Phàm Nhân Tu Tiên

Nói mình là người của Diệp gia, Chu Nho này không tự kìm hãm được ưỡn ngực ra, tựa hồ đã có chỗ chóng lưng, khi nói chuyện sự lo lắng cũng giảm đi vài phần, xem ra hắn đối với danh khí của Tần Diệp lĩnh Diệp gia rất có tự tin.

Chứng kiến Chu Nho trong nháy mắt phảng phất như can đảm hơn không ít, Hàn Lập biết, Tần Diệp lĩnh Diệp gia này nhất định là gia tộc tu tiên thanh danh hiển hách.

Chỉ là đối phương đã có gia tộc như vậy chống lưng, tại sao ngay từ đầu còn kinh hoảng thất thố như thế, cái này hoặc là tên này nói láo, hoặc là ở tại gia tộc cũng chỉ là tiểu tốt vô danh, chuyện sinh tử căn bản không người nào hỏi đến.

Hàn Lập trong thời gian ngắn đã phán đoán ra, trong lòng quyết phải xử lý đối phương, cũng sẽ không có hậu hoạn gì xảy ra.

Suy đoán này, khiến cho sự băn khoăn còn lại của Hàn cũng đã hoàn toàn bỏ đi, trong lòng hắn sát khí lại càng mạnh hơn.

Dù sao người tu tiên mà pháp lực kém hơn mình, hành vi cử chỉ lại tương đối ngu ngốc, cũng là khó gặp! Cho dù không có cuộc tử đấu này, Hàn Lập cũng tuyệt sẽ không tha con mồi tốt như thế này được dâng tới tận miệng. Hơn nữa xem lời nói cử chỉ của đối phương, cũng không phải là hạng người thiện lương gì, Hàn Lập ra tay cũng không có gì phải do dự.

"Tần Lĩnh Diệp gia, là Diệp gia thanh danh vang dội sao?" Hàn Lập vẻ mặt kinh ngạc, hình như bộ dáng không dám tin tưởng.


Nếu đối phương dám đưa ra cái tên để ỷ lại, chắc là trong giới tu tiên uy danh cũng không nhỏ, Hàn Lập thầm nghĩ.

"Không sai, chính là Diệp gia đó. Huynh đài nếu biết cái tên của Diệp gia, nói vậy sẽ không cố ý làm khó dễ tại hạ chứ!" Chu Nho thấy quân cờ mình đưa ra rất có hiệu quả, lập tức ngay cả thanh âm nói chuyện cũng lớn lên không ít.

"Diệp gia?……" Hàn Lập làm ra bộ dáng như trù trừ, lấy tay gãi gãi đầu, ra vẻ khó tìmỷa chủ ý.

Chu Nho thấy tình hình như vậy, trong lòng vui mừng, lập tức sử dụng thủ đoạn vừa cầu khẩn vừa uy hiếp, nếu đem chuyện này mà truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ bất lợi cho mình.

"Như vậy đi, ta theo ngươi đi gặp trưởng bối trong tộc, tùy người ở trên quyết định xử lý huynh đài thế nào, được không?" Hàn Lập tựa hồ có chút khó nói.

"Không cần phải phiền phức như vậy! Đây chỉ là chút việc nhỏ, nếu như các hạ ngay cả chút việc nhỏ như vậy mà phải phiền tới trưởng bối làm chủ, sợ rằng sẽ lưu lại ấn tượng không tốt, đối với sự phát triển của ngươi sau này rất là bất lợi!" Chu Nho vừa nghe nói thế liền hoảng sợ, vội vàng làm ra bộ dáng quan tâm đến đối phương, vội vàng khuyên can.

Kim quang thượng nhân lúc này, hoàn toàn xem Hàn Lập là một tiểu tử không có kinh nghiệm giang hồ. Hắn tưởng rằng, đối phương từ nhỏ chỉ ở trong gia tộc khổ tu, gần đây mới được cho đi ra ngoài thế tục để tôi luyện, cái này cũng làm rõ đối phương vì sao tuổi còn nhỏ, mà đã có pháp lực thâm hậu như thế.

"Đa tạ huynh đài nhắc nhở!" Hàn Lập tựa hồ rất cảm động, sau khi cúi đầu suy nghĩ một chút, liền đưa tay ra, lấy từ trong ngực ra tấm phù lục có vẽ thanh tiểu kiếm.

"Ta và các hạ lần đầu gặp mặt, huynh đài lại quan tâm đối vói tại hạ như thế, bảo vật này cũng nên trả lại nguyên ngủ!" Hàn Lập nói rất thành khẩn, thần sắc cũng có một chút luyến tiếc.

Chu Nho mừng rỡ, không nghĩ tới thanh niên trước mắt lại khờ khạo như thế, bảo bối đã tới tay lại còn mang ra trả lại cho mình.

Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, sợ đối phương thay đổi chủ ý, vội vàng tay vung pháp quyết, kim tráo trên người lập tức biến mất không còn một chút nào. Tiếp theo vươn tay ra, vội vàng nhận lấy tấm phù lục, trong miệng vẫn làm mặt dày nói: "Nếu các hạ đã thành tâm như thế, vậy tại hạ cũng không khách khí!"


Mắt thấy Chu Nho vươn tay phải ra cầm lấy tấm phù lục, Hàn Lập sắc mặt đột nhiên đại biến, ánh mắt ngạc nhiên hướng về phía sau lưng Chu Nho, thất thanh kêu lên: "Tộc trưởng, lão nhân gia người tại sao lại tự mình tới đây!"

Chu Nho vừa nghe nói thế, lập tức run rẩy, bị dọa đến bất chấp bảo vật, vội vàng quay đầu nhìn về phía sau.

Hắn ngây ngẩn cả người, phía sau đều tĩnh lặng, không có một bóng người.

"Không hay!" Chu Nho cũng không quá ngu dốt, hiện tại cũng biết nên rút lui. Hắn chưa kịp quay đầu lại, đã cảm thấy trước ngực nóng lên, tiếp theo trong mắt thấy ánh lửa đỏ hồng, thân thể bị ngọn lửa hung hãn thiêu cháy, trong chớp mắt Chu Nho đã biến thành tro bụi trong ngọn lửa.

Lúc này, Hàn Lập mới thở ra một hơi, đem cánh tay mới vừa bắn ra hỏa cầu rụt trở về. Có thể dùng "Hỏa đạn thuật" nho nhỏ một đòn đánh chết đối phương, cả quá trình trông như đơn giản, nhưng thật ra tốn hao của hắn không ít tâm tư, hơn nữa áp lực tâm lý cũng không nhẹ. Hôm nay đánh lén thành công thuận lợi như thế, làm cho Hàn Lập cũng âm thầm cho là may mắn, trên mặt có vài phần vui mừng.

Đám người Cổ Thiên Long và Vương Tuyệt Sở đối với sự việc phát sinh vừa rồi, thấy rất rõ ràng, nhưng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, một chút cũng không hiểu. Bởi vì Hàn Lập và Chu Nho không muốn để cho người khác nghe được nội dung cuộc nói chuyện, cho nên bọn họ khi nói chuyện vẫn là đè nén thanh âm xuống, những người xung quanh bởi vì ở quá xa, căn bản nghe không rõ thanh âm của hai người.

Chỉ biết là Chu Nho vừa thấy Hàn Lập, tựa hồ có chút sợ hãi, sau đó nói chuyện với nhau vài câu, Chu Nho không ngừng khẩn cầu đối phương cái gì đó, cuối cùng thấy Hàn Lập thừa dịp Chu Nho sơ hở quay đầu lại, từ không trung hóa ra một hỏa cầu, đem trấn sơn của Dã Lang bang - Kim quang thượng nhân, dễ dàng đốt thành một đống tro trắng.

Cổ Thiên Long trong miệng bây giờ, phi thường khổ sở, hơn nữa là khổ sở tận trong tâm phế. Đây là chuyện gì xảy ra? Tình thế vốn đang rất tốt, ở tại trong đám đệ tử không ra gì của Thất huyền môn lại xuất hiện đột phá, xuất hiện một người mà ngay cả Kim quang thượng nhân tiên sư, cũng bị hắn đốt chết đi.


Mà Vương Tuyệt Sở, tự nhiên trong tử đấu lại cảm thụ hoàn toàn trái ngược. Hắn cầm chắc trường kiếm bên hông, dùng ánh mắt hưng phấn nhìn, đang dùng tư thế rất cuồng nhiệt, ôm chặt lấy Hàn Lập, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng khôn cùng.

Hàn Lập lúc này cũng rất kích động, bất quá hắn cũng không phải là hưng phấn, chỉ vì trong đống tro tàn của Chu Nho, lấy ra vài món vật phẩm không bị thiêu hủy mà cao hứng.

Đồ không nhiều lắm, tổng cộng có một đạo phù, một khối lệnh bài và một quyển sách.

Đạo phù nọ, chính là Chu Nho sử dụng để tạo ra kim quang, là phù lục hình thành kim tráo, mặc dù còn không biết khẩu quyết chú ngữ, nhưng cũng làm cho Hàn Lập mừng như điên, phải biết rằng vật này đối với hắn, chính là thủ đoạn để hộ thân.

Lệnh bài là một khối đen nhánh hình tam giác, một mặt có hai chữ cổ "Thăng tiên", mặt khác có một chữ "Lệnh" bằng bạc, cả khối lệnh bài thoạt nhìn không giống kim loại, đến khi cầm lên lại thấy khá nặng, cũng không biết để làm cái gì.

Về phần quyển sách kia, Hàn Lập vốn tưởng rằng có thể tồn tại dưới "Hỏa đạn thuật", khẳng định cũng không phải là vật tầm thường, ai ngờ sau khi lật vài tờ mới phát hiện, sách này là một quyển tộc phổ, ghi tên họ người trong tộc, cũng không biết cso quan hệ gì với Kim quang thượng nhân, lại đem bên người như vậy.

"Chu Nho này tự xưng là người của Diệp gia, lại đem theo một quyển Tần thị tộc phổ, chẳng lẽ là con tư sinh của Diệp gia sao?" Hàn Lập sau khi thất vọng, có chút ác ý mà đoán như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui