Khuôn mặt của Hàn Lập bắt đầu tái xanh, mắt mở trừng trừng nhìn Mặc đại phu đang giơ cao lưỡi dao kì dị.
Dưới ánh mắt trời, lưỡi dao như loé lên quang mang, thể hiện rõ sự lợi hại vô bì của nó.
Trong lòng gã không khỏi có vài phần hoảng sợ, nhưng lý trí nói cho gã biết, đối phương đã phí công như vậy, chính là để bắt giữ gã, tuyệt đối sẽ không hai lời mà lấy đi tính mạng của gã, đối phương chỉ là đang đe doạ gã mà thôi.
Vì thế khi nhìn thấy lưỡi dao sắc bén chậm rãi từ trên cao bổ xuống, nhắm thẳng phần thân trên của gã mà lao tới, gã vẫn không kêu tiếng nào, miễn cưỡng bảo trì vững vẻ mặt trấn tĩnh.
Cho tới khi miệng của lưỡi dao quái dị kia cách chỏm đầu của gã chỉ nữa tấc, các sợi tóc cũng đều cảm thấy từng trận hàn ý, gã mới từ từ nhắm hai mắt lại, trong lòng thoáng loé lên một chút hối hận.
"Đối phương thật sự muốn hạ độc thủ sao? Sớm biết như vậy, chi bằng mở miệng xin tha rồi, có lẽ còn có một đường sinh cơ để bảo mệnh. Bản thân mình còn trẻ, thật sự là không muốn chết như thế này. Cha mẹ ở nhà biết được tin mình chết, không biết có đau lòng không, có hối hận khi cho gã đến Thất huyền môn không…"
Gặp phải lúc sinh tử quan đầu thế này, tạp niệm trong lòng Hàn Lập trỗi dậy, các luồng suy nghĩ đều hiện lên trong đầu, tựa hồ như trong nháy mắt đã trải qua bi hoan ly hợp của cuộc đời, đối với sinh tử đã có hiểu được nhiều.
"Phác xích" âm thanh do lưỡi dao nhọn chọc vào người truyền tới
Thân thể Hàn Lập khẽ run lên, nhưng lập tức kinh ngạc, gã vẫn chưa cảm thấy có gì đau đớn cả.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Gã ngạc nhiên giương đôi mắt ra nhìn.
Vừa mở mắt, Hàn Lập liền sợ ngây người.
Nhìn thấy một việc không ngờ tới, lưỡi dao nhọn đang cắm vào phía trên đầu vai của chính Mặc đại phu, sâu tận vào trong nội thể, chỉ lưu lại đầu báng dao ở bên ngoài, đang hơi rung rung. Có lẽ do quá sắc bén, nên chưa hề thấy có giọt máu nào chảy ra ngoài, lộ rõ vẻ quỷ dị vô cùng.
Hàn Lập nhìn đến nỗi trợn mắt há mồm, Mặc đại phu thì giống bình thường, mở miệng khen ngợi gã.
"Sách sách! Tiểu tử, ngươi hãy còn vài phân can đảm, cho dù đao sắc đã kề đến cổ rồi mà vẫn không mở miệng xin tha, ngươi thật khá!"
"Khi xưa lúc lão phu hành tẩu giang hồ, gặp qua rất nhiều người trước mặt mọi người thì đều tự xưng là anh hùng hảo hán không sợ chết, nhưng một khi lọt vào tay ta, thêm chút uy hiếp, còn không nhanh biến thành loài chó, quỳ xuống đất xin tha mạng, bộ dáng đúng là tham sống sợ chết."
Hàn Lập nghe đến nỗi ngây cả người, há mồm cứng lưỡi, không biết đối phó với đối phương thế nào cho đúng.
Gã vừa rồi kì thực chút nữa thì lộ ra cái xấu, chỉ là ngoài mặt thì tỏ ra ngang ngạnh thôi, thực chất sâu trong lòng vẫn mang một tia hy vọng rằng mình may mắn, cho rằng đối phương không thể hạ thủ đối với gã, thế mới giả vờ để thoát. Hơn nữa da mặt của hắn quá mỏng để mà chuyển biến mở miệng xin tha mạng.
Lúc này đối mặt với lời khen ngợi liên tục của Mặc đại phu, Hàn Lập không dại gì mà cố ý đi giải thích, nhưng trong lòng dâng lên trăm ngàn tư vị, không biết nên cao hứng hay là buồn chán?
Trong lúc Hàn Lập còn đang suy nghĩ, Mặc đại phu đã nhanh nhẹn đem mấy cái cán dao, phân biệt cắm đầy vào người, tất cả đều chỉ lưu lại cái tua cán hình đầu quỷ ở phía ngoài.
Đến khi Hàn Lập phục hồi lại tinh thần, mới kinh hãi phát hiện tất cả là bảy thanh dao nhọn, phân biệt cắm vào hai vai, hai chân, vùng bụng và phía trước ngực của Mặc đại phu, từ xa nhìn lại, giống như bị loạn dao phân thây.
Hàn Lập nhìn xong, trong lòng thấy vừa buồn cười vừa giật mình, biết rằng đối phương tự làm mình tàn tật như thế sợ rằng là đang thi triển một kỹ thuật cực kỳ lợi hại, không biết có phải mang ra để đối phó với mình không?
Mặc đại phu cắm các thanh dao xong, không hề thấy mở miệng nói chuyện, ngược lại cúi xuống, ngồi trước mặt Hàn Lập, sau đó nhắm hai mắt, tiến vào trạng thái nhập định, đối với sự vật phía bên ngoài không hề có sự quan tâm nào nữa.
Hàn Lập liền động tâm, cảm thấy đây chính là cơ hội thoát thân hiếm có, gã thử động tay động chân, nào ngờ vừa động thử một cái, đột nhiên cảm thấy đầu vai chấn động, lập tức không thể động đậy được.
Hàn Lập cười khổ, tại sao lại quên mất cự hán này, có hắn bên cạnh nhìn chằm chằm, nửa bước không rời, gã làm sao có cơ hội kia chứ.
Xem ra trước khi tiến vào trạng thái nhập định, Mặc đại phu đã sớm lo nghĩ trước, căn bản là không sợ hắn gây ra trò gì. Gã cự hán này kêu là "thiết nô", cũng ko biết là quái vật phương nào, giống hệt như "Ma ngân thủ" của Mặc đại phu, trên dưới toàn thân đều là đao thương bất nhập, ngay cả đến những chiếc xương sườn cũng cứng rắn như thế. Ngày hôm nay gã xem như đã thua trên tay đối phương.
Đang chửi thầm cự hán ở trong long, người Mặc lão trước mặt Hàn Lập bỗng phát sinh những biến hoá yêu dị.
Cơ mặt của Mặc đại phu bắt đầu co giật, trên dưới toàn thân run rẩy không ngừng, khuôn mặt cũng vì cơ nhục co giật mà biến hoá theo, tựa như đang phải chịu đựng nỗi đau đớn thống khổ to lớn, nó phối hợp với những thanh dao nhọn cắm trên người, khiến cho người nhìn cảm thấy sự âm trầm đáng sợ, phảng phât như có một luồng khí lạnh chậm rãi dâng lên trong phòng.
Đột nhiên Mặc đại phu ngừng co giật và run rẩy, nhưng từ sâu trong yết hầu của hắn truyền lại một tràng hô hấp trầm thấp, trong tiếng hô hấp tràn đầy vẻ thú tính nguyên thuỷ, trong nháy mắt, Mặc đại phu phảng phất ko còn là một lão già nữa, mà như một con mãnh thú mới từ chốn núi rừng thoát ra.
Tiếp đó, sự việc còn khủng khiếp hơn xảy ra, một năm trước trên mặt Mặc đại phu từng xuất hiện quỷ vụ, hôm nay lại hiện ra nữa.
Quỷ vụ lần này so với lần trước hoàn toàn bất đồng, nhiều hơn hẳn so với lần đầu, cũng đen hơn hẳn, nó gắn chặt vào mặt Mặc đại phu giống hệt đang đeo một cái mặt nạ đen, che kín khuôn mặt cũ của Mặc đại phu.
Từ trong quỷ vụ thỉnh thoảng lại huyễn hoá ra xúc tu, những cái xúc tu cũng có những biến đổi to lớn, trên xúc tu ẩn ước có những luồng sáng màu đen bóng loáng lưu động, đem theo cảm giác mười phần giống thật, giống như có thân thể thật sự, co duỗi, nhảy múa không ngừng trên mặt Mặc đại phu.
Ngón tay trên hai tay Mặc đại phu tạo thành hình dáng hoa sen, ngón trỏ và ngón cái nhón lại thành hình dạng kì quái, môi khẽ động đậy, tựa hồ đang niệm từ, chỉ vì thanh âm quá bé, Hàn Lập không thể nghe rõ.
Tuỳ theo những động tác vô danh của Mặc đại phu, quỷ vụ trên mặt hắn tựa như bị chọc giận, giống như dầu nóng bỏng trong nồi đổ ngay vào trong nước lạnh, bắt đầu cuồn cuộn bốc lên, từ bên trong xuất hiện ra ngày càng nhiều những xúc tu nhỏ, giương nanh múa vuốt thị uy, như muồn ngăn trở hành động tiếp theo của Mặc đại phu.
Lúc hắc vụ biến thành đậm nhất, Mặc đại phu mở to hai mắt, nhìn xuyên qua hắc vụ trùng trùng, Hàn Lập vẫn có thể nhìn thấy rõ thần quang trong mắt hắn.
"Thất quỷ phệ hồn đại pháp "
Mặc đại phu hét to một tiếng, kêu ra tên của bí thuật mà hắn sử dụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...