"Ồ, ta đối với mấy khôi lỗi này cảm thấy có chút hứng thú, đưa cho đám đồ đệ để bảo vệ tính mạng cũng không tệ. Không biết Thiên Tinh Chân Nhân định đổi lấy cái gì?" Một tu sĩ nhìn tuổi như không nhỏ, tay vuốt chòm râu dài mở miệng.
"Ha ha, thứ bần đạo muốn đổi tựa hồ cũng hiếm thấy, ở thời kỳ thượng cổ gọi là Hồn Thạch gì đó. Một khối Hồn Thạch đổi lấy một khôi lỗi thú. Đám khôi lỗi này đều là do đích thân thượng cổ tu sĩ chế tạo, phỏng chừng tại giới này không có khôi lỗi cấp cao khác" Thiên Tinh Chân Nhân bình thản nói.
"Hồn Thạch?"
Vừa nghe cái tên rất xa lạ này, đám tu sĩ ngồi đây cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Thứ này bọn họ chưa bao giờ nghe nói qua, thật sự rất lạ lẫm.
Thiên Tinh Chân Nhân thấy vậy, tựa hồ đã sớm đoán trước, nắm tay hướng Túi trữ vật lấy ra một viên tinh thạch màu xanh ngọc cỡ ngón tay cái.
Vừa nhìn thấy thứ này, có chút giống với tinh thạch mộc thuộc tính, nhưng dưới thần thức đảo qua của mọi người liền phát hiện linh khí mà tinh thạch này phát ra không phải là thuộc tính mộc quen thuộc, mà là một loại ba động cực kỳ âm hàn khó hiểu.
"Có lẽ trong tay vài đồng đạo có vật ấy, nhưng vẫn chưa nhận ra. Chỗ này bần đạo có một khối, chư vị đạo hữu hãy nhìn một chút" Tay lão đạo đưa tinh thạch ra, chậm rãi nói tiếp.
"Ồ! Có điều cổ quái, có chút giống âm hồn lực, nhưng lại tinh thuần hơn nhiều." Một gã tu sĩ ma đạo cả người đầy hắc khí, kinh ngạc hỏi.
"Bần đạo cũng không biết trong tinh thạch này ẩn chứa cái gì, nhưng quyết không phải là hồn khí. Nếu không, tại hạ sao lại dùng khôi lỗi này để lấy một hòn đá" Thiên Tinh Chân Nhân cũng rất thẳng thắn, trả lời trực tiếp.
"Ồ! Điều này cũng đúng" Tên tu sĩ ma đạo kia cũng thức thời không tiếp tục hỏi nữa.
Nhưng khi Hàn Lập thấy tinh thạch này, sắc mặt nhất thời đại biến, anh mắt không ngừng lóe lên.
Nếu hắn không nhìn lầm, Hồn Thạch này rõ ràng là Âm minh thú tinh mà hắn lấy được từ chỗ âm minh. Đương nhiên loại Thú tinh này cũng chỉ là cách gọi của người ở đó mà thôi, xem ra trong đám cổ tu sĩ thì được gọi là Hồn Thạch.
"Vị Thiên Tinh Chân Nhân này chẳng những xuất ra nhiều khôi lỗi, đồng thời muốn thu thập thật nhiều hồn thạch, liên tưởng đến lúc đầu đám khôi lỗi trong Hư Thiên Điện đều có ngậm Hồn Thạch, xem ra người này…" Hàn Lập có chút đăm chiêu nghĩ tới điều gì.
Bất quá Hồn Thạch này, hiển nhiên có cực ít người biết đến, qua một hồi lâu, chỉ có một gã tu sĩ chần chờ xuất ra một khối, tiến lên đổi lấy một con khôi lỗi thú.
Thiên Tinh Chân Nhân sau khi hỏi thêm vài tiếng, thấy không ai trả lời, mặc dù đã sớm dự đoán trước, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được có chút thất vọng.
Khi hắn muốn đem đám khôi lỗi thú còn lại thu hồi, thì lại có một người đứng lên đi tới. Điều này làm cho tinh thần lão đạo rung lên, có chút kinh hỉ nhìn người đang tới hỏi:
"Vị đạo hữu này, ngươi cũng có Hồn Thạch?"
Người tiến đến chính là Hàn Lập sau khi trong lòng đã quyết định, hắn không nói gì bàn tay vừa lộn, một quả tinh thạch xanh biếc trong tay hiện ra.
Bất quá khối tinh thạch này lớn cỡ một quả trứng gà, mắt thường cơ hồ có thể nhìn thấy được khí âm hàn tán ra từ tinh thạch. Nhìn là biết ngay đây không phải là loại tinh thạch của lão đạo có thể sánh bằng.
Thiên Tinh Chân Nhân đầu tiên là cả kinh, sau đó trong lòng lập tức mừng như điên, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng nói:
"Miếng Hồn Thạch này của đạo hữu to như thế, thật sự là hiếm thấy. Như vậy đi, trong đám khôi lỗi này, đạo hữu có thể chọn bất kỳ hai con lấy đi. Bần đạo cùng không để đạo hữu lỗ."
"Hai cái?" Hàn Lập nghe vậy, khẻ cười lắc đấu.
"Như thế nào, đạo hữu thấy ít. Không biết là định đổi lấy mấy cái?" Thiên Tinh Chân Nhân cũng không tức giận, hòa nhã hỏi.
"Miếng Hồn Thạch này đổi lấy toàn bộ đám khôi lỗi còn lại của đạo hữu, như thế nào?" Hàn Lập bình tĩnh nói.
"Đổi lấy sáu cái! Đạo hữu không cảm thấy mình rất tham sao?" Lão đạo nghe vậy liền ngẩn ra, có chút bất mãn nói.
"Hắc hắc! Tham hay không tham, chân nhân hẳn là rất rõ ràng. Hồn Thạch này không phải xem lớn nhỏ hơn bao nhiêu mà so sánh được, huống hồ lại lớn như thế, đối với chân nhân mà nói chính là…" Hàn Lập nhìn chằm chằm Thiên Tinh Chân Nhân, lời nói đột nhiên đình chỉ.
Thiên Tinh Chân Nhân vừa nghe xong, sắc mặt khẻ biến. Nhìn Hàn Lập đánh giá thật sâu, im lặng trong chốc lát rồi nói:
"Được rồi, Hồn Thạch lớn như thế đích xác hiếm thấy, ta vừa lại có nhu cầu cấp bách. Vậy trao đổi như đạo hữu vừa nói đi".
Nghe được lão đạo nói như thế, đám tu sĩ khác trong lầu các liền một trận kinh ngạc, không khỏi nhìn chăm chú tinh thạch cỡ quả trứng gà trong tay Hàn Lập.
Có thể đổi lấy đám khôi lỗi trân quý này, giá trị bỏ ra cần phải bao nhiêu mới đủ.
Thần sắc Hàn Lập không hoảng, trực tiếp đem tinh thạch đưa qua, sau đó cúi đầu, tay áo hướng trên bàn phất một cái, sáu con khôi lỗi liền không thấy bóng dáng.
Bất quá đám tu sĩ không chú ý tới, trong nháy mắt lúc Hàn Lập cúi đầu, môi khẻ nhúc nhích vài cái. Tinh quang trong mắt Thiên Tinh Chân Nhân bùng lên. Một tia kinh hãi từ trên mặt hiện lên.
Lúc này, Hàn Lập cũng đã mang theo khôi lỗi trở về vị trí.
Tiếp theo Thiên Tinh Chân Nhân tuyên bố trao đổi hội chấm dứt. Nhiều tu sĩ đếu xuống lầu rời đi, ba người Hàn Lập trong Tinh Long Các cũng rời khỏi.
Khi ba người ra khỏi lầu các, cũng không có nói gì, đợi khi đi qua hai ngã tư đường, cách xa lầu các một chút, Hỏa Long Đồng tử mới mở miệng nói.
"Hai vị đạo hữu, ta có một ước hẹn khác, sẽ không cùng đi với hai vị".
"Lam huynh trong người có việc, xin cứ tùy tiện. Chỗ ta cũng không xa, có cơ hội sẽ gặp lại" Lữ Lạc mỉm cười nói.
"Ừm, vậy Lam mỗ xin cáo từ!" Hỏa Long Đồng Tử cũng không khách khí. Sau khi nói vài tiếng với Hàn Lập, liền hướng một nơi khác rời đi.
"Vị đạo hữu Hỏa Long này thật đúng là một người đặc biệt!" Hàn Lập nhìn bóng lưng đồng tử xa xa, đột nhiên cười nói.
"Bởi vì khi còn nhỏ Lam đạo hữu đã ăn nhầm một gốc dị thảo, cho nên thân hình vẫn luôn duy trỉ bộ dáng đồng tử. Nhưng con người hào sảng ngay thẳng, có thể kết giao tin tưởng. Hắn cũng là trưởng lão Cổ Kiếm Môn duy nhất thân quen với Lạc Vân Tông chúng ta".
Hàn Lập nghe vậy, lông mi cau lại, trong lòng lại thầm nghĩ:
"Nghe ý tứ này, vậy các trưởng lão còn lại của Cổ Kiếm Môn đối với Lạc Vân Tông cũng không có thân thiện gì lắm".
"Đúng rồi! Kế tiếp Hàn sư đệ có tính toán gì không? Bây giờ quay về nghỉ ngơi, hay là lại đi dạo chơi ở đia phương khác" Lúc này Lữ Lạc nhìn bốn phía một chút, sau đó lại hỏi.
"Ta muốn mua một ít tài liệu đặc thù, định đi mấy chỗ phường thị xung quanh xem một chút. Có lẽ có thu hoạch ngoài ý muốn cũng không chừng" Hàn Lập cũng không có ý giấu diếm, liền nói thẳng.
"Vừa lúc, ta cũng muốn đi phòng đấu giá kiếm vài thứ. Vậy tạm thời ta cùng Hàn sư đệ tách ra" Lữ lạc nghe Hàn Lập ý tứ muốn hành động một mình, cũng không phản đối liền đồng ý.
Do đó, Hàn Lập cùng Lữ lạc chia tay tại chỗ, tự mình hành động.
Mấy phường thị tại Thành Điền Thiên rất lớn, lớn hơn so với phường thị của ba phái tại Vân Mộng Sơn không biết bao nhiêu lần.
Hàn Lập đi tới một phường thị tại phía tây của Thành Điền Thiên, hướng hai bên cửa hàng không ngừng đánh giá.
Hàn Lập nói với Lữ Lạc là đi mua sắm tài liệu, cũng không phải là giả.
Hắc đích xác có ý định mua sắm một ít tài liệu chế phù hiếm thấy, chuẩn bị chế ra một ít phù lục cao cấp.
Mặc dù năm đó hắn có được rất nhiều da linh thú cùng máu huyết, nhưng luyện chế loại giấy phù cao cấp cùng loại mực cao cấp, dĩ nhiên còn cần một ít nguyên liệu phụ trợ khác mới được.
Điều này cũng vì Hàng Linh Phù mà hắn muốn luyện chế sau này, nên định chuẩn bị thật sớm từ trước, tranh thủ đem chế phù thuật của mình đề cao thêm một cảnh giới.
Mặc dù còn chưa cẩn thận nghiên cứu qua Hàng Linh Phù, nhưng uy lực của Hàng Liinh Phù dựa theo lời trên cốt phiến, thì thật sự không nhỏ. Đủ để trong thời điểm mấu chốt có thể cứu hắn một mạng, Hàn Lập tự nhiên không dễ dàng bỏ qua.
Bất quá, khó khăn khi luyện chế phù này cũng không phải khó khăn bình thường, chính là loại ngũ hành phù rất khác thường.
Do đó, vì để đề cao xác suất thành công, hắn ngoại trừ tăng lên một chút năng lực chế phù, cũng cần phải đổi một cấy bút chế phù thật tốt.
Bút chế phù ban đầu, đã sớm không thích hợp.
Đáng tiếc chính là, tài liệu chế phù có thể mua dễ dàng, nhưng bút chế phù lại thật sự không dễ dàng có được.
Hai cửa hàng phường thị phía trước, cũng có mấy gian bán ra bút chế phù. Thậm chí trong đó còn có bút chế phù đỉnh cấp hiếm thấy. Nhưng Hàn Lập sau khi xem một lúc, cũng chỉ lắc đầu rời đi.
Bút chế phù này có lẽ đủ dùng để chế tạo phù lục cao cấp, nhưng nếu dùng để chế ra loại mật phù như Hàng Linh Phù, dĩ nhiên cũng không đủ.
Bút chế phù là dùng một loại linh khí mà chỉ có chế phù sư mới có thể sử dụng, cũng không thường gặp. Đa số là hạ phẩm hoặc trung phẩm.
Bởi vì đối với một vị Chế phù sư mà nói, nếu pháp lực không đủ, lại cường hành sử dụng bút chế phù cao cấp, không những không thể đề cao hiệu suất chế phù, ngược lại còn gia tăng tỉ lệ thất bại.
Mà Chế phù sư bởi vì phân tâm tu luyện chế phù thuật, tu vi cũng không cao, thậm chí tám chín phần là ở Trúc Cơ Kỳ.
Chế phù sư có thể Kết Đan, cả tu tiên giới tại Thiên Nam cũng chỉ có mấy người mà thôi.
Về phần chế phù sư Nguyên Anh Kỳ, theo như Hàn Lập biết thì không có loại gia hỏa biến thái này.
Đa số sau khi tu vi tiến đến Nguyên Anh Kỳ, thì chỉ có một ít người là kiêm tu chế phù thuật mà thôi, cũng không phải là chuyên môn chế phù.
Mà chế phù thuật cùa mấy tu sĩ Nguyên Anh Kỳ này cũng sai lệch quá nhiều. Trên cơ bản là chuyên môn tu luyện một hai loại phù lục cao cấp hữu dụng cho chính mình. Nhưng bởi vì da cùng máu huyết của linh thú cao cấp rất thưa thớt, hiển nhiên cũng không cách nào luyện tập nhiều được, do đó xác suất thành công nhiều ít cũng có thể đoán được.
Điều này khiến cho phù lục cao cấp, so với đỉnh cấp pháp khí tại tu tiên giới có khi còn muốn quý hơn ba phần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...