"Ngươi biết Thánh giới của chúng ta?" Nét mặt nho sinh hiện một tia kinh ngạc, liếc mắt nhìn Ngụy Vô Nhai có chút ngoài ý muốn.
"Sự tình về thượng cổ ma giới tuy ta biết không nhiều lắm, nhưng biết các ngươi cùng tu sĩ thượng cổ thế bất lưỡng lập. Vào thời xưa các người đã từng muốn chiếm nhân giới chúng ta, chắc điểm này cũng đủ rồi chứ!" Ngụy Vô Nhai ẩn thân trung lục vụ (khói xanh), lạnh lùng nói.
Môn chủ Quỷ Linh môn cùng Vương Thiên Cổ vừa nghe nói thế, sắc mặt nhất thời biến đổi, hắc mang trên người chớp động, một đoàn âm khí hiện ra bao bọc lấy bọn họ.
Hai người cẩn thận nhìn chằm chằm vào nho sinh, theo bản năng lùi lại hai bước.
Tuy hai người chưa nghe nói đến thượng cổ ma giới cùng cổ ma nhưng thấy Ngụy Vô Nhai như lâm đại địch, đồng thời liên tưởng đến bộ dạng không hề sợ hãi của nho sinh, trong lòng cực kỳ kinh hãi!
"Ta là ai, ba vị hiện tại không cần phải biết nhưng ta bây giờ muốn cùng các vị thực hiện một cuộc giao dịch. Nếu thành có thể lập tức khiến cho cảnh giới của ba người tăng mạnh, tiến vào Hóa Thần Kỳ cũng không phải là không thể. Chẳng biết ba vị có hứng thú nghe không?" Nho sinh sắc mặt không đổi, chậm rãi nói từng chữ một.
"Ồ, có loại chuyện tốt vậy sao? Hãy nói rõ một chút đi!" Môn chủ Quỷ Linh môn cùng Vương Thiên Cổ nhìn nhau liếc mắt một cái, bình tĩnh nói.
"Rất đơn giản. Các ngươi hẳn đã thấy thân thể cổ ma phía sau rồi. Ta muốn ba vị hỗ trợ giải trừ phong ấn trên người hắn. Để trả ơn, ta sẽ dùng thân thể này mở một khe hở không gian thông tới Thánh giới, sau đó mượn chân ma chi khí của một vị thánh tổ đại nhân đưa vào thân thể ba vị để tạo thành vô thượng ma thể, từ nay về sau trở thành một thành viên của Thánh giới chúng ta. Chẳng biết ý của ba vị thế nào? Lấy tư chất của ba vị, một khi thành công, tu vi khẳng định đột nhiên tăng mạnh, tiến vào hóa thần kỳ cũng là chuyện nằm trong tầm tay." Trong lời nói của nho sinh tràn đầy sự dụ hoặc.
"Giải trừ phong ấn, đưa ma khí vào thân thể?" Môn chủ Quỷ Linh môn nghe mà tim đập thình thịch.
Có thể trong nháy mắt tu vi đại tăng, thậm chí có thể tiến vào Hóa Thần Kỳ, điều này đối với tu sĩ thực sự quá hấp dẫn.
Hắn liếc qua một cái, thấy Vương Thiên Cổ cũng đang nhìn mình. Bộ dáng rõ ràng cũng động tâm.
"Hai người các ngươi thật hồ đồ! Các ngươi nghĩ sau khi đưa ma khí vào cơ thể thì các ngươi vẫn là người sao. Nói không chừng lúc đó thần trí bị hủy, trở thành khôi lỗi của cổ ma không chừng." Ngụy Vô Nhai sống lâu thành tinh, chỉ cần liếc mắt là nhìn ra tâm tư của hai người. Lúc này mới không chần chờ lên tiếng nhắc nhở.
"Ngụy huynh, ý ngươi muốn nói là…?" Vương Thiên Cổ vừa nghe như thế, đầu như bị dội một gáo nước lạnh, nhất thời thanh tỉnh vài phần.
"Có ý gì hả? Lời của bọn ma giới mà hai ngươi cũng tin sao?! Mặc dù không biết đưa ma khí vào thân thể là chuyện thế nào nhưng cái loại khí độ, không cần xem xét đến cơ sở cảnh giới mà đã cường hành đề thăng, các ngươi nghĩ xem có thể có kết cục gì tốt!" Ngụy Vô Nhai trốn trong độc vụ, nói không chút lưu tình.
Môn chủ Quỷ Linh môn cùng Vương Thiên Cổ mỗi khi nghe thêm một câu thì sắc mặt lại khó coi thêm một tí. Sau khi nghe xong toàn bộ thì ánh mắt hai người nhìn về phía nho sinh đã trở nên cực kỳ âm hàn.
Nho sinh nghe nói thế liền nhíu mày, miệng mở ra, tựa hồ muốn tiếp tục dụ dỗ nhưng lúc này nét mặt Ngụy Vô Nhai đã hiện lên một tia quỷ dị.
Ở đống đá phía sau nho sinh, đột nhiên vang lên tiếng rít sắc nhọn, một đạo hắc ảnh không chút dấu hiệu bắn nhanh ra, lóe lên một cái, xuyên thủng bụng nho sinh, bay thẳng ra trước hơn mười trượng, sau khi xoay tròn liền dừng lại giữa không trung.
Đó chính là một con tiểu xà quái dị, cả người đen thui, cái đầu vô cùng nhọn sắc, phía trên có một cái sừng nhỏ, trắng như tuyết, sắc bén tựa đao kiếm, trên người một cái vảy cũng không có, tỏa ra màu xanh đen.
Bụng của nho sinh bị thủng một cái lỗ lớn to như cái bát, bởi vì nho sinh là quỷ mị nên bên trong không có lấy một giọt máu tươi nhưng có một viên hồn thạch màu xanh biếc bị đánh nát hơn phân nửa, chỉ còn lại một ít mà thôi.
"Ngươi biết được ta có hồn thạch và vị trí của nó?" Nho sinh cúi đầu xem vết thương của mình, trong mắt lộ vẻ khó tin.
Mà lúc này, trong lục vụ truyền đến lời nói không chút cảm tình của Ngụy Vô Nhai:
"Ta tu luyện không phải quỷ đạo, tự nhiên không biết hồn thạch là cái gì. Nhưng Phá Hồn xà của ta giỏi đối phó với âm quỷ yêu mị. Diệt sát một lũ tinh hồn đã hóa quỷ mị cũng là một chuyện dễ dàng mà thôi."
Nho sinh nghe vậy, trên mặt hiện một tia cười khổ, sau đó "bụp" một tiếng, thân thể tự nổ tung, hóa thành một đoàn khí xám trắng tỏa ra bốn phía.
Mà Môn chủ Quỷ Linh môn cùng Vương Thiên Cổ thấy thế, trong lòng có chút ngoài ý muốn. Nhưng nhìn cự đại yêu vật cách đó không xa, cũng thở mạnh một hơi.
"Ngụy đạo hữu, chúng ta phải phá hủy khối thân thể cổ ma kia sao?" Càng nhìn thấy nó, Vương Thiên Cổ càng cảm thấy áp lực nên nhịn không được, hỏi một câu.
"Nếu có thể phá hủy nó thì ngươi cho rằng tu sĩ thượng cổ còn lưu lại hay sao! Bảo trì nguyên trạng tất cả, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này mới tốt nhất." Ngụy Vô Nhai im lặng một lát, lắc đầu nói.
Vương Thiên Cổ còn có chút chần chờ, Môn chủ Quỷ Linh môn im lặng một lát, đồng ý nói:
"Ngụy huynh nói rất đúng. Nơi đây thật sự có chút quỷ dị, chúng ta sớm rời đi thôi."
Thấy hai người nói như thế, Vương Thiên Cổ tự nhiên sẽ không có ý kiến gì khác, xoay người bay lên trời. Nhưng lúc này, một thanh âm cực kỳ bình tĩnh đột nhiên từ phía sau truyền đến:
"Ai cho phép các ngươi rời đi chứ! Một khi đã đến chỗ phong ấn ma thể của bổn tôn, các ngươi tưởng còn có thể sống mà rời khỏi nơi này sao? Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, hãy bỏ mạng lại đây đi!"
Nghe thanh âm quen thuộc này, trong lòng ba người Vương Thiên Cổ tự nhiên đại chấn, trên mặt lộ vẻ khó tin, vội vàng xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy đoàn âm khí màu trắng bị đánh tan kia không những không có tiêu tán mà còn hồi sinh, ngưng tụ thành một đoàn.
Trong nháy mắt, một tên độc giác (một sừng) quỷ đầu lờ mờ xuất hiện, hai mắt dữ tợn nhìn chằm chằm ba người.
Môn chủ Quỷ Linh môn nhanh tay nhanh mắt giơ tay một cái, một phi đao màu đen bay ra, hóa thành một đạo hào quang chém về phía quỷ đầu. Nhưng hai phiến quỷ đầu bị tách ra trong nháy mắt đã ngưng tụ lại, bộ dáng không chút thương tổn.
Nhìn thấy cảnh này, ba người hít một ngụm khí lạnh, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Trong lòng Môn chủ Quỷ Linh môn trầm xuống.
Bản thân Quỷ Linh Môn am hiểu các bí thuật khu quỷ trảm hồn, còn hắn thân là Môn chủ, cây phi đao bản mạng kia sau khi luyện chế, thì có thần thông rất lớn về phương diện trảm quỷ diệt ma nhưng hôm nay đối mặt với quỷ đầu một điểm tác dụng cũng chẳng có.
Điều này làm Môn chủ Quỷ Linh môn mơ hồ có cảm giác không ổn.
Ngụy Vô Nhai thấy thế thì mở miệng rít lên một tiếng. Tiểu xà nghe thấy liền búng thân, lại hóa thành một đạo hắc mang tấn công, đồng thời lục vụ cuồng chuyển, một đại thủ (tay lớn) màu xanh biếc đáng sợ xuất hiện, hung hăng chụp về phía quỷ đầu.
Mà hai người Vương Thiên Cổ cũng không có ý tứ để Ngụy Vô Nhai đơn đả độc đấu. Một người thân hình xoay tròn tại chỗ, điều khiển âm khí đổi hướng tấn công quỷ đầu, người kia hít sâu một hơi, hé miệng phun ra một cái đầu lâu màu vàng rực rỡ. Đầu lâu mang theo tiếng quỷ khóc, hiệp trợ tấn công.
Thế công liên thủ của ba người thoáng một cái đã hình thành.
Nhưng vào lúc này, quỷ đầu trong hôi vụ (khí xám) bỗng nhiên giơ một tay lên, một tiếng kêu to vang lên liên miên không dứt. Tiếng kêu này sắc nhọn cổ quái, cơ hồ ngay lúc đó, ma thể to lớn bị phong ấn chợt mở hai con mắt màu đen ra, hai đạo quang trụ màu đỏ từ trong đó bắn ra, vừa vẹn bao bọc lấy quỷ đầu, hóa thành một tầng huyết tráo.
Khí tức huyết tinh nồng đậm từ từ tản ra.
Lúc này các loại công kích mới đến nơi, âm thanh ầm ầm lập tức vang không ngừng, hắc khí lục quang đại thịnh, bao vây lấy huyết tráo.
Nhưng một lát sau, sắc mặt ba người Ngụy Vô Nhai liền biến đổi, vội vàng thu công pháp lại, kinh hoảng thất thố đình chỉ công kích, huyết sắc hộ tráo lại hiện ra thêm lần nữa.
Bất luận là hắc khí do ma công hay là bàn tay khổng lồ do độc vụ biến thành, khi vừa tiếp xúc vòng bảo hộ này, lập tức vô thanh vô tức bị huyết tráo hấp nạp, ngoài ra còn giúp nó dày thêm ba phần. Ngược lại tiểu xà và kim sắc khô lâu vây quanh màn hào quang mãnh công không ngừng thì không có xuất hiện dị tượng như thế.
Ngay khi ba người trì hoãn nhìn nhau một lúc, ma thể trong phong ấn lại lần nữa xuất hiện biến hóa kinh người. Ma thể phát ra một tầng ô quang, lúc mạnh lúc yếu rồi từ trong cơ thể tản ra từng tia huyết mang màu đỏ.
Trong nháy mắt ma thể đã trở nên cực kỳ bắt mắt, hoàn toàn trở thành điểm sáng chói lòa.
Mà cũng chính lúc này, hai mắt độc giác quỷ đầu trong huyết sắc quang tráo nhắm nghiền. Vô số tia hồng quang nhu nhuyễn, nhỏ li ti đang ngưng kết thành hình thể của một thường nhân.
Huyết ti, quang ảnh không ngừng lấp lóe, vô số nhánh quang ti liên miên không ngừng, từng tầng từng tầng nhanh chóng tổ hợp thành da thịt, xương cốt có màu đỏ yêu dị. Trường cảnh quá quỷ bí trực tiếp lọt vào trong mắt mấy người Môn chủ Quỷ Linh môn, khiến bọn họ há hốc mồm, sởn tóc gáy.
Trong chớp mắt, không chỉ thân thể bên dưới mà phần sừng của quỷ đầu cũng bị huyết sắc quang ảnh bao phủ, từng khối từng khối huyết nhục ngưng tụ thành hình.
Sau khi chứng kiến cảnh thân ảnh trong huyết tráo dần dân trở thành thực thể mà huyết sắc quang đoàn do ma khu bị phong ấn trong thủy tinh biến thành thì đang nhanh chóng nhỏ đi, ngoài ra hai đạo quang trụ lúc đầu đang liên kết lại với nhau, Vương Thiên Cổ đột nhiên nghĩ đến một loại bí thuật trong truyền thuyết, không nhịn được kêu lên một tiếng:
"Giải Thể Hóa Hình! Đây là loại bí thuật vô thượng trong ma công!"
Đồng thời hắn giơ hai tay lên, một đạo ô quang bắn ra, trực tiếp chém về huyết sắc quang trụ nối kết. Đó chính là một cái phiến đồng to bằng bàn tay, mặt trên có phù văn màu đen lưu chuyển không ngừng.
Ngụy Vô Nhai và Môn chủ Quỷ Linh môn sau khi nghe thấy Vương Thiên Cổ hô lên bốn chữ "Giải Thể Hóa Hình" thì cũng bị dọa nhảy dựng lên, không suy nghĩ đồng thời giương mắt nhìn.
Chỉ thấy phiến đồng khi chém vào mục tiêu thì linh quang màu đen đại thịnh, huyết sắc quang trụ đột nhiên đứt gãy.
Lúc này quỷ đầu với thân thể phía dưới đã hình thành cảm ứng được nên mở hai mắt ra, hai đạo quang mang yêu dị, một đen một tím, lóe lên, nhếch miệng cười ác độc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...