Đám người của Hàn Lập tự nhiên sẽ không có ý kiến gì. Lúc này vị thanh niên họ Du khu động cái cự bát dưới chân đi thẳng đến Thiên Tuyền Phong ở phía xa.
Trên đường đi đoàn người bọn họ gặp vài tên tu sĩ đi ngang qua, đa số đều là tu sĩ Luyện Khí Kỳ. Vừa thấy vị thanh niên này họ liền cung kính ân cần thi lễ thăm hỏi. Dường như danh khí của vị thanh niên này ở Lạc Vân Tông cũng không nhỏ.
Chỉ duy nhất gặp được một gã Trúc Cơ Kỳ tu sĩ, còn là một vị hoàng bào tu sĩ với lỗ tai giống lỗ tai khỉ.
Người này vừa lúc lại từ Thiên Tuyền Phong đứng trên một cái pháp bảo phi xoa đi xuống. Ngay khi gặp được vị thanh niên họ Du này hắn liền ngẩn ra rồi sau đó mới tươi cười nói:
"Du sư đệ, những người này là những đệ tử mới nhập môn sao? Xem ra lần này cũng không có mấy người!"
Người này rất là nhiệt tình niềm nở với vị thanh niên, nhưng đối với Hàn Lập cùng với mấy người tán tu này hắn không thèm nhìn lấy một cái, ra vẻ rất là xem thường bọn họ.
"Thì ra là Ngôn sư huynh! Những người này còn phải thông qua việc kiểm tra Vấn tâm thuật, sau đó mới báo cho Chưởng môn biết, rồi họ mới chính thức trở thành đệ tử của bổn môn. Bây giờ chỉ là người mới tuyển mà thôi" Thanh niên anh tuấn họ Du, vừa thấy vị hoàng bào tu sĩ này, trên mặt hắn chau mày một chút rồi thản nhiên đáp.
"Có việc này. Sư đệ ngươi cũng biết là sư huynh đang luyện chế phù, lại đang thiếu hai đệ tử chế phù. Vậy ngươi có thể trực tiếp phân cho ta hai người về làm môn hạ có được không"? Vị hoàng bào tu sĩ hai mắt chuyển động, rồi lập tức cười hì hì nói.
Lúc này, hắn mới đưa ánh mắt nhìn mấy người phía sau vị thanh niên này đánh giá một chút. Vẻ mặt của Hàn Lập lúc này vẫn như thường, nhưng trong lòng có chút không thoải mái.
Ánh mắt của người này làm cho hắn cảm thấy khó chịu, cứ như là chủ nhân của bọn họ vậy. Hơn nữa nghe khẩu khí của hắn thì hắn thật sự muốn đem mấy người bọn họ đi làm những việc cực nhọc.
Những tên tán tu khác nghe vậy sắc mặt hơi đổi, xem ra đối với người này họ thực sự không có ấn tượng tốt gì cả.
"Ngôn sư huynh. Chuyện này tiểu đệ không thể làm chủ. Ngươi chắc hẳn là biết việc phân phối đệ tử là do Chưởng môn quyết định. Nếu Sư huynh thấy mình không có đủ đệ tử phụ giúp việc luyện phù thì có thể đi gặp Chưởng môn mà báo một tiếng. Hiện tại sư đệ đang có chuyện quan trọng trong người, hơn nữa còn có Miêu sư huynh đang chờ ở Nghênh Tùng Cư. Vì vậy không dám ở đây lâu" Thanh niên họ Du nhìn Hoàng bào tu sĩ giải thích một chút, rồi từ chối yêu cầu quá phận của hắn. Sau đó lập tức tìm một cái cớ, rồi thúc dục pháp khí dưới chân, mang theo đám người Hàn Lập hướng tới chỗ lầu các dưới chân núi mà bay nhanh đi.
Hoàng bào tu sĩ vốn còn muốn mở miệng tiếp tục nói nữa, nhưng nghe một tiếng Miêu sư huynh thì trên mặt hắn lộ ra vẻ chần chừ, ra chiều suy nghĩ một chút. Vì vậy đã để cho vị thanh niên kia có cơ hội rời đi.
Nhìn thân ảnh của vị thanh niên cùng với đám người tiến vào lầu các ở phía xa. Thần sắc của Hoàng bào tu sĩ vẫn âm trầm bất định.
Hắn cúi đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên hừ lạnh một tiếng rồi cả người hắn hóa thành một đạo hoàng quang hướng tới một ngọn núi khác mà bay đi.
Lúc này vị thanh niên đã mang theo đám người của Hàn Lập đi vào tầng một của lầu các, đối diện xuất hiện ra một vị tu sĩ đang ngồi trên ghế thái sư bằng gỗ, trên tay đang cầm một một quyển trúc giản, đó là một vị thanh niên gầy ốm. Thấy vị này trong lòng Hàn Lập hết sức kinh ngạc.
Người này chỉ khoảng ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi, nhưng tu vi không ngờ lại đến cảnh giới Trúc Cơ Hậu Kỳ.
Mặc dù người này chỉ mới vừa tiến vào hậu kỳ, còn chưa củng cố nhiều, nhưng hắn tuyệt đối là một kỳ tài hiếm thấy trên đời. Với tuổi tác hiện nay của hắn mà nói thì cơ hội kết thành kim đan rồi tiến vào Kết Đan Kỳ rất là lớn. Cho nên không trách được Hoàng bào tu sĩ đáng ghét kia vừa nghe tên người này thì không dám dây dưa tới.
Những vị tu sĩ khác thấy tu vi kinh người của vị thanh niên khô gầy này liền kinh sợ không thôi.
Lúc này, vị thanh niên này cũng đã buông trúc giản trong tay, đưa mắt liếc nhìn vị thanh niên họ Du một cái, nhẹ giọng hỏi:
"Du sư đệ, ngươi thật là vất vả. Mới vừa rồi Ngôn sư đệ có gặp ngươi".
"Sư huynh nếu đã biết thì đâu cần phải hỏi việc này nữa. Bất quá, người nọ chẳng phải là đến tìm Phái Linh sư tỷ sao?" Thanh niên anh tuấn lộ ra vài phần chán ghét.
"Sao lại gọi là người nọ, mặc dù Ngôn sư đệ có chút quá phận nhưng cũng là đồng môn sư huynh đệ của Lạc Vân Tông chúng ta. Du sư đệ nói năng có chút không phải. Sau này cần phải chú ý nhiều hơn. Nếu không bị sư phụ nghe được. Thì việc bị phạt là không tránh khỏi" Với sắc mặt bệnh hoạn không tốt, nhưng giọng nói của vị thanh niên này có chút ý trách cứ, nhưng âm thanh thì thản nhiên không có chút gì tức giận.
Nhưng như vậy cũng làm cho vị thanh niên họ Du trong lòng lo sợ, vội vàng mở miệng đáp: "Sư huynh giáo huấn, tiểu đệ sau này nhất định chú ý".
Nghe vị thanh niên nhận lỗi. Trên mặt vị khô gầy thanh niên mới lộ ra vẻ mỉm cười.
Hắn gật đầu rồi xoay chuyển ánh mắt, nhìn tới đám người của Hàn Lập. Hắn đánh giá rất là cẩn thận từng chút một.
Thấy hắn kiểm tra rất là cẩn thận, hơn nữa cũng rất là thong thả, nhưng cũng làm cho mọi người cảm thấy bất an ở trong lòng!
Không biết có phải là do ảo giác hay không, mà Hàn lập phát hiện ra ánh mắt của đối phương khi nhìn tới đại hán râu quai nón, thì giống như theo bản năng dừng lại một chút, rồi sau đó lại hướng tới những người khác kiểm tra tiếp.
Với tu vi bây giờ của Hàn Lập thì đối phương chắc chắn không có khả năng phát hiện ra được sơ hở. Nhưng lại lặng lẽ ghi tạc việc này vào trong lòng.
Một lát sau vị Miêu sư huynh thu hồi lại ánh mắt, rồi bình thản lấy ra từ bên hông một đám ngân phù chói mắt cầm nơi tay.
"Lần này tổng cộng chỉ có bảy người, theo ta suy đoán cũng không chêch lệch nhiều lắm. Nếu không, có nhiều người hơn thì Vấn Tâm Phù của ta cũng không đủ dùng. Lát nữa Du sư đệ đem những cái phù này áp nó vào trên người những vị đạo hữu này. Chờ xem hiệu lực phát tác ra sao rồi đưa bọn họ tới phòng luyện công của ta" Miêu sư huynh với âm thanh vô cùng bình tĩnh, rồi đem mấy cái phù này phóng tới vị thanh niên xong rồi liền đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà hướng tới lầu hai mà đi.
Nhưng ngay khi vị khô gầy thanh niên theo thang lầu chậm rãi đi lên, không biết vì sao đột nhiên khom lưng ho kịch liệt lên một trận.
Nghe âm thanh, dường như rất là thống khổ không chịu nổi, sau đó hắn hắn liền đứng dậy, lúc này mọi người với ánh mắt kinh ngạc nhìn tới chỗ cầu thang thì không còn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa.
Nhìn thấy này cảnh này, trong mắt Hàn Lập xuất hiện một tia kinh ngạc, nhưng liền biến mất ngay, khôi phục lại như thường.
Thanh niên họ Du vẻ mặt lộ ra vài phần lo lắng, thở dài một tiếng rồi quay lại nhìn đám người của Hàn Lập nói:
"Trong tay của ta bây giờ chính là Vấn Tâm Phù. Công hiệu của phù này ta không cần nói chắc các ngươi cũng biết rồi. Nếu trong lòng có âm mưu bất chính, hoặc là có mưu đồ gì khác muốn lừa gạt để hòng vượt qua lần kiểm tra này, thì tốt nhất bây giờ nên chủ động rút lui ra ngoài, nếu không lát nữa phát hiện ra cái gì không ổn thì cũng đừng trách Lạc Vân Tông chúng ta không khách khí".
Một nói xong những lời này, hàn mang trong mắt của vị thanh niên chợt hiện lên, lạnh lùng quét ngang nhìn bảy người đứng đối diện một lần.
Mặc dù khẩu khí của hắn có chút âm trầm đáng sợ, nhưng lúc này cũng không có ai đứng ra.
Thấy vậy vị thanh niên họ Du gật đầu, hai tay vung lên, bảy đạo ngân quang bắn ra, đi thẳng tới rồi áp vào vai phải của mỗi người.
Sau đó vị thanh niên này cũng không vội vàng mà khoanh chân ngồi xuống, không để ý gì tới bảy người bọn họ mà nhắm mắt dưỡng thần.
Còn đám người râu quai nón mặt đối mặt nhìn nhau. Trong lòng bọn họ mỗi người một suy nghĩ nhưng không ai dám dò xét Vấn Tâm Phù. Vì vậy chỉ gương mắt nhìn nhau mà thôi.
Lúc này Hàn Lập mới nghiêng đầu một cái rồi nhìn cái phù màu bạc dài khoảng một gang tay, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng lập tức trở lại bình thường coi như không có việc gì. Không bao lâu sau, cái phù trên vai Hàn Lập đột nhiên ngân quang đại thịnh, sau đó thì lúc sáng lúc tối lập loè.
Vị thanh niên họ Du đang ngồi xếp bằng thấy vậy, mở mắt ra, không chút cảm tình nhìn Hàn Lập nói:
"Một mình ngươi đi lên. Miêu sư huynh ở trên đó chờ ngươi!"
Hàn Lập nghe xong lời ấy, liền thu cái phù lại. Không nói lời nào mà nhấc chân bước đi. Một lát sau, đã đứng ở tầng hai của lầu các.
Nơi này trống rỗng, ngoại trừ hai cái bồ đoàn, ngoài ra không còn cái gì khác.
Còn vị thanh niên gầy ốm kia đang ngồi trên một cái bồ đoàn, vừa thấy Hàn Lập đi đến liền nở một nụ cười lãnh đạm, nhìn cái bồ đoàn trước mặt chỉ một cái.
"Ngồi xuống đi! Không cần lo lắng. Việc này rất nhanh. Hơn nữa đây không phải là Mê hồn thuật, chỉ là kiểm tra xem ngươi trả lời là thật tâm hay là giả dối mà thôi".
"Mặc dù đây chỉ là thuật phán đoán, không thể nói là hoàn toàn chính xác, nhưng cũng đúng khoảng tám chín phần mười. Cho nên, ta sẽ hỏi ngươi mười vấn đề, nếu có ba vấn đề mà bị phán đoán là sai thì ngươi sẽ không được Bổn tông tiếp nạp. Đạo hữu đã rõ ràng chưa".
"Vãn bối biết" Hàn Lập thở dài một hơi, gật đầu thành thật nói. Sau đó đi tới cái bồ đoàn phía đối diện vị thanh niên rồi ngồi xuống.
Nhưng lúc này trong lòng Hàn Lập lại cười lạnh.
Nếu Vấn Tâm Thuật có thể hỏi ra việc hắn có thật lòng mà nói, thì cái này đúng là có quỷ!
"Tốt, bây giờ bắt đầu hỏi. Ngươi xuất thân từ đâu" Vị Miêu sư huynh liếc mắt nhìn thoáng qua cái ngân phù chợt loé trên vai của Hàn Lập rồi bắt đầu hỏi.
******************
Hàn Lập chờ bảy người từ trong lầu các bay ra, sau đó mới nhắm hướng tới một ngọn núi cao lớn mà bay đi.
Hàn Lập cùng với bảy người kia đều được vị khô gầy thanh niên phán đoán là vô sự.
Cho nên mấy người bọn họ cùng nhau đi gặp Chưởng môn của Lạc Vân Tông để xác nhận, rồi cùng nhau đăng ký tên. Xong việc này bọn họ được xem như là đệ tử chính thức của Lạc Vân Tông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...