Phàm Nhân Tu Tiên

"Bây giờ vãn bối mà còn suy nghĩ viễn vông gì nữa chứ?" Hàn Lập nhìn địa hỏa chi đang hoạt động, không khỏi cười khổ hồi đáp.

"Đạo hữu biết lợi hại là tốt rồi" Phong Hi mặc dù trong miệng nói như thế nhưng trên mặt lại lộ ra một tia cười lạnh, xem ra không tin những lời Hàn Lập vừa nói.

Hàn Lập thấy vậy trên mặt vẫn duy trì vẻ khổ não, trong lòng không khỏi thầm mắng một tiếng "Lão yêu quái".

Sau đó đi tới một góc của trận pháp rồi khoanh chân ngồi xuống.

Sau khi thấy Hàn Lập thành thật đi tới vị trí do mình chỉ định thì Phong Hi mới hài lòng gật đầu, xoay mặt đối diện với Độc Giao cùng Quy yêu khách khí nói:

"Hai vị hiền đệ cũng nên tiến vào trận pháp. Chuẩn bị một chút!"

Độc Giao cùng Quy yêu nghe xong lời này liền bước đi vào bên trong trận pháp, đi tới trận nhãn đã ghi nhớ sẵn.

Phong Hi cười khẽ một tiếng, vỗ Túi trữ vật bên hông một cái.

Túi trữ vật chậm rãi phóng ra đi tới giữa không trung của địa hỏa trì, từ trong túi trữ vật một đạo ánh sáng mờ mờ từ từ phun ra.

Trong ánh sáng mờ đó, một đạo ngân quang nhỏ bỗng nhiên xuất hiện, rồi nó dần dần to hơn, trong nháy mắt hóa thành một đôi cánh bằng xương trắng lớn khoảng một trượng.

Đôi cánh này, một bên chỉ còn một nửa, còn bên kia thì bị nát vụn không còn nguyên vẹn.

Tuy vỡ nát, trông chẳng còn dáng vẻ gì, nhưng tàn cốt này vẫn chớp loé ngân quang, tản mát ra một cổ uy lực khổng lồ làm cho người khác phải sợ hãi.

"Đây là Lôi Bằng chi sí! Mặc dù đã bị tàn hại rất nhiều,nhưng xem ra không giống như bình thường. Thật không hổ là hoang dã kỳ điểu!" Độc Giao ngưng nhìn đôi cốt sí này, trong miệng phát ra những lời khen ngợi rất là ngạc nhiên.

"Đây là tự nhiên rồi! Lôi Bằng điểu không phải gặp đại hạn tọa hóa mà chết. Mà hài cốt bị tàn phá hư hao như vậy, chắc chắn là là bị người ta vây khốn lại rồi bị tấn công đánh cho chết. Nếu không, lấy tốc độ ngạo thị thiên hạ của Lôi Bằng, hơn nữa đã tiến tới tu vi hóa hình mạt kỳ, cho dù không đánh lại nhưng việc chạy trốn thoát là có thể làm được" Phong Hi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào vật ấy, trên mặt lộ ra vẻ cuồng nhiệt nói.


Lúc này. Trên mặt Hàn Lập cũng lộ ra vẻ kinh ngạc thưởng thức Lôi Bằng cốt sí này.

"Bây giờ, chúng ta bắt đầu luyện chế thứ này, không biết phải mất bao lâu mới có thể làm xong việc này nữa!" Quy yêu dường như không có cảm giác hứng thú đối với cốt sí này, sau khi xem được một lát thì có chút vội vàng khác thường thúc giục mọi người làm việc.

Phong Hi vừa nghe xong lời này liền kinh ngạc, nhưng lập tức dường như hắn nhớ tới cái gì đó liền cười to lên.

"Ha ha! Ta thật là vô ý quá. Quy hiền đệ vừa mới vượt qua Hóa Hình kiếp chưa đủ trăm năm cho nên tự nhiên cảm thấy không thoải mái đối với đồ vật có Lôi thuộc tính. Chúng ta đây cũng đừng trì hoãn, đồng loạt thi pháp!"

Độc Giao tự nhiên sẽ không phản đối.

Ba người vừa nói xong, còn Hàn Lập thì hạ giọng than nhẹ một tiếng. Trên người của bọn họ chậm rãi xông ra các luồng yêu khí cực kỳ cường đại, rồi phân biệt ra quang mang ba màu Trắng, Lam và Vàng.

Không biết là ba người này đang phóng thích yêu khí để vận hành, di chuyển pháp trận, hay là pháp trận bị ba người đang thi triển thủ đoạn, ám kích để nó vận hành lên.

Một ánh sánh nhỏ chớp bên bên trong, trận pháp này bắt đầu chuyển động. Vây quanh bốn phía có hơn mười khối Linh Thạch bậc trung phát ra ánh sáng rất chói mắt.

Trong lòng Hàn Lập có chút bất an nhìn ra bốn phía đánh giá một chút.

Đúng lúc này, Phong Hi bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, hai tay hợp lại rồi sau đó tách ra, hai đạo ánh sáng màu trắng hình trụ đồng thời bắn ra, tiến thẳng vào bên trong trận pháp.

Một tiếng vù vù xé gió phát ra, trên mặt đất xảy ra một trận chấn động nhỏ, từ trong trung gian pháp trận là địa hỏa trì, lửa bắt đầu bắt đầu quay cuồng bành trướng to lớn hơn.

"Xoẹt" một tiếng.

Một đoàn các quả cầu lửa, mỗi quả to chừng cái đầu lâu từ trong địa hoả trì bắn nhanh ra, thẳng đến cốt sí đang lơ lửng ở trên.

Một tiếng xé gió lập tức vang lên, một ngọn lửa cực nóng màu đỏ tươi bao cốt sí vào trong.


Thấy này tình cảnh này, Ở phía đối diện, Độc Giao cùng Quy yêu sau khi liếc mắt nhìn nhau một cái liền đồng loạt vươn hai tay lên.

Một đám tia sáng thật lớn màu lam và màu vàng, dày đặc từ trong tay phun ra, xuyên thấu qua ngọn lửa, rồi quấn chặt lấy cốt sí bên trên, ánh sáng giao thoa bắt đầu biến hình.

Chỉ sau một phút công phu, hai người dựa vào những sợi tơ ánh sáng này đã tu bổ cốt sí bị tàn phá nặng nề trở về hình dạng đầy đủ ban đầu.

Hàn Lập xem đến đây, trong lòng cảm giác đã được mở rộng thêm hiểu biết và tầm mắt.

Còn lúc này dị quang trong mắt yêu tu Phong Hi chợt lóe lên, hai tay bắt quyết, mười ngón tay cấp tốc bắn ra.

Liền có mười đoàn ánh sáng màu trắng lớn nhỏ khác nhau phóng ra, chuẩn xác đi tới phía trên cốt sí. Đồng thời trong đám hỏa diễm, một tiếng như sấm xé gió chói tai bất chợt vang lên, rồi dùng sợi tơ tu bổ hoàn toàn cho cốt sí, còn lại một chút bắn ra vô số những tia điện hồ thật nhỏ.

Mấy tia điện hồ này cực kỳ tinh tế, ngân quang sáng chói. Trong lúc bắn ra liền nhanh chóng dung nhập lại với hai đạo tơ màu lam, vàng.

Sau khi dung nhập với nhau. Ngân quang của tơ liền nổi lên, rồi sau đó chuyển sang màu trắng bạc.

Nhìn thấy việc này xuất hiện, Phong Hi liền trở nên trịnh trọng rồi dậm chân mạnh một cái.

Một đạo pháp quyết, truyền vào bên trong trận pháp.

"Phụp""Phụp" vài tiếng truyền ra!

Năm đạo ánh sáng với màu sắc khác nhau từ bốn phía của địa hỏa trì bắn ra, đồng thời phóng tới cốt sí rồi tập hợp lại với nhau thành một điểm quang mang chói mắt.

Hai mắt của Hàn Lập có chút ngẩn ngơ rồi khẽ nhíu lại, ngay khi hai mắt hồi phục lại bình thường thì trên không trung xuất hiện một cái lồng ngũ sắc sáng chói hào quang.

Thần sắc trong mắt của Hàn Lập thay đổi, nhưng lập tức hồi phục lại như thường.


Ngọn lửa bao vây xung quanh ngân bạch cốt sí, rồi từ trong màn hào quang bắt đầu thiêu đốt nó, nhìn thấy không có gì là khác thường.

Còn đám Phong Hi tam yêu phía dưới, không hẹn mà cùng nhau thở ra một hơi nhẹ nhàng.

Bước đầu tiên, xem ra đã thành công mà không có gì sai sót cả.!

Một lúc sau, Phong Hi với sắc mặt rất là thoải mái móc ra từ trong người một khối tinh thạch trong suốt màu xanh, không biết nó là vật gì, không chút do dự ném nó vào bên trong màn hào quang.

Chỉ một lúc sau, tinh thạch này liền mềm và chảy ra thành dịch lỏng.

Phong Hi vội vàng phát ra đám tơ màu trắng, khống chế tinh dịch này từ từ thấm đều lên bề mặt của cốt sí.

Làm xong hết những việc này, trên mặt của Phong Hi liền hiện ra vẻ thận trọng.

Hắn liếc mắt nhìn sang phía bên kia chỗ nhị yêu một cái, dường như nhờ làm việc gì đó rồi từ trong miệng hô ra một tiếng "Phong".

Sau đó liền mở miệng, một viên đan châu màu trắng trong suốt từ trong miệng phun ra, trong nháy mắt tiến vào bên trong màn hào quang.

Độc Giao cùng Quy yêu cũng không dám chậm trễ liền cùng nhau phun ra Yêu Đan do chính bản thân khổ tu nhiều năm mới có, bay vụt tới không trung truy đuổi rồi quấn lại với nhau.

Lúc này Phong Hi vươn tay ra, một đạo pháp quyết bay vụt đến Yêu Đan của chính mình, đồng thời đan hỏa phong thuộc tính màu trắng từ Yêu Đan hung hung bắn ra bốn phía.

Còn hai Yêu Đan màu vàng và lam còn lại thì có tình hình khác đi.

Bọn họ Độc Giao cùng với Quy yêu thao túng, đồng thời phun ra hai viên đan hỏa to bằng ngón cái, sau đó trên đường đi lại giao hòa hội hợp cùng nhau, phát ra mấy tiếng bụp bụp. Liền sau tiếng nổ đó liền hoá thành ngọn lửa với ngân quang chớp lòe.

Sau khi hai loại đan hỏa này xuất hiện, lập tức thu nạp hơn một nửa địa hỏa màu đỏ từ bốn phía vào, thanh thế nhất thời to lớn hẳn lên.

Sau đó, dường như có linh tính, chúng liền phóng tới bao quanh cốt sí rồi chậm rãi luyện hóa.

Lúc này trên mặt Phong Hi lộ ra vẻ mặt rất là vui mừng không thể che đậy, liếc nhìn nhị yêu một cái rồi khoanh chân ngồi xuống.


Độc Giao cùng Quy yêu cũng làm giống như thế.

Trong lúc này, trận pháp thật lớn ở bên trong vẫn yên tĩnh không xảy ra tiếng động gì.

Hàn Lập ngồi một mình ở một góc, trầm mặc không nói, nhưng trong mắt vẻ khác thường chớp động không ngừng.

Khi nhìn ra chung quanh xem một chút, trên mặt lại lộ ra vẻ cười khổ.

Hắn không biết trận pháp này xếp đặt như thế nào, ngay khi cái lồng ngũ sắc vừa hình thành trên không trung, thì ngay chổ Hàn Lập ngồi cũng xuất hiện cái lồng giống như vậy nhốt hắn vào bên trong làm cho hắn không thể di chuyển được.

Nếu không phải bên trong cái lồng không có ngọn lửa xuất hiện thì Hàn Lập còn hoài nghi, liệu tam yêu này có ý định xem hắn như là một loại tài liệu luyện hóa hay không.

Hàn Lập có chút lo sợ, nhưng đến bây giờ vẫn còn bình yên vô sự, trong lòng càng thêm lo lắng hơn.

Đúng lúc này, có dị trạng xuất hiện. Màn hào quang sáng mờ chợt lóe lên lúc sáng lúc tối.

Đồng tử của Hàn Lập hơi co lại một chút, rồi sau đó khôi phục lại như bình thường.

Trong lúc chờ đợi này, hắn cảm thấy thân thể có chút khác lạ, hắn không khỏi rùng mình vội vàng cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy ánh sánh trên cái lồng ngũ sắc từ từ tối xuống, trên người hắn bắt đầu thả ra một đoàn thanh quang mờ ảo khó nhận thấy. Mặc dù rất ít, nhưng linh lực của hắn thực sự bắt đầu lan ra ngoài cơ thể, rồi bị màn hào quang chậm rãi hút đi.

Hàn Lập nhướng mày, sắc mặt liền âm trầm nặng nề.

Xem ra tam yêu không cho hắn nhúng tay vào việc luyện bảo, giờ phút này chỉ coi hắn như là một khối linh thạch thật lớn để sử dụng mà thôi.

Nhưng nghĩ lại mọi việc, thần sắc của hắn liền trở lại như thường, trong lòng lại cười lạnh một tiếng.

Hắn cũng không tin, tam yêu sẽ vây khốn và hấp thụ lấy đi linh lực của hắn mãi được.

Theo hắn phỏng đoán, sớm muộn gì thì bọn họ cũng nhờ hắn ra tay tương trợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui