Hàn Lập mừng rỡ, hơn nữa vẫn còn có chút điểm tò mò, nếu tiếp tục nuôi trồng Kim Lôi Trúc thì nó có sinh ra biến hóa nữa hay không?
Ôm lấy ý nghĩ này, Hàn Lập tốn thêm mấy tháng thời gian để tiếp tục nhỏ lục dịch cho cây trúc.
Kết quả, màu sắc, uy năng của nó không có chút biến hóa nào, kích cỡ cũng duy trì như vạn năm mà thôi, dài khoảng hai tấc cũng không hề tăng trưởng thêm phần nào.
Nhưng trải qua thời gian nuôi dưỡng này, ở bên cạnh xuất hiện thêm một mầm trúc nhỏ.
Theo sự chăm sóc của lục dịch, ấu trúc ngày càng lớn hơn. Vài tháng sau, cây Thiên lôi trúc mới này dài khoảng năm phân, so với cây mẹ ban đầu thì giống nhau như đúc, đương nhiên theo nghĩa là một cây trúc hoàn chỉnh.
Thấy như vậy, Hàn Lập chẳng những không có thất vọng, ngược lại rất vui mừng.
Nói thật, nguyên lai chỉ là một cây Thiên Lôi Trúc để luyện chế một bộ Thập Nhị (12) Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cũng không đủ, bây giờ bằng lục dịch có thể tạo ra ấu trúc, như vậy tình cảnh quẫn bách, thiếu thốn nguyên liệu chủ đạo đã hoàn toàn được giải quyết.
Bất quá điều đó lại khiến cho dã tâm của Hàn Lập càng lớn hơn.
Nếu không cần lo lắng về vấn đề số lượng nguyên liệu chủ đạo nữa thì hắn không chỉ muốn luyện chế mười hai thanh phi kiếm, mà đột nhiên muốn luyện chế số phi kiếm lớn nhất của "Thanh Trúc Phong Vân Kiếm", tạo thành một bộ pháp bảo gồm bảy mươi hai thanh.
Mặc dù nhiều phi kiếm như vậy, lấy tu vi Kết Đan Sơ Kỳ như hắn thì pháp lực căn bản vô pháp luyện hóa cũng như khu động, nhưng hắn cũng không nóng nảy, hoàn toàn có thể dựa vào tình huống tu vi của chính mình từ từ luyện hóa từng thanh vậy.
Dù sao chỉ cần là phi kiếm thành bộ, có thể đem pháp bảo thu vào trong cơ thể và lấy từng cái ra sử dụng, căn bản không có ảnh hưởng gì cả.
Ý niệm như vậy vừa hiện lên trong đầu, trong lòng Hàn Lập như có lửa đốt, bắt đầu lo lắng chính mình có nên làm như vậy hay không!
Nan đề lớn nhất của việc luyện chế pháp bảo thành bộ đó chính là do nguyên liệu chính dùng để luyện chế không giống nhau, nên rất khó thành công, nhưng bây giờ hắn dùng cùng một cây Thiên Lôi trúc nên không cần lo lắng.
Sau này chỉ cần nhìn xem trình độ luyện chế cùng với sự chuẩn bị tài liệu phụ trợ của hắn như thế nào thôi.
Tài liệu phụ trợ hắn sớm đã chuẩn bị tốt, dù sao thì một lần luyện chế mười hai thanh phi kiếm cùng với bảy mươi hai thanh phi kiếm đều dùng cùng một dạng tài liệu, như vậy cũng không cần tìm kiếm nữa.
Bây giờ đều khiến cho hắn lo lắng nhất là trình độ luyện chế pháp bảo của mình vẫn còn quá kém.
Dù sao thì cho đến bây giờ Hàn Lập cũng không hề có kinh nghiệm vào về phương diện luyện khí cả.
Nếu là luyện chế pháp bảo bình thường thì cũng không phải băn khoăn, cả quá trình chỉ cần dùng đan hỏa luyện hóa mà thôi.
Nhưng với "Thanh Trúc Phong Vân Kiếm" lại hoàn toàn bất đồng.
Chỉ cần một thanh trong đó thì quá trình luyện chế cũng tuyệt đối phức tạp hơn rất nhiều so với những pháp bảo bình thường khác.
Huống hồ bởi vì muốn tạo thành một bộ phi kiếm thì khi đang còn bán thành phẩm phải dùng một pháp trận đặc thù tế luyện chúng. Như vậy, nhất định phải có hiểu biết nhất định về trận pháp mới được, nếu không căn bản không cách nào luyện chế pháp bảo này.
Hàn Lập là người có tâm chí vô cùng kiên định, cho dù gặp phải nhiều khó khăn như vậy nhưng hắn vẫn quyết định, không luyện chế thì thôi, một khi đã luyện chế thì phải luyện chế ra loại tốt nhất.
Nếu không thì lúc đó hắn cũng sẽ không cố chấp, không buông bỏ đối với Thiên Lôi trúc như vậy.
Do đó Hàn Lập ở trong động phủ ngẫm nghĩ một ngày một đêm, rút cuộc cũng an bài tốt kế hoạch tu luyện của hai mươi năm tới đây.
Mấy ngày sau trong phường thị Thiên Tinh Thành có một cái tiểu điếm rất bình thường đột nhiên thay đổi chủ mới. Đó là một thanh niên thoạt nhìn tựa như hơn ba mươi tuổi. Ngoài ra còn có một đại hán mày rậm mắt to, thân hình cao lớn đi theo giúp việc.d
Ngay khi thanh niên này tiếp nhận cửa hàng, lập tức đem "Lý Thị Tạp Hóa" đổi lại thành "Thanh Trúc Tiểu Hiên". Bên trong cũng chỉ bán một ít phù lục cùng một ít dược tài mà thôi. Nhưng nửa tháng sau, bên trong điếm phô lại có thêm một ít pháp khí cấp thấp.
Nhưng khiến cho những điếm chủ phụ cận kinh ngạc chính là vị thanh niên này không dễ dàng, tùy tiện đi ra khỏi cửa tiểu điếm, cả ngày chỉ cầm một quyển sách cũ nát không bìa xem không ngừng, thỉnh thoảng ngẫu nhiên vừa đọc sách, vừa hoa chân múa tay, tựa hồ rất hứng thú. Nhưng có khi lại trốn ở phía sau cửa hàng hơn nữa ngày không hề đi ra phía trước.
Về phần khách nhân và sinh ý của cửa hàng đều do một vị đại hán thoạt nhìn rất đôn hậu xử lý.
Những điếm chủ gần đó đại đa số đều là những người lớn lên ở Thiên Tinh Thành. Ở nơi đây mở cửa hàng cũng chỉ là muốn kiếm cơm qua ngày mà thôi. Trong đó có một vị lão giả tóc hoa râm họ Hà có linh căn rất thấp. Tu vi chẳng qua cũng thuộc Luyện Khí Kỳ tầng ba, bốn.Nhưng như vậy cũng đủ cho những người ở đây tôn kính với lão, cả ngày đều xưng hô "Hà tiên sư" không ngừng.
Bởi vậy ngay khi người thanh niên này đến thì họ cũng hỏi qua lão giả, mới biết thanh niên này không có chút pháp lực, chỉ là phàm nhân mà thôi.
Nhất thời có người lá gan lớn đến cửa hàng này cùng với vị thanh niên họ Hàn kia nói một ít chuyện thường ngày.
Dù sao thì nơi đây cũng rất vắng vẻ, sinh ý ngày thường cũng không có nhiều lắm, chỉ có thể ghé thăm nhau cho đỡ buồn chán.
Mà thanh niên xa lạ kia đến, làm cho chủ đề đàm thoại của bọn họ tự nhiên nhiều hơn.
Nhưng thanh niên này tựa hồ không muốn cùng với những người khác giao hảo, cả ngày chỉ ở bên trong cửa hàng không đi ra ngoài, nếu ngẫu nhiên có điếm chủ khác đến chơi thì hắn cũng chỉ nghe mà không hề lên tiếng, thật sự là một người hiền như khúc gỗ.
Thanh niên này cho đến bây giờ cũng không có đề cập đến lai lịch của chính mình, người khác có hỏi cũng chỉ cười mà không đáp, những người còn lại tự nhiên cũng không thể ép được.
Sau mấy phen qua lại, những người xung quanh dần dần mất đi hứng thú, không hề đi đến "Thanh Trúc Tiểu Hiên" nữa.
Nhưng tình hình như vậy, ngược lại làm cho trong lòng thanh niên ngầm thở phào một hơi.
Thanh niên và vị đại hán kia đúng là Hàn Lập và Khúc Hồn dịch dung đến đây.
Mặc dù chỉ là thủ pháp thay đổi hình dạng đơn giản trên giang hồ mà thôi, nhưng đối phó với những phàm nhân và một vị tu tiên giả cấp thấp tự nhiên là vẫn đủ dùng rồi.
Hàn Lập đến đây mở cửa hàng đương nhiên không phải là muốn kiếm thêm một ít linh thạch.
Mà chính là tự mình ma luyện nhập thế tâm cảnh, chuẩn bị cho nghiên cứu kiến thức luyện khí cùng trận pháp. Đây chính là địa phương hắn đặc biệt chọn lựa.
Trước kia Hàn Lập không có hề biết chút gì về hai phương diện này, đó là bởi vì thời gian Trúc Cơ Kỳ của hắn quá ngắn, căn bản không thể bận tâm về chúng được.
Nhưng hôm nay đã kết thành Kim Đan, cũng sắp luyện chế pháp bảo, cần đến tri thức cùng với kinh nghiệm về hai phương diện kia. Hắn tự nhiên muốn tranh thủ trong khoảng thời gian nuôi trồng Thiên Lôi Trúc, đi sâu nghiên cuốn "Vân Tiêu Tâm Đắc" cùng với cứu điển tịch trận pháp mà Tân Như Âm đã tặng.
Kỳ thật ở sâu trong lòng của Hàn Lập, đối với luyện khí và trận pháp rất cảm thấy hứng thú.
Nhưng trong hai mươi năm thời gian, hơn nữa đồng thời học tập cả hai loại, hắn không dám hi vọng xa vời có thể đạt được trình độ như hai vị thên tài kia, nhưng có thể học được một phần bản lãnh của họ, hắn cũng sẽ rất hài lòng rồi.
Ít nhất có thể tự mình luyện chế ra trận kỳ cùng trận bàn đơn loại đơn giản nhất.
Nhưng nghiên cứu chúng nó không chỉ có thể đọc sách mà là phải tự mình thực hành, động thủ luyện chế một chút.
Cứ như vậy, một đống pháp khí cấp thấp có chút bụi bặm xuất hiện, không thể nào xử lý đi được.
Bởi vì nếu ném bỏ đi thì thật đáng tiếc, nhưng lưu lại cũng không có chút tác dụng gì, thật sự cực kỳ nực cười.
Mà mỗi khi trong luyện tập có ý tưởng đột phá, hắn phải tùy thời đi mua các chủng loại tài liệu cổ quái để sử dụng. Điều này làm cho hắn không thể ngày ngày phải chạy đi phường thị.
Mặt khác, đúng lúc tu luyện Đại Diễn Quyết tầng thứ tư cần phải có kinh nghiệm ma luyện nhập thế tâm cảnh. Nếu không khi tu luyện chịu không nổi, sẽ bị tâm ma phản phệ, rất khó thành công.
Vì vậy, Hàn Lập sau khi ngẫm nghĩ, nhất cử lưỡng tiện, dứt khoát mua lấy một cửa hàng.
Nơi đây không quá ồn ào, sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiên cứu về luyện khí và trận pháp của hắn. Lại có thể sống chung với những phàm nhân, có thể chính mắt nhìn thấy cuộc sống bình thường của bọn họ. Mà thực tế khi cần tài liệu cho trận pháp hoặc là luyện khí thì cũng có thể mua được liền, rồi những đồ vật luyện chế được có thể bày biện trong quầy để bán, được bao nhiêu thì được.
Nhìn những tu sĩ cấp thấp đến mua những pháp khí tự hắn luyện chế ra, khiến cho trong lòng Hàn Lập vui sướng.
Đương nhiên, cách mấy ngày hắn lại trở về động phủ một chuyến, cấp lục dịch cho Thiên Lôi Trúc, thăm một chút Phệ Kim Trùng cùng với hai con Huyết Ngọc Tri Chu được hắn để lại bên trong động phủ.
Nhưng không bao lâu sau, một màn khiến cho Hàn Lập kinh ngạc xuất hiện bên trong dược viên.
Cây Thiên Lôi Trúc thứ nhất ngay khi nhánh Thiên Lôi Trúc thứ hai được khoảng năm, sáu ngàn năm bỗng nhiên vô cớ cành lá đều rụng xuống đất không còn một mảnh. Ngay khi chạm vào mặt đất lập tức hóa thành những lá cây màu vàng óng cực kỳ đẹp đẽ.
Mặc dù không biết chúng có tác dụng gì nhưng Hàn Lập cũng không dễ dàng bỏ đi, hắn thu lấy tất cả cho vào bên trong túi trữ vật. Mà thân cây màu xanh biếc kia được hắn thu vào bên trong hộp "Cao Ngọc" cẩn thận bảo tồn.
Ngay khi có đủ sáu bảy cây thì chính là lúc hắn có thể bắt đầu luyện chế "Thanh Trúc Phong Vân Kiếm".
Cứ như vậy, Hàn Lập thu liễm pháp lực hòa nhập vào cuộc sống phàm nhân ở nơi phường thị vắng vẻ đó, bắt đầu quá trình nhập thế.
Hắn mỗi ngày ngoại trừ việc chuyên tâm nghiên cứu quyển sách phục chế từ bên trong ngọc giản thì cũng chỉ yên lặng quan sát các loại biểu hiện "hỉ, nộ, ái, ố" của phàm nhân. Sau đó từ từ nhớ lại, chậm rãi thưởng thức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...