thương mới vừa bị đánh khi nãy. Không nhìn cũng biết, nơi đó giờ đã ửng hồng. Anh cố gắng kiềm chế tức giận, đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Tần Thanh quả thật muốn khóc, cô ngẩng đầu điềm đạm đáng yêu nhìn Tống Vũ Thành, vừa liên tục lắc đầu vừa tránh bàn tay của anh ta.
Lúc này Tống Vũ thành không nhịn nổi, đột nhiên anh mở miệng nói: “Tôi hẹn anh hai, anh ba ờ lầu sáu, cậu không đi sao?”
Lục Kiếm Thăng ngẩn ra, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Tống Vũ Thành thản nhiên nói tiếp: “Tôi nghĩ rằng dù anh hai và anh ba không có ở đây, thì cậu cũng nên để ý mình đang vui đùa ở đâu.”
Có lẽ bị Tống Vũ Thành răn đe với khí thế cao ngạo đến đáng sợ nên Lục Kiếm Thăng hừ một tiếng, sau đó xoay người rời đi. Trước khi đi, anh ta còn hung hăng nhìn chằm chằm Tần Thanh.
Tần Thanh thấy anh đã đi xa nên trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô cũng không dám hoàn toàn buông lỏng, cô cúi nhìn mặt đất, nhỏ giọng nói: “Cám ơn Tổng giám đốc Tống.”
“Cô đánh anh ta?” Giọng nói của Tống Vũ Thành mang vẻ đùa giỡn.
Tần Thanh lại đáp: “Tôi chỉ nhất thời lỡ tay thôi.”
“Tuy vô tình nhưng sức lực không nhỏ.” Tống Vũ Thành cười.
Tần Thanh nghe anh cười nên ngẩng đầu nhìn gương mặt anh.
Đường nét anh tuấn, không có lạnh lùng kiêu ngạo hay xa cách, bộ dạng cười tươi rất ôn hòa, rất đẹp mắt.
Tần Thanh nhìn có chút mất hồn, thậm chí cô kích động muốn vòng tay ôm anh một lần.
Tần Thanh bị suy nghĩ của chính mình hù doạ. Lúc này cô bỗng cảm thấy xấu hổ. Cô đỏ mặt và vội vàng cúi đầu.
“Sao cô lại cảm thấ uất ức? Điều kiện Lục Kiếm Thăng cũng không kém. Anh ta không được sao?” Tống Vũ Thành thản nhiên nói.
Trong lòng Tần Thanh có nhiều cảm xúc ngổn ngang. Cô rất muốn đi khỏi đây nhưng chân giống như đeo chì, lúc này không thể nhấc nổi chân.
Đúng vào lúc này, trong hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vàng, một người chạy đến trước mặt Tống Vũ Thành, tươi cười nịnh hót, gọi tên Tống Vũ Thành.
Tần Thanh nhìn sang, cảm thấy hoàng hốt vì hình như cô đã từng gặp anh ta ở đâu rồi.
Cô bắt đầu nhớ lại, thì ra mình đã gặp người thanh niên có nốt ruồi đen trên mặt này ở trước cửa công ty.
Người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện khiến Tần Thanh nhận ra mình vẫn còn đang mặc áo choàng tắm. Cô nhanh chóng lấy tay ôm ngực, tay còn lại nắm cổ áo mình.
Tống Vũ Thành thấy anh ta đế, không nhịn được nói: “Sao anh lại đến đây?” Sau đó quay đầu lại nhìn Tần Thanh một chút, anh lấy ra một chiếc thẻ phòng và mở cửa nói: “Cô vào đây đợi một lát.”
Tần Thanh ngoan ngoãn nghe lời anh phân phó, nhưng khi đi tới cửa thì Tống Vũ Thành đột nhiên kéo tay phải của cô, Tần Thanh trố mắt nhìn. Một lát sau cô mới nhận ra Tống Vũ Thành đưa cho cô chìa khoá tủ trong phòng anh.
Tần Thanh đi vào trong, cửa phía sau cũng bị đóng lại, hoan toàn bị ngăn cách với bên ngoài.
Căn phòng được trang trí rất xa hoa, lắp đặt thiết bị vô cùng tối tân, hình nền vua nước Nga được treo trên tường, thảm trắng mềm mịn, lồng đèn thuỷ tinh treo trên cao. Thậm chí trong phòng còn thoang thoảng mùi thơm. Đi ra phía sau là ban công, còn có bàn ghế và ô che nắng.
Tần Thanh ngồi trên ghế sa lon, trong lòng cũng cảm thấy bối rối. Cô ôm đầu duỗi chân thoải mái ngồi trên ghế sa lon mềm mại.
Qua một khoảng thời gian thật lâu, khi không còn nghe thấy âm thanh gì bên ngoài, cô muốn đi ra ngoài xem tình hình thế nào nhưng vừa tới cửa, cũng chưa kịp mở cô lại bị ai đó đang mở cửa ra.
Tống Vũ Thành bước vào, thấy cô vẫn đứng trước mặt mình nên thuận thế anh ném túi xách đang cmầ trên tay cho cô, nói: “Đồ của cô.”
Theo bản năng, Tần Thanh giơ tay lên nhận lấy túi, cúi đầu nhìn. Thì ra là quần áo của cô vẫn còn trong phòng thay quần áo.
Cô kinh ngạc nhìn anh.
Tống Vũ Thành cau mày, nói: “Nhân viên phục vụ lấy giúp tôi, cô xem có thiếu gì không?”
“Cám ơn.” Tần Thanh vội vàng ôm túi xách đi về phía phòng vệ sinh.
Lúc thay xong quần áo, vừa bước ra, cô nhìn thấy Tống Vũ Thành đang đứng ở ban công, quay lưng về hướng của cô.
Cô lễ phép nói: “Tổng giám đốc Tống, tôi xong rồi.”
Tống Vũ Thành quay đầu lại liếc nhìn cô. Sau đó anh xoay qua chỗ khác, không nói lời nào.
Tần Thanh cảm thấy lúng túng, nghĩ mình nên nhanh chóng mở cửa rời đi. Ai ngờ cửa vừa mở ra, cô liền nhìn thấy người đàn ông có nốt ruồi trên mặt đang đứng ở cửa.
Cô định khom người bước đi nhưng bất thình lình một lực mạnh mẽ kéo cô trở về.
Ầm một tiếng, cửa bị đóng lại, Tần Thanh sợ hãi nhỏ giọng hô một tiếng.
Nhân lúc còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô liền bị người đang đứng ở phía sau lưng ghìm chặt cổ, kéo tới giữa phòng.
Kèm chặt người cô, người đàn ông đứng sau lưng cô kêu gào thảm thiết: “Tống Vũ Thành, Tống Vũ Thành, là mày ép tao.”
Trong phút chốc người đàn ông có nốt ruồi đen trên mặt bỗng trở nên cực kỳ hung ác.
Còn Tống Vũ Thành đang đứng ở tên sân thượng chợt quay đầu lại nhìn, sau đó cả người anh cũng quay lại. Anh bình tĩnh nhìn chằm chằm vào người đàn ông nóng nảy hung ác kia khiến anh ta kinh sợ phải lùi lại.
Tên hung đồ ngó về phía Tống Vũ Thành, lại nhìn Tần Thanh, từng bước đến gần đến Tống Vũ Thành.
Tên hung đồ dùng mảnh vỡ chai bia cứa vào cổ Tần Thanh, hốt hoảng lui về phía ban công.
Tên hung đồ không ngừng nói: “Chính là anh ép tôi. Anh muốn dồn tôi đến bước đường cùng sao?”
Tống Vũ Thành lại tỉnh táo ngồi trên ghế dưới ô che nắng, nhàn nhạt mở miệng nói: “Ông cũng tự nâng mình lên cao quá, nếu không phải ông tới đây thì tôi cũng không nhớ ông là ai.”
Cả người anh ta run rẩy, cực kỳ tức giận nói: “Đối với anh, ba chục triệu cũng chỉ là tiền lẻ không đáng nhắc tới. Lần này nếu anh đòng ý giúp tôi thì tôi bảo đảm không tới quấy rầy anh nữa. Còn nếu anh không giúp tôi, tôi sẽ bị phá sản, không thể sống được nữa.” Nói đến phần sau, quả thực anh ta như đang thét gào.
Tống Vũ Thành ngồi tréo chân, tay nặng nề gõ lên mặt bàn, quét mắt nhìn quanh tứ phía, nói: “Nơi này cũng không có Camera, cũng là một nơi tìm cái chết tốt nhất.”
Hết chương 13.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...