Phàm Nhân Tu Tiên

Hàn Lập không nhanh không chậm hạ xuống sau cùng, nhìn thấy những người trước mặt phục dụng đan dược khu trừ chướng khí, trên mặt bỗng hiện lên vẻ mỉm cười.

Với thể chất đã qua tẩy tủy dịch kinh như hắn thì chương khí tự nhiên chỉ trong một lần hô hấp liền bài trừ sạch sẽ.

Lúc này khi mấy người hạ xuống khoảng không cách mặt đất hơn mười trường liền bắt đầu phi hành về phía trung tâm của đầm lầy.

"Yêu hồ kia rất cơ linh, nếu muốn bắt nó chúng ta chỉ có một cơ hội mà thôi. Cho nết nhất định phải tìm một chỗ rộng rãi để nó không thể đào thoát mới bố trận được. Phía trước không xa có một khoảng bằng phẳng, như thế thì không sợ nó chui vào bùn trốn mất." Vương sư huynh như đã định liệu trước nói, xem ra vì lần hành động này mà hắn đã sớm tính kế chu toàn.

Những người khác luôn luôn xem vị sư huynh này như người dẫn đầu, tự nhiên không có ý kiến gì. Mà Hàn Lập lại im lặng mỉm cười.

Sau một lát, năm người đã bay đến một khoảng đất có cỏ xanh trải dài, ở phía xung quanh xa hơn một chút có lơ thơ lác đác vài lùm cây bụi nhỏ.

Lúc này không đợi Vương sư huynh mở miệng, bọn người Khuê Hoán liền tự động hạ xuống mảnh đất bằng kia, quan sát toàn bộ xung quanh.

Sau khi mấy người thương lượng xong, Khuê Hoán liền đi đến vị trí trung tâm của khoảng đất, đào một cái hố nhỏ rồi cẩn thận lấy Hoàng Tinh từ túi trữ vật mà bọn hắn mua được ở phường thị ra, đem nó chôn ngập một nửa, lấp thêm một ít lớp đất bên ngoài khiến cho nó nhìn tự nhiên một chút, lập tức một luồng hương thơm nhẹ nhàng khoách tán ra.

"Tốt, vậy là được rồi. Khứu giác Tuyết Vân Hồ rất linh mẫn, với dược tính của Hoàng Tinh đã hơn năm mươi năm tuổi này thì cho dù nó ẩn nấp dưới đất ba thước cũng sẽ tự mò đến. Đúng rồi, cây Mê Tung kỳ này Hàn sư đệ hãy cầm lấy đi." Khuê Hoán đứng dậy, cực kỳ hài lòng phủi phủi tay, sau đó sực nhớ đến cái gì đó liền lấy một cây cờ màu trắng từ trong túi trữ vật ra đưa cho Hàn Lập.

Hàn Lập gật gật đầu, thần sắc như thường đón lấy cây cờ nhỏ, lúc này vị Vương sư huynh kia bắt đầu phân phó mọi người.

"Mọi người hãy tìm vị trí tốt đứng ở trên không, đợi khi yêu hồ xuất hiện, nghe ta hô to ra lệnh thì đem trận kỳ chĩa xuống để biến cả khoảng đất phía dưới thành huyễn trận tạm thời khốn trụ. Tin rằng yêu hồ kia vừa mới tiến giai không lâu sẽ không có khả năng phá trận thoát ra." Vương sư huynh thần sắc trịnh trọng nói.

Những người khác liên tục gật đầu xưng phải.

Vì thế mấy người liền ngự khí phi hành lên trên cao, cách mặt đất khoảng năm, sáu mươi trượng, phiêu phù bất động, sau đó thi triển loại ẩn hình pháp thuật thô thiển để ẩn tàng, đồng thời cầm chặt trận kỳ trong tay.


Liên lụy đến một lượng lớn linh thạch, mấy người Khuê Hoán tự nhiên đều có thần sắc khẩn trương, mắt không chớp nhìn chòng chọc xuống dưới.

Cho dù là vị Vương sư huynh kia thì mắt cũng lấp lánh, bộ mặt rất ngưng trọng.

So ra thì biểu hiện của Hàn Lập là thoải mái nhất. Một tay hắn cầm trận kỳ màu trắng, tay kia để sau lưng, ánh mắt cực kỳ nhàn nhã đảo quanh.

Nhưng trên thực tế thần thức Hàn Lập sớm đã bao trùm phạm vi vài trăm trượng, nếu có ngọn cỏ lay hay cơn gió thổi thì hắn chính là người biết đầu tiên.

Do đó nơi này nháy mắt đã trở nên yên tĩnh vắng lặng, bốn bề đều không có một tiếng động.

Sau thời gian một thời thần cũng chẳng có động tĩnh gì.

Khuê Hoán đứng ở trên pháp khí cử động cái cổ có phần nhức mỏi, trên mặt lờ mờ hiện ra vẻ không kiên nhẫn.

Hắn nhìn nhìn Vương sư huynh, có chút chần chờ muốn mở miệng nói gì đó, nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại thôi.

Dù sao để bắt được yêu hồ, việc đợi chờ thêm một lúc nữa cũng chẳng có gì phải oán thán.

Lại thêm nửa canh giờ trôi qua, khi tất cả mọi người đều thấp thỏm lo lắng thì Hàn Lập đang đứng bất động trên pháp khí, thần sắc đột nhiên biến đổi.

Mà Khuê Hoán cũng đã không nhẫn nhịn được, liếm liếm môi muốn lên tiếng nói với mọi người.

Nhưng lúc này bên tai hắn liền truyền đến âm thanh lạnh lùng của Hàn Lập.


"Cẩn thận, linh hồ đã đến rồi. Nó trốn tại bụi cây ở hướng tây, đừng khiến nó kinh sợ mà chạy mất." Khuê Hoán vừa nghe xong, trong lòng hoảng sợ, môi lập tức mím lại, ánh mắt đồng thời quét xuống bên dưới, nhìn về phía tây.

Ba người còn lại cũng nghe lời truyền âm của Hàn Lập.

Bọn họ đều kinh ngạc, nhìn nhìn về phía đó nhưng lại chẳng phát hiện được gì dị thường, trong lòng có chút bán tín bán nghi. Nhưng tâm tư lơi lỏng đã trở nên cảnh giác.

Đợi thêm thời gian một bữa cơm, trong ánh mắt kinh hỉ của mọi người xuất hiện một con thú nhỏ, chỉ dài hơn một thước, toàn thân khiết bạch như tuyết từ trong bụi cây từ từ đi ra.

Nó đi một bước, quay đầu một cái, nhìn nhìn xung quanh, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.

Tình cảnh này khiến cho tâm tư bốn người còn lại trở nên cảnh giác, đồng thời nắm chặt lấy trận kỳ trong tay, không chút thở mạnh.

Bạch Hồ không ngẩng lên nhìn, khi thấy bốn phía chẳng có gì khác thường, cuối cùng lá gan cũng lớn hơn một chút.

Cặp mắt màu xanh biếc bắt đầu nhìn chòng chọc Địa Hoàng Tinh ở phía xa, bốn chân rón rén nhẹ nhàng đi qua.

Tuy nhiên khi cách Hoàng Tinh khoảng hơn chục trượng thì đột nhiên dừng bước, cái mũi màu hồng ngửi ngửi vài lần, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, dường như phát hiện ra điều gì đó.

Tình hình này khiến cho Vương sư huynh không giữ được bình tĩnh, hắn mở miệng hô lên một tiếng "Động Thủ", trận kỳ trong tay liền hóa thành một đạo hoàng quang bắn xuống.

Đám người Hàn Lập nghe vậy cũng không chần chờ, đồng thời hướng trận kỳ xuống dưới, trong miệng lẩm nhẩm chú ngữ.

Năm đạo hào quang màu sắc khác nhau khi tiếp xúc lập tức biến mất vô hình.


Một mảng vụ khí màu vàng đột nhiên xuất hiện xung quanh khoảng đất phía dưới, đem chu vi bao vây chặt chẽ, Ngũ Hành Mê Tung trận liền hình thành.

Tuyết Vân Hồ ở trong trận pháp thấy thế liền biết rằng mình đã trúng kế.

Sau khi kêu lên mấy tiếng kinh hoảng, thân hình chợt lóe, hóa thành một đạo bạch quanh tiến vào trong hoàng vụ (vụ khí màu vàng) để tìm cách thoát thân.

Thấy cảnh này thần sắc bọn Vương sư huynh lại thoải mái, không có ý tứ lo lắng.

Bởi vì bạch hồ này vừa tiến vào trong huyễn trận lập tức bị huyễn cảnh do huyễn trận biến ra làm cho đầu óc quay cuồng, chỉ có thế quay lui quay tới mà thôi, căn bản không thể thoát ra.

Bọn họ tự nhiên mừng rỡ để cho con thú này kiệt sức rồi sẽ nhẹ nhàng bắt lấy.

Khi mấy người thấy hành động đã đại công cáo thành, vẻ mặt người người đều hớn hở.

Còn bạch hồ kia sau khi loanh quanh một lúc trong hoàng vụ, thân hình run rẩy vài cái liền ngã vật ra mặt đất, không đứng dậy nữa.

Điều này khiến cho bọn người Khuê Hoán kinh hãi, không nhịn được đưa mắt nhìn nhau.

Nhưng sắc mặt Vương sư huynh lại trầm xuống, trấn định nói:

"Không nên giải khai cấm chế, chúng ta tiếp tục duy trì pháp trận. Mã sư đệ, ngươi bay xuống xem xem có chuyện gì, Mê Tung trận này chỉ có khả năng khốn địch chứ không thể công kích. Con bạch hồ này giảo hoạt, hơn phân nửa là giả chết mà thôi."

Hắn dặn dò và phân phó thanh niên mập lùn một phen.

Nghe vậy ba người kia liền bớt lo lắng một chút, còn tên thanh niên họ Mã kia không nói hai lời, bay xuống dưới.

Mà khóe miệng Hàn Lập lại nhếch lên, cười như không cười liếc nhìn một cái, một lời cũng chẳng thốt ra, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Vị Mã sư huynh kia vóc dáng vừa béo vừa lùn kia nhưng động tác quả thực không chậm.


Sau một lát hắn đã bay vào trong hoàng vụ, đi tới vài bước đến cạnh thân hình bạch hồ.

Hắn cũng cẩn thận, không nói hai lời, trước tiên cầm lấy đuôi bạch hồ rồi mới yên tâm lắc lắc vài cái.

Kết quả bạch hồ như đã chết, không có phản ứng.

Lần này thanh niên béo lùn có chút kinh hoảng, nhanh chóng đem con thú lại gần bên tai, ngưng thần lắng nghe.

Sau một lúc trong hoàng vụ đột nhiên truyền lại âm thanh kinh hoảng thất thố của thanh niên họ Mã.

"Sư huynh, các người màu xuống đây. Thân thể bạch hồ đã lạnh, tim cũng chẳng đập, dường như đã chết thật rồi."

"Không có khả năng!" Vương sư huynh vừa nghe, không nhịn được biến sắc.

"Sư huynh, chúng ta đem trận pháp thu lại đi. Linh lực của chúng ta cũng không duy trì được cấm chế bao lâu nữa." Khuê Hoán ở một bên có chút nôn nóng nói.

Còn tu sĩ họ Tập mặt mày vàng vọt kia tuy không nói gì nhưng trong mắt cũng lộ ra vẻ lo lắng. Nếu yêu thú đã chết thì giá trị không được bao nhiêu tiền cả.

"Được, trước tiên thu hồi trận pháp đã. Mã sư đệ cũng đã túm lấy bạch hồ rồi." Vương sư huiynh chỉ do dự một chút rồi gật gật đầu đáp ứng.

Hàn Lập nghe vậy, thần sắc như thường, sờ sơ cằm, không nói tiếng nào.

Lập tức trong miệng của mấy người bọn họ niệm niệm vài từ, năm đạo hào quang từ trong vụ khí bắn ra, lại biến thành mấy cái trận kỳ rơi vào tay bọn họ.

Mê vụ màu vàng trong tích tắc đã biến mất, lộ ra thân hình béo lùn của thanh niên họ Mã, hắn đang đưa một tay vào dưới lỗ mũi của bạch hồ để kiểm tra gì đó.

Thấy thế ba người Vương sư huynh đều có vẻ mặt âm trầm. Nhưng Hàn Lập lại đứng ở một chỗ không động đậy, thậm chí còn nhìn bạch hồ vài lần, trên mặt lộ ra một tia cổ quái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui